Chương 46
Tịch Dương Khán Ngư
2024-07-18 02:19:17
Editor: Gấu Gầy
81
Đinh Cạnh Nguyên biết Đinh Khê Xuyên muốn hắn lập tức quay về trụ sở chính của tập đoàn, chắc chắn là do Giang Tâm Mi thổi gió bên gối. Thêm nữa, việc sắp xếp cho hắn xem mắt, còn cố tình để phóng viên chụp ảnh, đăng báo, đăng cả lên các trang web kinh tế, chắc chắn đều là do một tay bà ta sắp xếp. Quả nhiên, bà ta không đi gây phiền phức cho Tô Mặc mà trực tiếp nhắm vào hắn.
Chi bằng tự mình đưa tạp chí đến trước mặt Tô Mặc, còn hơn là để anh tự mình nhìn thấy rồi đau lòng, giận dỗi - Đinh Cạnh Nguyên tự cho là mình hiểu Tô Mặc, chắc chắn anh sẽ ghen tuông. Có giận thì cũng phải giận trong lòng hắn.
Đinh Cạnh Nguyên về đến Tân Thành lúc 9 giờ tối, lập tức gọi điện thoại báo cáo với Tô Mặc.
"Em yêu, anh về rồi đây."
"Ừ."
"Tối nay tôi về sớm." Giọng điệu dịu dàng của Đinh Cạnh Nguyên không giấu nổi sự nôn nóng.
"... Ừ." Tô Mặc cúi đầu, cầm điện thoại, im lặng một lúc lâu mới ừ một tiếng.
Hai tiếng sau, Đinh Cạnh Nguyên họp xong, trở về văn phòng, lại gọi điện thoại cho Tô Mặc.
"Cậu đang làm gì đấy? Ồn ào thế?"
"Tôi đang ở phân xưởng, lát nữa đi ăn trưa. Còn cậu?"
"Tôi vừa họp xong, nhớ cậu muốn chết."
"... Ừm."
Một tiếng sau, Tô Mặc vừa ăn trưa xong, điện thoại lại reo, vẫn là Đinh Cạnh Nguyên.
"Bảo bối, trưa nay em ăn gì đấy?"
"Cậu bớt sến súa được không?"
"Cậu chính là bảo bối của tôi."
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa."
Cả buổi chiều, cứ rảnh rỗi là Đinh Cạnh Nguyên lại gọi điện thoại cho Tô Mặc, toàn là những câu vô nghĩa, hỏi anh đang làm gì, nói với anh tối nay hắn muốn ăn món gì. Đinh Cạnh Nguyên bây giờ hệt như một chàng trai đang yêu đương nồng nhiệt, lúc nào cũng muốn gọi điện thoại cho Tô Mặc, muốn biết anh đang làm gì. Chỉ là Tô Mặc vẫn chưa thích ứng kịp với tình huống này, mỗi lần chuông điện thoại vang lên, tim anh lại đập thình thịch. Giọng điệu của Đinh Cạnh Nguyên trong điện thoại trở nên ngọt ngào dịu dàng, gọi anh là "bảo bối", khiến anh ngượng ngùng không thôi, mỗi lần nghe điện thoại đều phải tìm chỗ vắng người.
Đây là cái gì chứ? Một ngày không gặp như cách ba thu sao?
Tan sở, Tô Mặc cố tình ghé qua siêu thị mua đồ ăn, thực ra trong tủ lạnh vẫn còn khá nhiều đồ, nhưng lại không có nấm và thịt bò - món mà Đinh Cạnh Nguyên muốn ăn. Tô Mặc phát hiện, hình như Đinh Cạnh Nguyên rất thích món này, khẩu vị của hắn và Tô Chính giống nhau một cách kỳ lạ.
Mua đồ ăn xong, trên đường về nhà, Tô Mặc tiện tay lấy đồ trong hòm thư. Anh để đồ ăn vào bếp, sau đó vào phòng ngủ thay quần áo. Ra ngoài, Tô Mặc mới cầm hai cuốn tạp chí vứt trên ghế sofa lên xem qua. Thường thì chỉ có tờ rơi quảng cáo được nhét vào hòm thư, đây là lần đầu tiên có người nhét tạp chí, hơn nữa còn là tạp chí kinh tế đẹp như vậy. Bên trong có một trang bị ai đó gấp nếp lại, Tô Mặc lật giở, vô tình nhìn thấy ngay chỗ bị gấp.
Đó chính là bức ảnh chụp Đinh Cạnh Nguyên và Chung Di. Phải nói là anh tài xế trung thành và tận tâm thật sự, không chỉ đưa đồ đến tận nơi, mà còn cố gắng hết sức giúp sếp mình đạt được mục đích.
Trong ảnh, hai người đều mỉm cười nhìn nhau, cô Chung toát lên vẻ thanh lịch cao quý, rõ ràng là thiên kim danh giá, khí chất hơn người. Mặc dù biết Đinh Cạnh Nguyên không thích phụ nữ, nhưng phần nội dung bên dưới lại liệt kê chi tiết gia thế, học vấn của cả hai. Tô Mặc vừa kinh ngạc, vừa không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng. Hóa ra, tập đoàn Trường Giang không chỉ kinh doanh ô tô, mà còn tham gia vào rất nhiều lĩnh vực khác, hóa ra Đinh Cạnh Nguyên không chỉ là tổng giám đốc nhà máy số 2, mà còn là thành viên hội đồng quản trị của công ty bất động sản.
Bối cảnh bức ảnh là căn biệt thự của nhà họ Ôn, chỉ nhìn một góc thôi cũng đủ biết nó nguy nga tráng lệ cỡ nào. Tô Mặc chợt nhớ đến căn biệt thự của Đinh Cạnh Nguyên mà anh đã từng đến một lần, hành lang sạch sẽ không một hạt bụi, phòng bếp còn lớn hơn cả căn hộ một phòng ngủ của anh, chưa kể đến khu vườn rộng lớn như sân golf... Anh và Đinh Cạnh Nguyên không xứng với nhau. Cái gọi là môn đăng hộ đối, cho dù bọn họ là hai người đàn ông... Người nhét tạp chí này vào hòm thư chắc chắn là muốn anh nhận thức rõ bản thân mình, thật đúng là phí tâm...
Tô Mặc đứng đó, cầm cuốn tạp chí, trong lòng ngổn ngang trăm mối, hoàn toàn không nhận ra rằng đối với Đinh Cạnh Nguyên, mình đã nghĩ đến sự xứng đôi, nghĩ đến những từ rất đáng để bàn như "môn đăng hộ đối".
82
Tiếng chuông cửa vang lên, tim Tô Mặc cũng theo đó mà run lên, Đinh Cạnh Nguyên đã về. Tiếng bước chân nhanh chóng đến gần cửa bếp. Tô Mặc vừa bỏ dao xuống, Đinh Cạnh Nguyên đã xuất hiện phía sau, dùng hai cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy anh. Tô Mặc cảm thấy tim mình như thắt lại.
"Nhớ cậu muốn chết." Giọng Đinh Cạnh Nguyên có chút thở gấp, chắc là vừa chạy thẳng lên đây. Chiếc áo khoác của hắn vẫn còn vương hơi lạnh bên ngoài, khiến Tô Mặc rùng mình. "Tôi về rồi... ưm..." Tô Mặc vừa định quay đầu lại, còn chưa kịp nói hết câu, Đinh Cạnh Nguyên đã cúi xuống, ngấu nghiến hôn anh. Lưỡi hắn nhanh chóng luồn vào trong khoang miệng, quấn lấy lưỡi anh, mút mát mãnh liệt. Tô Mặc bị ôm chặt, không thể không ngửa đầu dựa vào lòng hắn, cằm bị một tay hắn giữ chặt, hoàn toàn trong tư thế mặc người ta muốn làm gì thì làm.
Tô Mặc bị chặn hết cả miệng, chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm ưm" khe khẽ. Một tay anh vẫn cầm con dao, tay kia chậm rãi đưa lên, đặt lên cổ tay rắn chắc của Đinh Cạnh Nguyên, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy, rõ ràng là không có ý định đẩy hắn ra.
Đinh Cạnh Nguyên hận không thể lập tức bế thốc Tô Mặc lên giường. Nhưng khi nghe thấy tiếng rên rỉ bảo hắn buông ra, hắn vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Cún con ngoan ngoãn sẽ được thưởng thịt. Bây giờ nhịn một chút, lát nữa chỉ cần Tô Mặc cam tâm tình nguyện, tất cả đều xứng đáng.
Tô Mặc đeo tạp dề, loay hoay nấu ăn trong bếp, Đinh Cạnh Nguyên ở bên ngoài tìm kiếm khắp phòng ngủ, phòng khách, ban công, cuối cùng cũng tìm thấy hai cuốn tạp chí trong ngăn kéo dưới cùng của tủ đầu giường trong phòng ngủ, bị Tô Mặc giấu dưới mấy cuốn sách chuyên ngành dịch thuật. Chỉ là hai cuốn tạp chí kinh tế, vậy mà lại cất giấu cẩn thận như vậy, còn giấu dưới sách chuyên ngành, ngoài việc chứng minh Tô Mặc đã xem qua, còn cho thấy anh rất để tâm đến chuyện này, trong lòng để tâm nhưng lại không muốn cho hắn biết. Thật là cứng đầu, đáng yêu chết đi được.
Đinh Cạnh Nguyên cũng chẳng ngại mùi dầu mỡ trong bếp, cứ lượn lờ quanh Tô Mặc, thỉnh thoảng lại ôm, lại sờ, nhìn anh chằm chằm, chỉ hận không thể lập tức cắn cho một cái. Tô Mặc bị hắn quấy rầy đến phát cáu.
"Cậu lại làm gì vậy? Ưm..."
"Buông ra, tôi không thể nấu ăn được..."
"Cậu bớt quậy phá được không?"
"Ra ngoài đi được không?"
"Ra ngoài!!"
Cuối cùng, Tô Mặc thực sự nổi giận, cầm cái xẻng đuổi hắn ra ngoài.
Đinh Cạnh Nguyên đợi Tô Mặc hỏi chuyện tạp chí, nhưng Tô Mặc vẫn bình tĩnh nấu ăn, sau đó là im lặng ăn cơm, cuối cùng là lặng lẽ dọn dẹp bát đũa. Có vẻ như Tô Mặc không định hỏi, rõ ràng là đang tủi thân lắm rồi, ghen tuông rồi sao không mắng hắn chứ? Như vậy, hắn có thể đường hoàng bồng anh lên giường, "dập lửa" cho anh. Đinh Cạnh Nguyên sốt ruột vì sự im lặng của Tô Mặc.
Ăn cơm xong, Tô Mặc cầm quần áo đi tắm. Đinh Cạnh Nguyên cũng muốn đi vào, bị Tô Mặc xoay người, đưa tay đẩy ra.
"Sao lại giận dỗi?" Đinh Cạnh Nguyên lập tức nắm lấy cổ tay Tô Mặc, ghé sát mặt vào mũi anh hỏi.
"Không có." Tô Mặc cúi đầu, không nhìn hắn.
"Cậu gạt tôi!" Hắn khẳng định chắc nịch.
"..." Tô Mặc không nói gì, vùng vẫy muốn rút tay ra: "Tôi đi tắm."
"Tôi cũng muốn tắm."
"Đợi tôi tắm xong rồi hẵng vào." Cuối cùng, Tô Mặc cũng chịu nhìn hắn, trừng mắt lườm hắn. Tên này được đằng chân lân đằng đầu, bây giờ không đuổi hắn ra khỏi nhà đã là may lắm rồi, còn dám đòi hỏi tắm uyên ương.
"Cậu giận dỗi là vì để tâm, đúng không? Cậu ghen, đúng không?" Đôi mắt Đinh Cạnh Nguyên ánh lên vẻ đắc ý: "Cậu biết tôi yêu cậu nhiều như thế nào mà, những thứ đó chỉ là báo chí viết bậy bạ thôi." Không đợi Tô Mặc lên tiếng, Đinh Cạnh Nguyên đã tự mình giải thích, dù sao hắn cũng biết Tô Mặc đang ghen.
Nghe vậy, Tô Mặc ngẩn người, sao Đinh Cạnh Nguyên biết anh đã xem tạp chí?
"Hai người trông rất đẹp đôi." Tô Mặc ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Giọng điệu của Tô Mặc nghe chua chát vô cùng, Đinh Cạnh Nguyên đang định vui mừng, thì nghe thấy anh nói tiếp, giọng lạnh lùng: "Người gửi tạp chí thật là phí tâm tư."
Nụ cười trên môi Đinh Cạnh Nguyên tắt ngúm. Cái gì gọi là tự mình hại mình? Đinh Cạnh Nguyên không hành động theo lẽ thường, không ngờ Tô Mặc cũng chẳng tiếp chiêu theo lẽ thường.
—-----
81
Đinh Cạnh Nguyên biết Đinh Khê Xuyên muốn hắn lập tức quay về trụ sở chính của tập đoàn, chắc chắn là do Giang Tâm Mi thổi gió bên gối. Thêm nữa, việc sắp xếp cho hắn xem mắt, còn cố tình để phóng viên chụp ảnh, đăng báo, đăng cả lên các trang web kinh tế, chắc chắn đều là do một tay bà ta sắp xếp. Quả nhiên, bà ta không đi gây phiền phức cho Tô Mặc mà trực tiếp nhắm vào hắn.
Chi bằng tự mình đưa tạp chí đến trước mặt Tô Mặc, còn hơn là để anh tự mình nhìn thấy rồi đau lòng, giận dỗi - Đinh Cạnh Nguyên tự cho là mình hiểu Tô Mặc, chắc chắn anh sẽ ghen tuông. Có giận thì cũng phải giận trong lòng hắn.
Đinh Cạnh Nguyên về đến Tân Thành lúc 9 giờ tối, lập tức gọi điện thoại báo cáo với Tô Mặc.
"Em yêu, anh về rồi đây."
"Ừ."
"Tối nay tôi về sớm." Giọng điệu dịu dàng của Đinh Cạnh Nguyên không giấu nổi sự nôn nóng.
"... Ừ." Tô Mặc cúi đầu, cầm điện thoại, im lặng một lúc lâu mới ừ một tiếng.
Hai tiếng sau, Đinh Cạnh Nguyên họp xong, trở về văn phòng, lại gọi điện thoại cho Tô Mặc.
"Cậu đang làm gì đấy? Ồn ào thế?"
"Tôi đang ở phân xưởng, lát nữa đi ăn trưa. Còn cậu?"
"Tôi vừa họp xong, nhớ cậu muốn chết."
"... Ừm."
Một tiếng sau, Tô Mặc vừa ăn trưa xong, điện thoại lại reo, vẫn là Đinh Cạnh Nguyên.
"Bảo bối, trưa nay em ăn gì đấy?"
"Cậu bớt sến súa được không?"
"Cậu chính là bảo bối của tôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa."
Cả buổi chiều, cứ rảnh rỗi là Đinh Cạnh Nguyên lại gọi điện thoại cho Tô Mặc, toàn là những câu vô nghĩa, hỏi anh đang làm gì, nói với anh tối nay hắn muốn ăn món gì. Đinh Cạnh Nguyên bây giờ hệt như một chàng trai đang yêu đương nồng nhiệt, lúc nào cũng muốn gọi điện thoại cho Tô Mặc, muốn biết anh đang làm gì. Chỉ là Tô Mặc vẫn chưa thích ứng kịp với tình huống này, mỗi lần chuông điện thoại vang lên, tim anh lại đập thình thịch. Giọng điệu của Đinh Cạnh Nguyên trong điện thoại trở nên ngọt ngào dịu dàng, gọi anh là "bảo bối", khiến anh ngượng ngùng không thôi, mỗi lần nghe điện thoại đều phải tìm chỗ vắng người.
Đây là cái gì chứ? Một ngày không gặp như cách ba thu sao?
Tan sở, Tô Mặc cố tình ghé qua siêu thị mua đồ ăn, thực ra trong tủ lạnh vẫn còn khá nhiều đồ, nhưng lại không có nấm và thịt bò - món mà Đinh Cạnh Nguyên muốn ăn. Tô Mặc phát hiện, hình như Đinh Cạnh Nguyên rất thích món này, khẩu vị của hắn và Tô Chính giống nhau một cách kỳ lạ.
Mua đồ ăn xong, trên đường về nhà, Tô Mặc tiện tay lấy đồ trong hòm thư. Anh để đồ ăn vào bếp, sau đó vào phòng ngủ thay quần áo. Ra ngoài, Tô Mặc mới cầm hai cuốn tạp chí vứt trên ghế sofa lên xem qua. Thường thì chỉ có tờ rơi quảng cáo được nhét vào hòm thư, đây là lần đầu tiên có người nhét tạp chí, hơn nữa còn là tạp chí kinh tế đẹp như vậy. Bên trong có một trang bị ai đó gấp nếp lại, Tô Mặc lật giở, vô tình nhìn thấy ngay chỗ bị gấp.
Đó chính là bức ảnh chụp Đinh Cạnh Nguyên và Chung Di. Phải nói là anh tài xế trung thành và tận tâm thật sự, không chỉ đưa đồ đến tận nơi, mà còn cố gắng hết sức giúp sếp mình đạt được mục đích.
Trong ảnh, hai người đều mỉm cười nhìn nhau, cô Chung toát lên vẻ thanh lịch cao quý, rõ ràng là thiên kim danh giá, khí chất hơn người. Mặc dù biết Đinh Cạnh Nguyên không thích phụ nữ, nhưng phần nội dung bên dưới lại liệt kê chi tiết gia thế, học vấn của cả hai. Tô Mặc vừa kinh ngạc, vừa không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng. Hóa ra, tập đoàn Trường Giang không chỉ kinh doanh ô tô, mà còn tham gia vào rất nhiều lĩnh vực khác, hóa ra Đinh Cạnh Nguyên không chỉ là tổng giám đốc nhà máy số 2, mà còn là thành viên hội đồng quản trị của công ty bất động sản.
Bối cảnh bức ảnh là căn biệt thự của nhà họ Ôn, chỉ nhìn một góc thôi cũng đủ biết nó nguy nga tráng lệ cỡ nào. Tô Mặc chợt nhớ đến căn biệt thự của Đinh Cạnh Nguyên mà anh đã từng đến một lần, hành lang sạch sẽ không một hạt bụi, phòng bếp còn lớn hơn cả căn hộ một phòng ngủ của anh, chưa kể đến khu vườn rộng lớn như sân golf... Anh và Đinh Cạnh Nguyên không xứng với nhau. Cái gọi là môn đăng hộ đối, cho dù bọn họ là hai người đàn ông... Người nhét tạp chí này vào hòm thư chắc chắn là muốn anh nhận thức rõ bản thân mình, thật đúng là phí tâm...
Tô Mặc đứng đó, cầm cuốn tạp chí, trong lòng ngổn ngang trăm mối, hoàn toàn không nhận ra rằng đối với Đinh Cạnh Nguyên, mình đã nghĩ đến sự xứng đôi, nghĩ đến những từ rất đáng để bàn như "môn đăng hộ đối".
82
Tiếng chuông cửa vang lên, tim Tô Mặc cũng theo đó mà run lên, Đinh Cạnh Nguyên đã về. Tiếng bước chân nhanh chóng đến gần cửa bếp. Tô Mặc vừa bỏ dao xuống, Đinh Cạnh Nguyên đã xuất hiện phía sau, dùng hai cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy anh. Tô Mặc cảm thấy tim mình như thắt lại.
"Nhớ cậu muốn chết." Giọng Đinh Cạnh Nguyên có chút thở gấp, chắc là vừa chạy thẳng lên đây. Chiếc áo khoác của hắn vẫn còn vương hơi lạnh bên ngoài, khiến Tô Mặc rùng mình. "Tôi về rồi... ưm..." Tô Mặc vừa định quay đầu lại, còn chưa kịp nói hết câu, Đinh Cạnh Nguyên đã cúi xuống, ngấu nghiến hôn anh. Lưỡi hắn nhanh chóng luồn vào trong khoang miệng, quấn lấy lưỡi anh, mút mát mãnh liệt. Tô Mặc bị ôm chặt, không thể không ngửa đầu dựa vào lòng hắn, cằm bị một tay hắn giữ chặt, hoàn toàn trong tư thế mặc người ta muốn làm gì thì làm.
Tô Mặc bị chặn hết cả miệng, chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm ưm" khe khẽ. Một tay anh vẫn cầm con dao, tay kia chậm rãi đưa lên, đặt lên cổ tay rắn chắc của Đinh Cạnh Nguyên, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy, rõ ràng là không có ý định đẩy hắn ra.
Đinh Cạnh Nguyên hận không thể lập tức bế thốc Tô Mặc lên giường. Nhưng khi nghe thấy tiếng rên rỉ bảo hắn buông ra, hắn vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Cún con ngoan ngoãn sẽ được thưởng thịt. Bây giờ nhịn một chút, lát nữa chỉ cần Tô Mặc cam tâm tình nguyện, tất cả đều xứng đáng.
Tô Mặc đeo tạp dề, loay hoay nấu ăn trong bếp, Đinh Cạnh Nguyên ở bên ngoài tìm kiếm khắp phòng ngủ, phòng khách, ban công, cuối cùng cũng tìm thấy hai cuốn tạp chí trong ngăn kéo dưới cùng của tủ đầu giường trong phòng ngủ, bị Tô Mặc giấu dưới mấy cuốn sách chuyên ngành dịch thuật. Chỉ là hai cuốn tạp chí kinh tế, vậy mà lại cất giấu cẩn thận như vậy, còn giấu dưới sách chuyên ngành, ngoài việc chứng minh Tô Mặc đã xem qua, còn cho thấy anh rất để tâm đến chuyện này, trong lòng để tâm nhưng lại không muốn cho hắn biết. Thật là cứng đầu, đáng yêu chết đi được.
Đinh Cạnh Nguyên cũng chẳng ngại mùi dầu mỡ trong bếp, cứ lượn lờ quanh Tô Mặc, thỉnh thoảng lại ôm, lại sờ, nhìn anh chằm chằm, chỉ hận không thể lập tức cắn cho một cái. Tô Mặc bị hắn quấy rầy đến phát cáu.
"Cậu lại làm gì vậy? Ưm..."
"Buông ra, tôi không thể nấu ăn được..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu bớt quậy phá được không?"
"Ra ngoài đi được không?"
"Ra ngoài!!"
Cuối cùng, Tô Mặc thực sự nổi giận, cầm cái xẻng đuổi hắn ra ngoài.
Đinh Cạnh Nguyên đợi Tô Mặc hỏi chuyện tạp chí, nhưng Tô Mặc vẫn bình tĩnh nấu ăn, sau đó là im lặng ăn cơm, cuối cùng là lặng lẽ dọn dẹp bát đũa. Có vẻ như Tô Mặc không định hỏi, rõ ràng là đang tủi thân lắm rồi, ghen tuông rồi sao không mắng hắn chứ? Như vậy, hắn có thể đường hoàng bồng anh lên giường, "dập lửa" cho anh. Đinh Cạnh Nguyên sốt ruột vì sự im lặng của Tô Mặc.
Ăn cơm xong, Tô Mặc cầm quần áo đi tắm. Đinh Cạnh Nguyên cũng muốn đi vào, bị Tô Mặc xoay người, đưa tay đẩy ra.
"Sao lại giận dỗi?" Đinh Cạnh Nguyên lập tức nắm lấy cổ tay Tô Mặc, ghé sát mặt vào mũi anh hỏi.
"Không có." Tô Mặc cúi đầu, không nhìn hắn.
"Cậu gạt tôi!" Hắn khẳng định chắc nịch.
"..." Tô Mặc không nói gì, vùng vẫy muốn rút tay ra: "Tôi đi tắm."
"Tôi cũng muốn tắm."
"Đợi tôi tắm xong rồi hẵng vào." Cuối cùng, Tô Mặc cũng chịu nhìn hắn, trừng mắt lườm hắn. Tên này được đằng chân lân đằng đầu, bây giờ không đuổi hắn ra khỏi nhà đã là may lắm rồi, còn dám đòi hỏi tắm uyên ương.
"Cậu giận dỗi là vì để tâm, đúng không? Cậu ghen, đúng không?" Đôi mắt Đinh Cạnh Nguyên ánh lên vẻ đắc ý: "Cậu biết tôi yêu cậu nhiều như thế nào mà, những thứ đó chỉ là báo chí viết bậy bạ thôi." Không đợi Tô Mặc lên tiếng, Đinh Cạnh Nguyên đã tự mình giải thích, dù sao hắn cũng biết Tô Mặc đang ghen.
Nghe vậy, Tô Mặc ngẩn người, sao Đinh Cạnh Nguyên biết anh đã xem tạp chí?
"Hai người trông rất đẹp đôi." Tô Mặc ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Giọng điệu của Tô Mặc nghe chua chát vô cùng, Đinh Cạnh Nguyên đang định vui mừng, thì nghe thấy anh nói tiếp, giọng lạnh lùng: "Người gửi tạp chí thật là phí tâm tư."
Nụ cười trên môi Đinh Cạnh Nguyên tắt ngúm. Cái gì gọi là tự mình hại mình? Đinh Cạnh Nguyên không hành động theo lẽ thường, không ngờ Tô Mặc cũng chẳng tiếp chiêu theo lẽ thường.
—-----
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro