Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
Đe dọa
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-07-10 10:02:23
Nghe giọng điệu muốn làm căng
không thèm nói năng nhẹ nhàng khách sáo giả tạo của Lục Tư Nhiên là trợ
lý biết cô ta hết kiên nhẫn rồi. Nhưng nên nói hắn vẫn phải nói: "Cô
Lục, sếp đang đi công tác, công việc rất nhiều, không thể gặp cô được."
"Tôi muốn gặp Hằng Thời!"
Lục Tư Nhiên bên kia ngang ngược cất cao giọng lập lại.
Trợ lý bị tiếng hét của cô ta nổ cho choáng váng, theo bản năng đưa điện thoại ra xa. Hắn nhìn điện thoại, không kiềm được sinh ra một tia oán hận hướng về bóng lưng của người đàn ông trên boong thuyền cách đó không xa. Mắc gì không tự mình đi giải quyết chuyện tình cảm của mình đi, sao cứ toàn đẩy cho hắn chứ. Không thích thì nói thẳng, sao cứ lập lờ nước đôi, kết quả người chịu tội là hắn. Sếp đúng là tên tra nam.
Hắn đau cả đầu lại không thể không tiếp tục ứng phó Lục Tư Nhiên: "Cô Lục..."
Nhưng hắn chưa kịp nói gì đã bị Lục Tư Nhiên hung ác chặn họng: "Đừng ba hoa với tôi!"
"..."
Hắn nghe Lục Tư Nhiên ở bên kia giận dữ rống lên: "Việc anh không ngừng ngăn cản tôi tôi sẽ nhớ kỹ. Anh đợi mà bị sa thải đi!"
"..."
Trợ lý cạn cả lời. Tại sao đến bây giờ mà Lục Tư Nhiên còn tự tin cho rằng mình sẽ là bà chủ của hắn chứ. Mặc dù sếp không nói gì, nhưng người làm trợ lý như hắn sao không nhìn ra được sếp qua loa đối với cô ta. Nếu không thì sao phải để cho hắn quản lý điện thoại của mình, mỗi lần thay sếp đối phó với Lục Tư Nhiên gọi đến, còn mình thì ở đây tán tỉnh tình nhân, khụ. Người thông minh chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu được, làm trợ lý như hắn có quyền hành đến mức nào được mà dám năm lần bảy lượt ngăn cản "bà chủ" tìm sếp chứ. Cố tình Lục Tư Nhiên cứ không chịu hiểu, vẫn ảo tưởng...
Lục Tư Nhiên thật sự không chịu hiểu ư?
"Anh lập tức cho tôi gặp Hằng Thời."
Giọng điệu hùng hổ của Lục Tư Nhiên tiếp tục vang lên, cắt ngang nội tâm của trợ lý: "Tôi nói cho anh biết. Nếu anh không để tôi gặp Hằng Thời thì tôi sẽ đem chuyện của anh ấy và Hạ Quý Linh bán cho thời báo, đăng lên mạng xã hội."
"Anh tự nghĩ xem đến lúc đó anh có ép được tin này xuống mà không để nó truyền đến tai Hằng Thời không?"
Trợ lý giật mình.
Nhưng lại là giật mình với thủ đoạn một lời khó nói hết của Lục Tư Nhiên.
Thời điểm hắn nghĩ như vậy lại nghe Lục Tư Nhiên nói: "Tốt nhất anh nên nghĩ cho kỹ. Chuyện này có lẽ chẳng là gì, nhưng Hằng Thời là ai chứ. Ai biết được chuyện này sẽ tạo ra hậu quả gì, ảnh hưởng thế nào đến anh ấy."
Sắc mặt trợ lý nghiêm túc lên.
Nhưng cũng không phải vì những lời của Lục Tư Nhiên mà là vì hắn nghĩ tới Hạ Quý Linh.
Rất hiển nhiên hắn cho rằng cách làm của Lục Tư Nhiên chẳng thể ảnh hưởng tí nào đến sếp của hắn cả. Hằng gia có rất nhiều cách để tiêu trừ dư luận. Nhưng Hạ Quý Linh thì khác. Mặc dù cô đã quyết khỏi giới rồi nhưng đó là âm thầm thôi. Hiện tại người ta vẫn biết cô dưới danh nghĩa là minh tinh. Hắn không chắc chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào đến cô, cho nên không thể quyết định một cách qua loa được.
Nghĩ như vậy, hắn khẽ nhìn bóng lưng của sếp cách đó không xa, một bên hít một hơi thật sau rồi nói với Lục Tư Nhiên vẫn còn ba la bên kia: "Cô đợi một chút, tôi sẽ chuyển lời cho sếp."
Nói xong hắn không đợi Lục Tư Nhiên trả lời đã cúp máy, sau đó bước đến chỗ Hằng Thời đang ngồi.
Lúc này Hằng Thời vẫn còn chưa họp online xong. Hắn ở bên ngoài màn hình ra dấu với anh. Lúc được anh cho phép hắn mới lại gần, ghé vào tai anh nói mấy câu rồi đứng bên cạnh chờ.
Biểu tình của Hằng Thời không có nhiều thay đổi, khiến cho trợ lý đoán không ra anh đang nghĩ gì. Nhưng sau đó Hằng Thời nói tạm ngừng một chút với đám người trong video rồi đứng dậy, bảo trợ lý đưa máy cho anh.
Đúng lúc đó Lục Tư Nhiên gọi lại.
Có thể là cô ta sợ trợ lý lại lấy cớ thoái thác chứ không thật sự đi tìm Hằng Thời nên quyết tâm phải phá hắn đến cùng, cho đến khi đạt được mục đích mới thôi, Hằng Thời lạnh tanh nhìn màn hình điện thoại một cái, sau đó vẫn bắt máy.
"Anh..."
"Alo."
Lục Tư Nhiên vừa định nổ pháo lập tức tịt ngòi khi nghe thấy âm thanh trầm thấp từ tính quen thuộc bên kia điện thoại. Cô ta chẳng kịp cảm nhận giọng điệu kia có bao nhiêu lạnh băng không chút cảm xúc, lập tức hớn hở mềm giọng reo lên: "Hằng Thời!"
"Có chuyện gì?"
Hằng Thời không chút nào để ý đến sự vui vẻ của cô ta, lạnh lùng hỏi. Thái độ rất thiếu kiên nhẫn.
Cố tình Lục Tư Nhiên cứ không nghe ra, bắt đầu tố cáo trợ lý: "Hằng Thời, anh không biết đâu, trợ lý của anh thật sự là quá quắt, cứ không cho em gặp anh! Hằng Thời, anh nhất định phải đuổi việc anh ta! Điện thoại của anh mà anh ta cũng dám đụng vào, còn bắt điện thoại của em nữa!"
"Hằng Thời, anh đang làm gì vậy? Em vào đoàn phim rồi! Nhiều ngày không thấy anh, em nhớ anh lắm. Anh đến thăm em được không?"
Cô ta mười câu không rời khỏi hai chữ Hằng Thời, giọng điệu ngọt ngấy đến mức trợ lý ở xa xa bên cạnh còn nghe thấy được mà da gà da vịt không khỏi nổi hết lên. Mặc dù không nghe được cô ta nói cái gì nhưng nhìn thấy ánh mắt bỗng nhiên lướt qua đây của sếp, hắn biết Lục Tư Nhiên đang nói xấu hắn. Hắn không nhịn được cho Lục Tư Nhiên một cái đánh giá, ngu ngục.
Ở bên kia điện thoại Lục Tư Nhiên không hề hay biết gì, không hề nhận ra Hằng Thời vẫn không nói lời nào, bản thân cô ta cứ không ngừng làm nũng, mè nheo, ngọt đến ngấy, khiến người ta nổi da gà.
"Hằng Thời?"
Đợi đến lúc nói đến miệng khô lưỡi khô cô ta mới ý thức được cái gì mà hỏi thăm một tiếng.
"Tôi muốn gặp Hằng Thời!"
Lục Tư Nhiên bên kia ngang ngược cất cao giọng lập lại.
Trợ lý bị tiếng hét của cô ta nổ cho choáng váng, theo bản năng đưa điện thoại ra xa. Hắn nhìn điện thoại, không kiềm được sinh ra một tia oán hận hướng về bóng lưng của người đàn ông trên boong thuyền cách đó không xa. Mắc gì không tự mình đi giải quyết chuyện tình cảm của mình đi, sao cứ toàn đẩy cho hắn chứ. Không thích thì nói thẳng, sao cứ lập lờ nước đôi, kết quả người chịu tội là hắn. Sếp đúng là tên tra nam.
Hắn đau cả đầu lại không thể không tiếp tục ứng phó Lục Tư Nhiên: "Cô Lục..."
Nhưng hắn chưa kịp nói gì đã bị Lục Tư Nhiên hung ác chặn họng: "Đừng ba hoa với tôi!"
"..."
Hắn nghe Lục Tư Nhiên ở bên kia giận dữ rống lên: "Việc anh không ngừng ngăn cản tôi tôi sẽ nhớ kỹ. Anh đợi mà bị sa thải đi!"
"..."
Trợ lý cạn cả lời. Tại sao đến bây giờ mà Lục Tư Nhiên còn tự tin cho rằng mình sẽ là bà chủ của hắn chứ. Mặc dù sếp không nói gì, nhưng người làm trợ lý như hắn sao không nhìn ra được sếp qua loa đối với cô ta. Nếu không thì sao phải để cho hắn quản lý điện thoại của mình, mỗi lần thay sếp đối phó với Lục Tư Nhiên gọi đến, còn mình thì ở đây tán tỉnh tình nhân, khụ. Người thông minh chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu được, làm trợ lý như hắn có quyền hành đến mức nào được mà dám năm lần bảy lượt ngăn cản "bà chủ" tìm sếp chứ. Cố tình Lục Tư Nhiên cứ không chịu hiểu, vẫn ảo tưởng...
Lục Tư Nhiên thật sự không chịu hiểu ư?
"Anh lập tức cho tôi gặp Hằng Thời."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng điệu hùng hổ của Lục Tư Nhiên tiếp tục vang lên, cắt ngang nội tâm của trợ lý: "Tôi nói cho anh biết. Nếu anh không để tôi gặp Hằng Thời thì tôi sẽ đem chuyện của anh ấy và Hạ Quý Linh bán cho thời báo, đăng lên mạng xã hội."
"Anh tự nghĩ xem đến lúc đó anh có ép được tin này xuống mà không để nó truyền đến tai Hằng Thời không?"
Trợ lý giật mình.
Nhưng lại là giật mình với thủ đoạn một lời khó nói hết của Lục Tư Nhiên.
Thời điểm hắn nghĩ như vậy lại nghe Lục Tư Nhiên nói: "Tốt nhất anh nên nghĩ cho kỹ. Chuyện này có lẽ chẳng là gì, nhưng Hằng Thời là ai chứ. Ai biết được chuyện này sẽ tạo ra hậu quả gì, ảnh hưởng thế nào đến anh ấy."
Sắc mặt trợ lý nghiêm túc lên.
Nhưng cũng không phải vì những lời của Lục Tư Nhiên mà là vì hắn nghĩ tới Hạ Quý Linh.
Rất hiển nhiên hắn cho rằng cách làm của Lục Tư Nhiên chẳng thể ảnh hưởng tí nào đến sếp của hắn cả. Hằng gia có rất nhiều cách để tiêu trừ dư luận. Nhưng Hạ Quý Linh thì khác. Mặc dù cô đã quyết khỏi giới rồi nhưng đó là âm thầm thôi. Hiện tại người ta vẫn biết cô dưới danh nghĩa là minh tinh. Hắn không chắc chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào đến cô, cho nên không thể quyết định một cách qua loa được.
Nghĩ như vậy, hắn khẽ nhìn bóng lưng của sếp cách đó không xa, một bên hít một hơi thật sau rồi nói với Lục Tư Nhiên vẫn còn ba la bên kia: "Cô đợi một chút, tôi sẽ chuyển lời cho sếp."
Nói xong hắn không đợi Lục Tư Nhiên trả lời đã cúp máy, sau đó bước đến chỗ Hằng Thời đang ngồi.
Lúc này Hằng Thời vẫn còn chưa họp online xong. Hắn ở bên ngoài màn hình ra dấu với anh. Lúc được anh cho phép hắn mới lại gần, ghé vào tai anh nói mấy câu rồi đứng bên cạnh chờ.
Biểu tình của Hằng Thời không có nhiều thay đổi, khiến cho trợ lý đoán không ra anh đang nghĩ gì. Nhưng sau đó Hằng Thời nói tạm ngừng một chút với đám người trong video rồi đứng dậy, bảo trợ lý đưa máy cho anh.
Đúng lúc đó Lục Tư Nhiên gọi lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có thể là cô ta sợ trợ lý lại lấy cớ thoái thác chứ không thật sự đi tìm Hằng Thời nên quyết tâm phải phá hắn đến cùng, cho đến khi đạt được mục đích mới thôi, Hằng Thời lạnh tanh nhìn màn hình điện thoại một cái, sau đó vẫn bắt máy.
"Anh..."
"Alo."
Lục Tư Nhiên vừa định nổ pháo lập tức tịt ngòi khi nghe thấy âm thanh trầm thấp từ tính quen thuộc bên kia điện thoại. Cô ta chẳng kịp cảm nhận giọng điệu kia có bao nhiêu lạnh băng không chút cảm xúc, lập tức hớn hở mềm giọng reo lên: "Hằng Thời!"
"Có chuyện gì?"
Hằng Thời không chút nào để ý đến sự vui vẻ của cô ta, lạnh lùng hỏi. Thái độ rất thiếu kiên nhẫn.
Cố tình Lục Tư Nhiên cứ không nghe ra, bắt đầu tố cáo trợ lý: "Hằng Thời, anh không biết đâu, trợ lý của anh thật sự là quá quắt, cứ không cho em gặp anh! Hằng Thời, anh nhất định phải đuổi việc anh ta! Điện thoại của anh mà anh ta cũng dám đụng vào, còn bắt điện thoại của em nữa!"
"Hằng Thời, anh đang làm gì vậy? Em vào đoàn phim rồi! Nhiều ngày không thấy anh, em nhớ anh lắm. Anh đến thăm em được không?"
Cô ta mười câu không rời khỏi hai chữ Hằng Thời, giọng điệu ngọt ngấy đến mức trợ lý ở xa xa bên cạnh còn nghe thấy được mà da gà da vịt không khỏi nổi hết lên. Mặc dù không nghe được cô ta nói cái gì nhưng nhìn thấy ánh mắt bỗng nhiên lướt qua đây của sếp, hắn biết Lục Tư Nhiên đang nói xấu hắn. Hắn không nhịn được cho Lục Tư Nhiên một cái đánh giá, ngu ngục.
Ở bên kia điện thoại Lục Tư Nhiên không hề hay biết gì, không hề nhận ra Hằng Thời vẫn không nói lời nào, bản thân cô ta cứ không ngừng làm nũng, mè nheo, ngọt đến ngấy, khiến người ta nổi da gà.
"Hằng Thời?"
Đợi đến lúc nói đến miệng khô lưỡi khô cô ta mới ý thức được cái gì mà hỏi thăm một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro