Chương 9
Tịch Dương Khán Ngư
2024-07-18 02:19:17
Editor: Gấu Gầy
19
Kỳ nghỉ hè năm ba đại học, trường chuyển địa điểm từ ngoại ô vào nội thành. Sinh viên được tự do lựa chọn bạn cùng phòng, sắp xếp lại chỗ ở. Một số sinh viên bản địa muốn giữ chỗ trong ký túc xá, cũng có những người không đủ số lượng nên phải ở ghép với sinh viên khác lớp, khác khoa. Hơn nữa, điều kiện ký túc xá ở khu cũ cũng kém hơn, nên có thể nói là khá lộn xộn.
Rất nhiều nam sinh khoa tiếng Anh chuyển ra ngoài, được phân vào tòa nhà bên cạnh, ở chung với nam sinh khoa thể dục thể thao. Trong số đó, Tô Mặc và bạn cùng phòng Lương Bân tình cờ được xếp ở chung với hai nam sinh năm tư. Sống cùng nhau cả tháng trời mà chưa từng gặp mặt hai người kia, ban đầu còn tưởng là sinh viên ở ngoài, sau này mới biết là sinh viên liên thông, chỉ treo danh ở khoa thể dục thể thao của trường, bình thường muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Lương Bân thì rất vui mừng, hai người ở một phòng quả thực thoải mái vô cùng. Cả ngày yên tĩnh không ai làm phiền, không còn phải nghe đám con trai bản địa tụ tập lại buôn chuyện bằng thứ tiếng địa phương mà cậu ta không hiểu. Hơn nữa, Tô Mặc tính tình lại rất tốt, có lần Lương Bân lười biếng, năn nỉ ỉ ôi, Tô Mặc liền giúp cậu ta giặt đống quần áo ngâm mấy ngày rồi. Bởi vì thực sự không thể chịu nổi nữa, quần áo ngâm trong chậu lâu ngày, cả phòng đều bốc mùi.
Nam sinh khoa thể dục thể thao đa phần đều phóng khoáng, chưa đầy một tháng, hai khoa đã chơi chung với nhau rất thân thiết. Buổi tối cùng nhau hút thuốc, đánh bài, chơi game online. Trời nóng bức, cửa phòng nào cũng mở toang, sau khi tắt đèn, mọi người mặc quần đùi nằm trên giường, bình phẩm về các nữ sinh xinh đẹp trong khoa. Truyện Quân Sự
Tô Mặc rất được mọi người yêu mến. Đặc biệt là đám con trai khoa thể dục thể thao rất thích trêu chọc anh, một phần vì tính anh hiền lành, một phần vì anh rất "đảm đang". Không biết Lương Bân đã lỡ miệng khoe khoang ở đâu, khen Tô Mặc tốt bụng, sạch sẽ, còn giúp cậu ta giặt quần áo. Lời nói ấy đã gây ra họa lớn, qua ngày hôm sau, có mấy cậu bạn thích đùa hễ gặp Tô Mặc là lại gọi giật giọng nhờ giặt quần áo. Con trai vốn đã lười biếng, con trai khoa thể dục thể thao lại càng là "trùm cuối", cả ngày chỉ lo ve vãn dụ dỗ con gái nhà người ta giặt giùm tất thối. Vậy mà lại có một người sẵn sàng làm việc đó, sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội "bóc lột" chứ.
Kể từ đó, Tô Mặc không bao giờ giặt quần áo cho Lương Bân nữa. Đối với những kẻ thích đùa dai, khi tâm trạng không tốt, Tô Mặc cũng sẽ trừng mắt. Nhưng đáng tiếc, đám con trai khoa thể dục thể thao ai nấy đều chân dài, lúc náo loạn, một mình anh không đuổi kịp, mà có đuổi kịp cũng không đánh lại.
Lần đầu tiên gặp Đinh Cạnh Nguyên, Tô Mặc vẫn còn nhớ như in, không phải vì lý do gì khác, mà bởi vì ấn tượng ban đầu quá tệ, muốn quên cũng khó.
Cuối tháng Mười, buổi sáng trời còn nắng đẹp, đến chiều đã âm u mây đen kéo đến. Tan học, Tô Mặc vội vàng chạy về ký túc xá, nhưng vẫn không kịp, chưa đến nơi thì trời đã đổ mưa. Tô Mặc không dừng bước, lấy cặp che đầu, chạy một mạch lên tầng ba, mở cửa xông thẳng ra ban công, tiện tay ném cặp lên bàn học gần đó, vội vàng thu dọn quần áo. Lúc này, Tô Mặc nghe thấy tiếng động trong phòng, anh tưởng Lương Bân đã về, quay đầu lại nói: "Về rồi à? Lần này cậu lười biếng thật đấy, quần áo ngâm mấy ngày rồi mà còn chưa giặt."
Nhưng khi ôm đống quần áo ướt sũng quay người lại, nhìn thấy nam sinh đang đứng giữa phòng, Tô Mặc ngẩn người. Bản thân Tô Mặc không tính là thấp, đi giày thể thao cũng cao mét bảy lăm, nhưng từ ngày chuyển đến tòa nhà này, ngày nào cũng chạm mặt đám "hươu cao cổ" khoa thể dục thể thao, Tô Mặc đã sớm thừa nhận mình là "nấm lùn", nhất là khi đứng trước mặt tên to con này.
Nam sinh rất cao, rất vạm vỡ, sống mũi cao, môi mỏng, tóc ngắn, mặc bộ đồ thể thao màu đen rộng thùng thình, tay áo xắn lên đến khuỷu tay để lộ cánh tay rắn chắc, khóa kéo kéo xuống một nửa, lộ ra lồng ngực săn chắc và chiếc áo ba lỗ màu trắng bên trong. Nam sinh này chính là Đinh Cạnh Nguyên. Ấn tượng đầu tiên của Tô Mặc về Đinh Cạnh Nguyên là khá đẹp trai. Hắn cũng bị dính mưa, tóc tai ướt nhẹp, nước nhỏ tong tong. Hắn không nhìn Tô Mặc, mặt không chút biểu cảm, một tay cầm xấp giấy ăn, một tay ra sức rút, dưới chân là hai chiếc cặp lớn nhỏ ướt sũng nước mưa - đó là cặp của Tô Mặc, rõ ràng là bị hắn ném từ trên bàn xuống.
"Vừa nãy tôi vào gấp quá nên tiện tay để cặp ở đó, làm bẩn bàn cậu rồi..." Bàn học lâu ngày không lau đã bám một lớp bụi, cộng thêm nước mưa, trông rất bẩn. Tô Mặc vẫn rất lịch sự, mặc dù trong lòng đã thấy khó chịu khi nhìn thấy cặp của mình bị ném thẳng xuống đất.
Hôm nay Đinh Cạnh Nguyên cùng đồng đội từ đội tuyển trở về, huấn luyện viên yêu cầu bọn họ phải quay lại trường học vài ngày, để còn ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ. Kết quả, vừa bước vào phòng đã thấy trong phòng có người ở, còn vứt đồ bừa bãi trên bàn hắn. Ngửi thấy mùi lạ trong phòng, chứng sạch sẽ của Đinh Cạnh Nguyên lại tái phát, lập tức khó chịu, sắc mặt sa sầm, lời nói ra cũng không mấy dễ nghe: "Căn phòng này bẩn đến mức không thể ở nổi."
Nói xong, hắn rút một xấp giấy ăn, đứng đó lau lau bàn. Sau đó, không thể nhịn được nữa, hắn bèn đi nhanh vào nhà vệ sinh, vừa nhìn thấy "thủ phạm" gây ra mùi hôi, Đinh Cạnh Nguyên không nói không rằng, túm lấy đống quần áo ngâm mấy ngày nay của Lương Bân ném thẳng vào thùng rác.
Tô Mặc ôm quần áo đứng đó nhìn, còn chưa kịp tức giận thì đã bị hành động của hắn làm cho sững sờ. Cha mẹ Tô Mặc đều là giáo viên, gia giáo rất nghiêm khắc, anh luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép. Không phải Tô Mặc chưa từng gặp qua những kẻ ngỗ ngược, côn đồ, nhưng một người như Đinh Cạnh Nguyên thì đúng là lần đầu tiên anh gặp.
Ngay sau đó, Lương Bân ướt như chuột lột chạy về. Tính tình nóng nảy, Lương Bân vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh đã buông lời chửi bới người nhà Đinh Cạnh Nguyên. Thanh niên hơn hai mươi tuổi, đều là tuổi trẻ khí thịnh, kết quả là Lương Bân và Đinh Cạnh Nguyên vốn đã hầm hầm mặt mày, chỉ vì vài câu nói không hợp ý mà lao vào đánh nhau. Lương Bân làm sao đánh lại Đinh Cạnh Nguyên, Tô Mặc thực sự chỉ muốn vào can ngăn, kết quả bị Đinh Cạnh Nguyên đấm thẳng vào sống mũi, máu me bê bết. Sau đó, có người ở hành lang hô lên: "Phòng 302 đánh nhau", đầu tiên là nam sinh phòng đối diện chạy sang, sau đó là một đám người ùa vào phòng 302. Đám người này chia làm hai phe, đội tuyển đấu kiếm thành phố và đội tuyển điền kinh thành phố là một phe, khoa tiếng Anh và khoa thể dục thể thao của trường là một phe, tiếng quát tháo, chửi bới, đấm đá lẫn lộn, hiện trường hỗn loạn như chốn vô pháp vô thiên. Kết quả là năm sáu tên to con của đội tuyển thành phố bị hơn chục "sếu vườn" khoa thể dục thể thao đánh cho tơi tả.
Một đám thanh niên sau đó bị hai huấn luyện viên điền kinh đưa đến phòng y tế, sinh viên khoa thể dục thể thao đánh nhau, gọi bảo vệ cũng vô dụng, bọn họ chỉ nghe lời huấn luyện viên của mình. So với Đinh Cạnh Nguyên và Lương Bân mặt mũi bầm dập, Tô Mặc chỉ bị chảy máu mũi, những chỗ khác không sao. Anh nhét bông vào mũi, cầm bông gòn tẩm i-ốt giúp huấn luyện viên bôi thuốc cho hàng loạt "thương binh". Đến lượt Đinh Cạnh Nguyên, Tô Mặc cũng không do dự, liếc nhìn hắn một cái, cầm bông gòn tẩm thuốc bôi lên vết thương trên mặt hắn. Khóe miệng Đinh Cạnh Nguyên bị đánh rách toác, hốc mắt cũng bầm tím. Nhớ lại hành động đáng ghét của hắn lúc nãy, rồi nhìn dáng vẻ cúi đầu nhăn nhó vì đau đớn lúc này, Tô Mặc cảm thấy hắn thật đáng đời.
"Cậu cười cái gì?" Giọng Đinh Cạnh Nguyên trầm trầm, không giống giọng của một chàng trai hơn hai mươi tuổi. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Tô Mặc với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Tô Mặc che giấu bằng cách ho nhẹ một tiếng, mím chặt môi, để lộ lúm đồng tiền trên má. Tay cố ý ấn mạnh vào vết thương ở khóe miệng Đinh Cạnh Nguyên, hắn lập tức nhíu mày, khẽ kêu lên một tiếng.
Vụ ẩu đả gây ảnh hưởng xấu, sau đó nghe nói còn kinh động đến cả huấn luyện viên đội tuyển đấu kiếm thành phố và lãnh đạo nhà trường. Không biết Đinh Cạnh Nguyên có bị phạt hay không, nhưng đám con trai khoa thể dục thể thao không ai thoát tội, đều bị huấn luyện viên cho "ăn hành" một trận, mỗi người viết một bản kiểm điểm, may mà không bị kỷ luật nặng. Cũng vì chuyện này, Tô Mặc đã phải giặt quần áo cho đám "sếu vườn" cả tuần liền, bọn họ còn mạnh miệng nói là vì bênh vực anh nên mới ra tay.
—----
19
Kỳ nghỉ hè năm ba đại học, trường chuyển địa điểm từ ngoại ô vào nội thành. Sinh viên được tự do lựa chọn bạn cùng phòng, sắp xếp lại chỗ ở. Một số sinh viên bản địa muốn giữ chỗ trong ký túc xá, cũng có những người không đủ số lượng nên phải ở ghép với sinh viên khác lớp, khác khoa. Hơn nữa, điều kiện ký túc xá ở khu cũ cũng kém hơn, nên có thể nói là khá lộn xộn.
Rất nhiều nam sinh khoa tiếng Anh chuyển ra ngoài, được phân vào tòa nhà bên cạnh, ở chung với nam sinh khoa thể dục thể thao. Trong số đó, Tô Mặc và bạn cùng phòng Lương Bân tình cờ được xếp ở chung với hai nam sinh năm tư. Sống cùng nhau cả tháng trời mà chưa từng gặp mặt hai người kia, ban đầu còn tưởng là sinh viên ở ngoài, sau này mới biết là sinh viên liên thông, chỉ treo danh ở khoa thể dục thể thao của trường, bình thường muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Lương Bân thì rất vui mừng, hai người ở một phòng quả thực thoải mái vô cùng. Cả ngày yên tĩnh không ai làm phiền, không còn phải nghe đám con trai bản địa tụ tập lại buôn chuyện bằng thứ tiếng địa phương mà cậu ta không hiểu. Hơn nữa, Tô Mặc tính tình lại rất tốt, có lần Lương Bân lười biếng, năn nỉ ỉ ôi, Tô Mặc liền giúp cậu ta giặt đống quần áo ngâm mấy ngày rồi. Bởi vì thực sự không thể chịu nổi nữa, quần áo ngâm trong chậu lâu ngày, cả phòng đều bốc mùi.
Nam sinh khoa thể dục thể thao đa phần đều phóng khoáng, chưa đầy một tháng, hai khoa đã chơi chung với nhau rất thân thiết. Buổi tối cùng nhau hút thuốc, đánh bài, chơi game online. Trời nóng bức, cửa phòng nào cũng mở toang, sau khi tắt đèn, mọi người mặc quần đùi nằm trên giường, bình phẩm về các nữ sinh xinh đẹp trong khoa. Truyện Quân Sự
Tô Mặc rất được mọi người yêu mến. Đặc biệt là đám con trai khoa thể dục thể thao rất thích trêu chọc anh, một phần vì tính anh hiền lành, một phần vì anh rất "đảm đang". Không biết Lương Bân đã lỡ miệng khoe khoang ở đâu, khen Tô Mặc tốt bụng, sạch sẽ, còn giúp cậu ta giặt quần áo. Lời nói ấy đã gây ra họa lớn, qua ngày hôm sau, có mấy cậu bạn thích đùa hễ gặp Tô Mặc là lại gọi giật giọng nhờ giặt quần áo. Con trai vốn đã lười biếng, con trai khoa thể dục thể thao lại càng là "trùm cuối", cả ngày chỉ lo ve vãn dụ dỗ con gái nhà người ta giặt giùm tất thối. Vậy mà lại có một người sẵn sàng làm việc đó, sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội "bóc lột" chứ.
Kể từ đó, Tô Mặc không bao giờ giặt quần áo cho Lương Bân nữa. Đối với những kẻ thích đùa dai, khi tâm trạng không tốt, Tô Mặc cũng sẽ trừng mắt. Nhưng đáng tiếc, đám con trai khoa thể dục thể thao ai nấy đều chân dài, lúc náo loạn, một mình anh không đuổi kịp, mà có đuổi kịp cũng không đánh lại.
Lần đầu tiên gặp Đinh Cạnh Nguyên, Tô Mặc vẫn còn nhớ như in, không phải vì lý do gì khác, mà bởi vì ấn tượng ban đầu quá tệ, muốn quên cũng khó.
Cuối tháng Mười, buổi sáng trời còn nắng đẹp, đến chiều đã âm u mây đen kéo đến. Tan học, Tô Mặc vội vàng chạy về ký túc xá, nhưng vẫn không kịp, chưa đến nơi thì trời đã đổ mưa. Tô Mặc không dừng bước, lấy cặp che đầu, chạy một mạch lên tầng ba, mở cửa xông thẳng ra ban công, tiện tay ném cặp lên bàn học gần đó, vội vàng thu dọn quần áo. Lúc này, Tô Mặc nghe thấy tiếng động trong phòng, anh tưởng Lương Bân đã về, quay đầu lại nói: "Về rồi à? Lần này cậu lười biếng thật đấy, quần áo ngâm mấy ngày rồi mà còn chưa giặt."
Nhưng khi ôm đống quần áo ướt sũng quay người lại, nhìn thấy nam sinh đang đứng giữa phòng, Tô Mặc ngẩn người. Bản thân Tô Mặc không tính là thấp, đi giày thể thao cũng cao mét bảy lăm, nhưng từ ngày chuyển đến tòa nhà này, ngày nào cũng chạm mặt đám "hươu cao cổ" khoa thể dục thể thao, Tô Mặc đã sớm thừa nhận mình là "nấm lùn", nhất là khi đứng trước mặt tên to con này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam sinh rất cao, rất vạm vỡ, sống mũi cao, môi mỏng, tóc ngắn, mặc bộ đồ thể thao màu đen rộng thùng thình, tay áo xắn lên đến khuỷu tay để lộ cánh tay rắn chắc, khóa kéo kéo xuống một nửa, lộ ra lồng ngực săn chắc và chiếc áo ba lỗ màu trắng bên trong. Nam sinh này chính là Đinh Cạnh Nguyên. Ấn tượng đầu tiên của Tô Mặc về Đinh Cạnh Nguyên là khá đẹp trai. Hắn cũng bị dính mưa, tóc tai ướt nhẹp, nước nhỏ tong tong. Hắn không nhìn Tô Mặc, mặt không chút biểu cảm, một tay cầm xấp giấy ăn, một tay ra sức rút, dưới chân là hai chiếc cặp lớn nhỏ ướt sũng nước mưa - đó là cặp của Tô Mặc, rõ ràng là bị hắn ném từ trên bàn xuống.
"Vừa nãy tôi vào gấp quá nên tiện tay để cặp ở đó, làm bẩn bàn cậu rồi..." Bàn học lâu ngày không lau đã bám một lớp bụi, cộng thêm nước mưa, trông rất bẩn. Tô Mặc vẫn rất lịch sự, mặc dù trong lòng đã thấy khó chịu khi nhìn thấy cặp của mình bị ném thẳng xuống đất.
Hôm nay Đinh Cạnh Nguyên cùng đồng đội từ đội tuyển trở về, huấn luyện viên yêu cầu bọn họ phải quay lại trường học vài ngày, để còn ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ. Kết quả, vừa bước vào phòng đã thấy trong phòng có người ở, còn vứt đồ bừa bãi trên bàn hắn. Ngửi thấy mùi lạ trong phòng, chứng sạch sẽ của Đinh Cạnh Nguyên lại tái phát, lập tức khó chịu, sắc mặt sa sầm, lời nói ra cũng không mấy dễ nghe: "Căn phòng này bẩn đến mức không thể ở nổi."
Nói xong, hắn rút một xấp giấy ăn, đứng đó lau lau bàn. Sau đó, không thể nhịn được nữa, hắn bèn đi nhanh vào nhà vệ sinh, vừa nhìn thấy "thủ phạm" gây ra mùi hôi, Đinh Cạnh Nguyên không nói không rằng, túm lấy đống quần áo ngâm mấy ngày nay của Lương Bân ném thẳng vào thùng rác.
Tô Mặc ôm quần áo đứng đó nhìn, còn chưa kịp tức giận thì đã bị hành động của hắn làm cho sững sờ. Cha mẹ Tô Mặc đều là giáo viên, gia giáo rất nghiêm khắc, anh luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép. Không phải Tô Mặc chưa từng gặp qua những kẻ ngỗ ngược, côn đồ, nhưng một người như Đinh Cạnh Nguyên thì đúng là lần đầu tiên anh gặp.
Ngay sau đó, Lương Bân ướt như chuột lột chạy về. Tính tình nóng nảy, Lương Bân vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh đã buông lời chửi bới người nhà Đinh Cạnh Nguyên. Thanh niên hơn hai mươi tuổi, đều là tuổi trẻ khí thịnh, kết quả là Lương Bân và Đinh Cạnh Nguyên vốn đã hầm hầm mặt mày, chỉ vì vài câu nói không hợp ý mà lao vào đánh nhau. Lương Bân làm sao đánh lại Đinh Cạnh Nguyên, Tô Mặc thực sự chỉ muốn vào can ngăn, kết quả bị Đinh Cạnh Nguyên đấm thẳng vào sống mũi, máu me bê bết. Sau đó, có người ở hành lang hô lên: "Phòng 302 đánh nhau", đầu tiên là nam sinh phòng đối diện chạy sang, sau đó là một đám người ùa vào phòng 302. Đám người này chia làm hai phe, đội tuyển đấu kiếm thành phố và đội tuyển điền kinh thành phố là một phe, khoa tiếng Anh và khoa thể dục thể thao của trường là một phe, tiếng quát tháo, chửi bới, đấm đá lẫn lộn, hiện trường hỗn loạn như chốn vô pháp vô thiên. Kết quả là năm sáu tên to con của đội tuyển thành phố bị hơn chục "sếu vườn" khoa thể dục thể thao đánh cho tơi tả.
Một đám thanh niên sau đó bị hai huấn luyện viên điền kinh đưa đến phòng y tế, sinh viên khoa thể dục thể thao đánh nhau, gọi bảo vệ cũng vô dụng, bọn họ chỉ nghe lời huấn luyện viên của mình. So với Đinh Cạnh Nguyên và Lương Bân mặt mũi bầm dập, Tô Mặc chỉ bị chảy máu mũi, những chỗ khác không sao. Anh nhét bông vào mũi, cầm bông gòn tẩm i-ốt giúp huấn luyện viên bôi thuốc cho hàng loạt "thương binh". Đến lượt Đinh Cạnh Nguyên, Tô Mặc cũng không do dự, liếc nhìn hắn một cái, cầm bông gòn tẩm thuốc bôi lên vết thương trên mặt hắn. Khóe miệng Đinh Cạnh Nguyên bị đánh rách toác, hốc mắt cũng bầm tím. Nhớ lại hành động đáng ghét của hắn lúc nãy, rồi nhìn dáng vẻ cúi đầu nhăn nhó vì đau đớn lúc này, Tô Mặc cảm thấy hắn thật đáng đời.
"Cậu cười cái gì?" Giọng Đinh Cạnh Nguyên trầm trầm, không giống giọng của một chàng trai hơn hai mươi tuổi. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Tô Mặc với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Tô Mặc che giấu bằng cách ho nhẹ một tiếng, mím chặt môi, để lộ lúm đồng tiền trên má. Tay cố ý ấn mạnh vào vết thương ở khóe miệng Đinh Cạnh Nguyên, hắn lập tức nhíu mày, khẽ kêu lên một tiếng.
Vụ ẩu đả gây ảnh hưởng xấu, sau đó nghe nói còn kinh động đến cả huấn luyện viên đội tuyển đấu kiếm thành phố và lãnh đạo nhà trường. Không biết Đinh Cạnh Nguyên có bị phạt hay không, nhưng đám con trai khoa thể dục thể thao không ai thoát tội, đều bị huấn luyện viên cho "ăn hành" một trận, mỗi người viết một bản kiểm điểm, may mà không bị kỷ luật nặng. Cũng vì chuyện này, Tô Mặc đã phải giặt quần áo cho đám "sếu vườn" cả tuần liền, bọn họ còn mạnh miệng nói là vì bênh vực anh nên mới ra tay.
—----
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro