(H)
Tịch Dương Khán Ngư
2024-07-18 02:19:17
Editor: Gấu Gầy
111
Phòng bệnh VIP của Bệnh viện số 1 thành phố nằm trên tầng 27 của khu nội trú.
"Thưa anh, phòng VIP của chúng tôi có hai loại, loại rẻ hơn một chút thì giá mỗi giường mỗi ngày là bốn trăm năm mươi tệ..." Y tá trưởng kiên nhẫn giải thích cho Đinh Cạnh Nguyên, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị hắn giơ tay ngắt lời. Hắn không muốn nghe nhiều như vậy, hắn muốn phòng tốt nhất đắt nhất.
Các phòng bệnh bình thường bên dưới đều chật kín người, thậm chí cả hành lang cũng kê thêm giường. Trong khi đó, phòng VIP trên lầu lại vắng tanh. Hoàng Duyệt Mai và Tổng giám đốc Lư đứng ở cửa phòng bệnh sang trọng, nhất thời không biết nên đi hay nên ở. Ở lại thì ngại Đinh Cạnh Nguyên vừa rồi đã sầm mặt đuổi khéo, còn đi thì lại sợ cái câu "về quê nuôi chó" của hắn là thật, dù có phải thật hay không thì Tổng giám đốc Lư cũng muốn nhân cơ hội này giải thích rõ ràng mọi chuyện, hoặc là nói vài câu xin lỗi Tô Mặc.
Nhìn thấy cảnh tượng Đinh Cạnh Nguyên đau lòng quỳ gối bên giường Tô Mặc, Tổng giám đốc của nhà máy sản xuất động cơ số 2 nhớ lại lần duy nhất hai người họ cùng nhau ăn cơm, rồi nhìn lại tình cảnh hiện tại, nguyên nhân đã quá rõ ràng. Hóa ra, lúc đó Đinh Cạnh Nguyên đã "nhất kiến chung tình" với Tô Mặc nhà bọn họ rồi. Nhìn dáng vẻ nâng niu chiều chuộng của Đinh Cạnh Nguyên, Tổng giám đốc Lư đã không còn hy vọng gì vào hợp đồng với nhà máy số 2 bỗng nhiên cảm thấy vẫn còn cơ hội.
Đang do dự thì cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra, Đinh Cạnh Nguyên một tay chống cửa, nói với hai người bên ngoài: "Cảm ơn hai người đã chăm sóc cho Tô Mặc, muộn rồi, hai người về đi." Nói xong, hắn lại kiên nhẫn nghe hai người nói vài câu khách sáo rồi mới lạnh lùng đóng cửa lại.
"Đã hài lòng chưa?" Đinh Cạnh Nguyên quay người lại, bất đắc dĩ nói với giọng điệu dỗ dành. Vừa rồi hắn tỏ thái độ với Tổng giám đốc Lư, Tô Mặc tức thì nhíu mày với hắn.
"Cũng tạm được." Giường bệnh khẽ động, lúc này Tô Mặc đang ngồi dựa vào đầu giường, khóe miệng khẽ nhếch lên. Dù biết bí mật của mình đã bị bại lộ, nhưng đó là chuyện phải lo lắng vào ngày mai, cứ để sau hãy tính. Lúc này, nhìn thấy Đinh Cạnh Nguyên vì mình mà vội vàng chạy đến, trong lòng anh thật sự rất vui. Cảm giác ngạc nhiên và vui mừng khi nhìn thấy hắn là điều không thể nào che giấu được. Vừa nhìn thấy hắn, trong lòng anh như trút được gánh nặng, có Đinh Cạnh Nguyên ở đây, Tô Mặc cảm thấy dù có gãy chân cũng không sao, hắn sẽ chăm sóc tốt cho anh.
"Chó đen là do Tổng giám đốc Lư nuôi, nhưng chuyện này thật sự không thể trách ông ấy." Tô Mặc vẫy tay, bảo Đinh Cạnh Nguyên ngồi xuống ghế bên giường, anh muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện cho hắn nghe. Ai ngờ đâu, Đinh Cạnh Nguyên lại cởi giày, trực tiếp leo lên giường. Giường bệnh trong phòng VIP lớn hơn nhiều, hai người đàn ông nằm thoải mái.
"Đau không?" Đinh Cạnh Nguyên ôm eo Tô Mặc, ghé đầu vào ngực anh, hai chân dài kẹp chặt lấy cái chân lành lặn của Tô Mặc.
"Cũng không đau lắm, nhưng mà bị cậu đè nặng quá." Tô Mặc cựa quậy chân, nhưng không thể nào rút ra được, liền giơ tay đánh vào gáy hắn: "Có ai chăm sóc bệnh nhân như cậu không?"
"Cậu ăn cơm chưa đấy?" Đinh Cạnh Nguyên nắm lấy tay Tô Mặc, siết chặt trong lòng bàn tay.
"Rồi, chị Liêu mang cháo đến cho tôi. Còn cậu?" Chắc là hắn vội vàng chạy đến nên chưa kịp ăn gì.
Đinh Cạnh Nguyên lo lắng suốt cả buổi tối, lúc này mới mỉm cười, Tô Mặc đang quan tâm đến hắn.
"Tôi chưa ăn."
"Vậy cậu đi ăn cơm đi... Hay là bảo anh Lưu mua lên đây?" Tô Mặc rút tay ra khỏi tay Đinh Cạnh Nguyên, vỗ nhẹ vào đầu hắn, vuốt ve mái tóc ngắn cứng.
"Ừm, bảo anh ấy lái xe đi mua, phải gọi điện thoại ngay mới được..." Đinh Cạnh Nguyên thoải mái thở dài khi được vuốt ve, bàn tay lớn lần mò theo vạt áo bệnh nhân của Tô Mặc, cởi nút áo trên cùng, kéo cổ áo xuống, để lộ ra một bên nụ hoa nhỏ nhắn: "Bây giờ tôi đói lắm rồi, cho tôi uống trước một ngụm sữa đã." Nói xong, hắn cúi xuống ngậm lấy hạt đậu nhỏ nhắn và vùng da xung quanh, dùng đầu lưỡi day nghiền liếm mút.
"Aaa..." Tô Mặc bị hắn mút đến mức kêu lên một tiếng, xấu hổ đỏ mặt, vội vàng đưa tay lên đánh hắn. Đinh Cạnh Nguyên thật là vô liêm sỉ, câu nào câu nấy đều thô tục. Ngay cả bệnh nhân cũng không tha, thật là vô nhân tính.
112
Tài xế Lưu mua đồ ăn lên, sau đó lại lái xe về nhà lấy quần áo cho Tô Mặc thay. Tô Mặc ăn thêm một chút cùng với Đinh Cạnh Nguyên. Sau bữa tối, Đinh Cạnh Nguyên bóc hoa quả cho Tô Mặc ăn. Ăn hoa quả xong cũng đã khá muộn, bệnh nhân cần nghỉ ngơi nhiều, Đinh Cạnh Nguyên lại hầu hạ Tô Mặc rửa mặt. Hắn cẩn thận kiểm tra vết thương ở chân Tô Mặc, hôm nay là ngày đầu tiên, tốt nhất không nên cử động nhiều, vì vậy Đinh Cạnh Nguyên bưng chậu nước lên giường, để Tô Mặc đánh răng ngay trên đó.
Đánh răng xong, Đinh Cạnh Nguyên hưng phấn cởi hết quần áo của Tô Mặc, lấy một chậu nước ấm, dùng khăn lau người cho anh. Mùa đông, hai ba ngày không tắm cũng không sao. Nhưng hôm nay Tô Mặc đổ mồ hôi đầm đìa, thật sự không tắm không chịu nổi.
Tắm rửa là do Tô Mặc tự đề nghị, nhưng có cần thiết phải lột sạch quần áo của anh như vậy không?
Ban đầu, Đinh Cạnh Nguyên còn ngoan ngoãn lau cổ lau tay cho anh, nhưng lau được một lúc thì bắt đầu giở trò, hết hôn môi lại chuyển sang mút hạt đậu trên ngực, chỗ đó càng không tha. Tô Mặc cứ thế trần truồng ngồi trước mặt hắn, bảo hắn làm sao nhịn được. Nhịn nữa chắc thành thánh mất.
"Ưm... Cậu làm gì vậy... Bây giờ tôi là bệnh nhân đấy..."
"... Tôi chỉ nhẹ nhàng thôi..."
"Aaa... Cậu đừng có liếm nữa mà..."
"Ngoan nào! Nghe lời."
"Ư ưm ưm..." Giọng nói của Tô Mặc run rẩy vì xấu hổ, các ngón chân co quắp lại. Bàn chân trái bị Đinh Cạnh Nguyên nắm chặt trong tay, cố gắng thế nào cũng không rút ra được, cuối cùng chỉ biết xấu hổ quay mặt đi. Đinh Cạnh Nguyên thật là biến thái, vừa lau chân cho anh vừa... liếm.
Khi không nhìn, giác quan càng nhạy bén hơn. Tô Mặc cảm nhận rõ ràng chiếc lưỡi nóng ẩm liếm dọc theo mắt cá chân lên trên, khiến anh thở hổn hển, toàn thân nổi da gà.
Lưỡi của Đinh Cạnh Nguyên liếm dọc theo đầu gối lên trên, nhanh chóng liếm đến đùi trong, hàm răng cắn nhẹ vào vùng da thịt non nớt ở háng, chiếc khăn ấm áp bao trùm lấy "cậu bé" của anh, lau đi lau lại vài cái. Sau đó Tô Mặc nghe thấy tiếng khăn mặt rơi vào chậu nước, rồi như mong đợi, một khoang miệng ấm nóng lập tức bao phủ lấy "cậu bé". Tô Mặc sướng rơn ngửa đầu rên rỉ một tiếng, cánh tay cuối cùng cũng mềm nhũn, ngã vào trong chăn.
Tô Mặc đỏ mặt bắn ra. Đinh Cạnh Nguyên không kịp cởi quần áo, trực tiếp cởi khóa quần, lấy "của quý" đã cương cứng của mình ra. Hắn lấy khăn lau sạch sẽ cho bản thân, sau đó quay lại nhẹ nhàng kéo đầu Tô Mặc ra mép giường, rồi vội vàng nhét khúc gân đang cương cứng đến mức sắp nổ tung của mình vào giữa đôi môi mềm mại.
"Há miệng ra nào." Đinh Cạnh Nguyên thở hổn hển, đưa tay tách hàm dưới của Tô Mặc ra, đẩy khúc gân vào sâu bên trong, đồng thời dùng tay kia kéo chăn lên che cho Tô Mặc, mặc dù trong phòng có bật điều hòa nhưng Tô Mặc đang trần truồng, lỡ bị cảm lạnh thì nguy mất.
Mười mấy phút sau, Đinh Cạnh Nguyên rút khúc gân dính đầy nước bọt của mình ra, cởi thắt lưng, cởi quần. Hắn sợ đâm sâu, chất liệu vải của quần tây cọ xát vào mặt Tô Mặc.
Đinh Cạnh Nguyên lấy từ đầu giường một tờ khăn giấy, lau nước bọt trên cằm Tô Mặc.
"Còn bao lâu nữa? Miệng tôi tê cứng rồi." Tô Mặc sốt ruột nói, mặt đỏ bừng vì ngạt thở. "gậy th*t" của Đinh Cạnh Nguyên thật sự rất lớn, đâm đến tận cổ họng anh, nuốt vào thật sự rất khó khăn. Đinh Cạnh Nguyên nhấc chân lên giường, quỳ gối trên cổ Tô Mặc, dùng khăn giấy lau sạch sẽ thứ khủng bố của mình, sau đó đưa đến trước mặt anh, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Sắp xong rồi, cố gắng thêm chút nữa thôi."
Tô Mặc không tin, rõ ràng là Đinh Cạnh Nguyên đang lừa anh. Tô Mặc không chịu há miệng, Đinh Cạnh Nguyên cười gian, đưa "của quý" dí vào lỗ mũi anh.
"Cái tên biến thái này!!" Tô Mặc tức giận giơ tay đánh hắn. Chân phải không cử động được, anh co chân trái lên, đập vào lưng hắn.
Đinh Cạnh Nguyên quỳ thẳng dậy, mỉm cười gian xảo, dùng khúc gân của mình chọc vào mặt Tô Mặc. Đột nhiên, hắn lại dí mạnh vào lúm đồng tiền trên má trái anh đẩy mạnh vào vài cái, khuôn mặt Tô Mặc tức thì dính đầy dịch thể, toàn là mùi tanh nồng của tinh dịch.
Tô Mặc bị Đinh Cạnh Nguyên hành hạ đến mức không còn sức phản kháng, chỉ đành ngoan ngoãn há miệng, mặc cho "gậy th*t" to lớn kia tiến vào.
113
Nửa đêm, Tô Mặc muốn đi tiểu. Theo nguyên tắc không được cử động mạnh, anh quyết định giải quyết ngay trên giường. Đinh Cạnh Nguyên bị Tô Mặc lay tỉnh, trở mình xuống giường đi vào phòng tắm lấy ra một chiếc bô có kiểu dáng rất đẹp.
Nhưng Tô Mặc không thể nào đi tiểu được. Chưa bao giờ anh tiểu tiện trên giường, cảm giác này thật sự rất khó diễn tả. Như thể "cậu bé" không nghe theo sự điều khiển của não bộ vậy.
Tô Mặc dạng hai chân, đặt "cậu bé" mềm oặt trên miệng bô. Đinh Cạnh Nguyên cứ nhìn chằm chằm vào anh, khiến anh càng không thể nào đi tiểu được: "Cậu đừng có nhìn tôi nữa."
Đinh Cạnh Nguyên rất phối hợp quay người đi chỗ khác. Một phút sau.
"Cậu xong chưa?"
"... Cậu ra ngoài đi."
Đinh Cạnh Nguyên bất đắc dĩ đi ra phòng khách. Lại một phút trôi qua.
"Xong chưa bảo bối?"
Bên trong không có động tĩnh gì. Đinh Cạnh Nguyên nằm vật ra ghế sofa, lúc sắp ngủ thiếp đi thì nghe thấy tiếng Tô Mặc gọi. Hắn vội vàng bật dậy.
"Vẫn không được à?" Nhìn thấy Tô Mặc mím môi, Đinh Cạnh Nguyên đã biết đáp án: "Thôi được rồi, để tôi bồng cậu đi. Chúng ta nhẹ nhàng thôi là được." Nói xong, Đinh Cạnh Nguyên cúi người xuống, luồn tay vào dưới đầu gối Tô Mặc, nhẹ nhàng bồng anh lên.
"Ừm." Tô Mặc đáp, hai tay ôm chặt lấy cổ Đinh Cạnh Nguyên.
Đinh Cạnh Nguyên bồng anh đến bồn cầu, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống. Tô Mặc chống một chân, dựa lưng vào ngực Đinh Cạnh Nguyên, một tay vén áo bệnh nhân rộng thùng thình, một tay cởi quần, Đinh Cạnh Nguyên giúp anh "giữ súng", nhắm vào bồn cầu. Mặc dù được hỗ trợ đi tiểu cũng rất ngại ngùng, nhưng sau một hồi nín thở, cuối cùng anh cũng tiểu được.
Đinh Cạnh Nguyên ghé cằm lên vai Tô Mặc, hai người cùng cúi đầu nhìn "cậu bé" phun nước. Đinh Cạnh Nguyên nghịch ngợm "cậu bé" hơi cương cứng của Tô Mặc, lúc lên lúc xuống, lúc trái lúc phải, vì vậy mà dòng nước tiểu cũng phun lung tung.
Hai người như hai đứa trẻ, cùng nhau cười khúc khích.
—------
111
Phòng bệnh VIP của Bệnh viện số 1 thành phố nằm trên tầng 27 của khu nội trú.
"Thưa anh, phòng VIP của chúng tôi có hai loại, loại rẻ hơn một chút thì giá mỗi giường mỗi ngày là bốn trăm năm mươi tệ..." Y tá trưởng kiên nhẫn giải thích cho Đinh Cạnh Nguyên, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị hắn giơ tay ngắt lời. Hắn không muốn nghe nhiều như vậy, hắn muốn phòng tốt nhất đắt nhất.
Các phòng bệnh bình thường bên dưới đều chật kín người, thậm chí cả hành lang cũng kê thêm giường. Trong khi đó, phòng VIP trên lầu lại vắng tanh. Hoàng Duyệt Mai và Tổng giám đốc Lư đứng ở cửa phòng bệnh sang trọng, nhất thời không biết nên đi hay nên ở. Ở lại thì ngại Đinh Cạnh Nguyên vừa rồi đã sầm mặt đuổi khéo, còn đi thì lại sợ cái câu "về quê nuôi chó" của hắn là thật, dù có phải thật hay không thì Tổng giám đốc Lư cũng muốn nhân cơ hội này giải thích rõ ràng mọi chuyện, hoặc là nói vài câu xin lỗi Tô Mặc.
Nhìn thấy cảnh tượng Đinh Cạnh Nguyên đau lòng quỳ gối bên giường Tô Mặc, Tổng giám đốc của nhà máy sản xuất động cơ số 2 nhớ lại lần duy nhất hai người họ cùng nhau ăn cơm, rồi nhìn lại tình cảnh hiện tại, nguyên nhân đã quá rõ ràng. Hóa ra, lúc đó Đinh Cạnh Nguyên đã "nhất kiến chung tình" với Tô Mặc nhà bọn họ rồi. Nhìn dáng vẻ nâng niu chiều chuộng của Đinh Cạnh Nguyên, Tổng giám đốc Lư đã không còn hy vọng gì vào hợp đồng với nhà máy số 2 bỗng nhiên cảm thấy vẫn còn cơ hội.
Đang do dự thì cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra, Đinh Cạnh Nguyên một tay chống cửa, nói với hai người bên ngoài: "Cảm ơn hai người đã chăm sóc cho Tô Mặc, muộn rồi, hai người về đi." Nói xong, hắn lại kiên nhẫn nghe hai người nói vài câu khách sáo rồi mới lạnh lùng đóng cửa lại.
"Đã hài lòng chưa?" Đinh Cạnh Nguyên quay người lại, bất đắc dĩ nói với giọng điệu dỗ dành. Vừa rồi hắn tỏ thái độ với Tổng giám đốc Lư, Tô Mặc tức thì nhíu mày với hắn.
"Cũng tạm được." Giường bệnh khẽ động, lúc này Tô Mặc đang ngồi dựa vào đầu giường, khóe miệng khẽ nhếch lên. Dù biết bí mật của mình đã bị bại lộ, nhưng đó là chuyện phải lo lắng vào ngày mai, cứ để sau hãy tính. Lúc này, nhìn thấy Đinh Cạnh Nguyên vì mình mà vội vàng chạy đến, trong lòng anh thật sự rất vui. Cảm giác ngạc nhiên và vui mừng khi nhìn thấy hắn là điều không thể nào che giấu được. Vừa nhìn thấy hắn, trong lòng anh như trút được gánh nặng, có Đinh Cạnh Nguyên ở đây, Tô Mặc cảm thấy dù có gãy chân cũng không sao, hắn sẽ chăm sóc tốt cho anh.
"Chó đen là do Tổng giám đốc Lư nuôi, nhưng chuyện này thật sự không thể trách ông ấy." Tô Mặc vẫy tay, bảo Đinh Cạnh Nguyên ngồi xuống ghế bên giường, anh muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện cho hắn nghe. Ai ngờ đâu, Đinh Cạnh Nguyên lại cởi giày, trực tiếp leo lên giường. Giường bệnh trong phòng VIP lớn hơn nhiều, hai người đàn ông nằm thoải mái.
"Đau không?" Đinh Cạnh Nguyên ôm eo Tô Mặc, ghé đầu vào ngực anh, hai chân dài kẹp chặt lấy cái chân lành lặn của Tô Mặc.
"Cũng không đau lắm, nhưng mà bị cậu đè nặng quá." Tô Mặc cựa quậy chân, nhưng không thể nào rút ra được, liền giơ tay đánh vào gáy hắn: "Có ai chăm sóc bệnh nhân như cậu không?"
"Cậu ăn cơm chưa đấy?" Đinh Cạnh Nguyên nắm lấy tay Tô Mặc, siết chặt trong lòng bàn tay.
"Rồi, chị Liêu mang cháo đến cho tôi. Còn cậu?" Chắc là hắn vội vàng chạy đến nên chưa kịp ăn gì.
Đinh Cạnh Nguyên lo lắng suốt cả buổi tối, lúc này mới mỉm cười, Tô Mặc đang quan tâm đến hắn.
"Tôi chưa ăn."
"Vậy cậu đi ăn cơm đi... Hay là bảo anh Lưu mua lên đây?" Tô Mặc rút tay ra khỏi tay Đinh Cạnh Nguyên, vỗ nhẹ vào đầu hắn, vuốt ve mái tóc ngắn cứng.
"Ừm, bảo anh ấy lái xe đi mua, phải gọi điện thoại ngay mới được..." Đinh Cạnh Nguyên thoải mái thở dài khi được vuốt ve, bàn tay lớn lần mò theo vạt áo bệnh nhân của Tô Mặc, cởi nút áo trên cùng, kéo cổ áo xuống, để lộ ra một bên nụ hoa nhỏ nhắn: "Bây giờ tôi đói lắm rồi, cho tôi uống trước một ngụm sữa đã." Nói xong, hắn cúi xuống ngậm lấy hạt đậu nhỏ nhắn và vùng da xung quanh, dùng đầu lưỡi day nghiền liếm mút.
"Aaa..." Tô Mặc bị hắn mút đến mức kêu lên một tiếng, xấu hổ đỏ mặt, vội vàng đưa tay lên đánh hắn. Đinh Cạnh Nguyên thật là vô liêm sỉ, câu nào câu nấy đều thô tục. Ngay cả bệnh nhân cũng không tha, thật là vô nhân tính.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
112
Tài xế Lưu mua đồ ăn lên, sau đó lại lái xe về nhà lấy quần áo cho Tô Mặc thay. Tô Mặc ăn thêm một chút cùng với Đinh Cạnh Nguyên. Sau bữa tối, Đinh Cạnh Nguyên bóc hoa quả cho Tô Mặc ăn. Ăn hoa quả xong cũng đã khá muộn, bệnh nhân cần nghỉ ngơi nhiều, Đinh Cạnh Nguyên lại hầu hạ Tô Mặc rửa mặt. Hắn cẩn thận kiểm tra vết thương ở chân Tô Mặc, hôm nay là ngày đầu tiên, tốt nhất không nên cử động nhiều, vì vậy Đinh Cạnh Nguyên bưng chậu nước lên giường, để Tô Mặc đánh răng ngay trên đó.
Đánh răng xong, Đinh Cạnh Nguyên hưng phấn cởi hết quần áo của Tô Mặc, lấy một chậu nước ấm, dùng khăn lau người cho anh. Mùa đông, hai ba ngày không tắm cũng không sao. Nhưng hôm nay Tô Mặc đổ mồ hôi đầm đìa, thật sự không tắm không chịu nổi.
Tắm rửa là do Tô Mặc tự đề nghị, nhưng có cần thiết phải lột sạch quần áo của anh như vậy không?
Ban đầu, Đinh Cạnh Nguyên còn ngoan ngoãn lau cổ lau tay cho anh, nhưng lau được một lúc thì bắt đầu giở trò, hết hôn môi lại chuyển sang mút hạt đậu trên ngực, chỗ đó càng không tha. Tô Mặc cứ thế trần truồng ngồi trước mặt hắn, bảo hắn làm sao nhịn được. Nhịn nữa chắc thành thánh mất.
"Ưm... Cậu làm gì vậy... Bây giờ tôi là bệnh nhân đấy..."
"... Tôi chỉ nhẹ nhàng thôi..."
"Aaa... Cậu đừng có liếm nữa mà..."
"Ngoan nào! Nghe lời."
"Ư ưm ưm..." Giọng nói của Tô Mặc run rẩy vì xấu hổ, các ngón chân co quắp lại. Bàn chân trái bị Đinh Cạnh Nguyên nắm chặt trong tay, cố gắng thế nào cũng không rút ra được, cuối cùng chỉ biết xấu hổ quay mặt đi. Đinh Cạnh Nguyên thật là biến thái, vừa lau chân cho anh vừa... liếm.
Khi không nhìn, giác quan càng nhạy bén hơn. Tô Mặc cảm nhận rõ ràng chiếc lưỡi nóng ẩm liếm dọc theo mắt cá chân lên trên, khiến anh thở hổn hển, toàn thân nổi da gà.
Lưỡi của Đinh Cạnh Nguyên liếm dọc theo đầu gối lên trên, nhanh chóng liếm đến đùi trong, hàm răng cắn nhẹ vào vùng da thịt non nớt ở háng, chiếc khăn ấm áp bao trùm lấy "cậu bé" của anh, lau đi lau lại vài cái. Sau đó Tô Mặc nghe thấy tiếng khăn mặt rơi vào chậu nước, rồi như mong đợi, một khoang miệng ấm nóng lập tức bao phủ lấy "cậu bé". Tô Mặc sướng rơn ngửa đầu rên rỉ một tiếng, cánh tay cuối cùng cũng mềm nhũn, ngã vào trong chăn.
Tô Mặc đỏ mặt bắn ra. Đinh Cạnh Nguyên không kịp cởi quần áo, trực tiếp cởi khóa quần, lấy "của quý" đã cương cứng của mình ra. Hắn lấy khăn lau sạch sẽ cho bản thân, sau đó quay lại nhẹ nhàng kéo đầu Tô Mặc ra mép giường, rồi vội vàng nhét khúc gân đang cương cứng đến mức sắp nổ tung của mình vào giữa đôi môi mềm mại.
"Há miệng ra nào." Đinh Cạnh Nguyên thở hổn hển, đưa tay tách hàm dưới của Tô Mặc ra, đẩy khúc gân vào sâu bên trong, đồng thời dùng tay kia kéo chăn lên che cho Tô Mặc, mặc dù trong phòng có bật điều hòa nhưng Tô Mặc đang trần truồng, lỡ bị cảm lạnh thì nguy mất.
Mười mấy phút sau, Đinh Cạnh Nguyên rút khúc gân dính đầy nước bọt của mình ra, cởi thắt lưng, cởi quần. Hắn sợ đâm sâu, chất liệu vải của quần tây cọ xát vào mặt Tô Mặc.
Đinh Cạnh Nguyên lấy từ đầu giường một tờ khăn giấy, lau nước bọt trên cằm Tô Mặc.
"Còn bao lâu nữa? Miệng tôi tê cứng rồi." Tô Mặc sốt ruột nói, mặt đỏ bừng vì ngạt thở. "gậy th*t" của Đinh Cạnh Nguyên thật sự rất lớn, đâm đến tận cổ họng anh, nuốt vào thật sự rất khó khăn. Đinh Cạnh Nguyên nhấc chân lên giường, quỳ gối trên cổ Tô Mặc, dùng khăn giấy lau sạch sẽ thứ khủng bố của mình, sau đó đưa đến trước mặt anh, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Sắp xong rồi, cố gắng thêm chút nữa thôi."
Tô Mặc không tin, rõ ràng là Đinh Cạnh Nguyên đang lừa anh. Tô Mặc không chịu há miệng, Đinh Cạnh Nguyên cười gian, đưa "của quý" dí vào lỗ mũi anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cái tên biến thái này!!" Tô Mặc tức giận giơ tay đánh hắn. Chân phải không cử động được, anh co chân trái lên, đập vào lưng hắn.
Đinh Cạnh Nguyên quỳ thẳng dậy, mỉm cười gian xảo, dùng khúc gân của mình chọc vào mặt Tô Mặc. Đột nhiên, hắn lại dí mạnh vào lúm đồng tiền trên má trái anh đẩy mạnh vào vài cái, khuôn mặt Tô Mặc tức thì dính đầy dịch thể, toàn là mùi tanh nồng của tinh dịch.
Tô Mặc bị Đinh Cạnh Nguyên hành hạ đến mức không còn sức phản kháng, chỉ đành ngoan ngoãn há miệng, mặc cho "gậy th*t" to lớn kia tiến vào.
113
Nửa đêm, Tô Mặc muốn đi tiểu. Theo nguyên tắc không được cử động mạnh, anh quyết định giải quyết ngay trên giường. Đinh Cạnh Nguyên bị Tô Mặc lay tỉnh, trở mình xuống giường đi vào phòng tắm lấy ra một chiếc bô có kiểu dáng rất đẹp.
Nhưng Tô Mặc không thể nào đi tiểu được. Chưa bao giờ anh tiểu tiện trên giường, cảm giác này thật sự rất khó diễn tả. Như thể "cậu bé" không nghe theo sự điều khiển của não bộ vậy.
Tô Mặc dạng hai chân, đặt "cậu bé" mềm oặt trên miệng bô. Đinh Cạnh Nguyên cứ nhìn chằm chằm vào anh, khiến anh càng không thể nào đi tiểu được: "Cậu đừng có nhìn tôi nữa."
Đinh Cạnh Nguyên rất phối hợp quay người đi chỗ khác. Một phút sau.
"Cậu xong chưa?"
"... Cậu ra ngoài đi."
Đinh Cạnh Nguyên bất đắc dĩ đi ra phòng khách. Lại một phút trôi qua.
"Xong chưa bảo bối?"
Bên trong không có động tĩnh gì. Đinh Cạnh Nguyên nằm vật ra ghế sofa, lúc sắp ngủ thiếp đi thì nghe thấy tiếng Tô Mặc gọi. Hắn vội vàng bật dậy.
"Vẫn không được à?" Nhìn thấy Tô Mặc mím môi, Đinh Cạnh Nguyên đã biết đáp án: "Thôi được rồi, để tôi bồng cậu đi. Chúng ta nhẹ nhàng thôi là được." Nói xong, Đinh Cạnh Nguyên cúi người xuống, luồn tay vào dưới đầu gối Tô Mặc, nhẹ nhàng bồng anh lên.
"Ừm." Tô Mặc đáp, hai tay ôm chặt lấy cổ Đinh Cạnh Nguyên.
Đinh Cạnh Nguyên bồng anh đến bồn cầu, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống. Tô Mặc chống một chân, dựa lưng vào ngực Đinh Cạnh Nguyên, một tay vén áo bệnh nhân rộng thùng thình, một tay cởi quần, Đinh Cạnh Nguyên giúp anh "giữ súng", nhắm vào bồn cầu. Mặc dù được hỗ trợ đi tiểu cũng rất ngại ngùng, nhưng sau một hồi nín thở, cuối cùng anh cũng tiểu được.
Đinh Cạnh Nguyên ghé cằm lên vai Tô Mặc, hai người cùng cúi đầu nhìn "cậu bé" phun nước. Đinh Cạnh Nguyên nghịch ngợm "cậu bé" hơi cương cứng của Tô Mặc, lúc lên lúc xuống, lúc trái lúc phải, vì vậy mà dòng nước tiểu cũng phun lung tung.
Hai người như hai đứa trẻ, cùng nhau cười khúc khích.
—------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro