Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
Một cốc nước dẫn phát đánh đập dã man
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-07-10 10:02:23
Trước đây cô cũng không phải không có bạn bè, nhưng bởi vì chuyện bố cô ở tù, trên người cô mang món nợ
lớn, bạn bè gì đó đã sớm tan theo mây khói.
Đột nhiên gặp lại Tống Bách, Hạ Quý Linh không khỏi vui mừng định đứng dậy bày tỏ sự vui mừng.
Nhưng ở thời điểm cô vừa nhỏm được mông dậy đó từ ngoài cửa nhà hàng bỗng nhiên xuất hiện một người, dùng thái độ hùng hổ, cử chỉ sấm sét lao về phía cô, thuận tay cầm ly nước cô chưa kịp uống miếng nào tạt vào mặt cô.
Ào ào ào!
Âm thanh giọt nước xao động khiến người ngỡ ngàng.
Bước chân đang giơ ra của Tống Bách cũng khựng lại giữa không trung.
Hạ Quý Linh ăn nguyên ly nước theo bản năng đứng bật dậy né tránh khiến chiếc ghế phía sau ma sát mạnh với mặt sàn phát ra tiếng vang chói tai.
Tự nhiên bị người tạt nước vào mặt, ai cũng sẽ không nhịn được nóng máu. Đặc biệt là lúc Hạ Quý Linh thông qua màn nước nhìn rõ được thủ phạm là ai thì cơn tức càng thêm dữ dội: "Cô..."
"Ả đàn bà không biết xấu hổ!"
"..."
Hạ Quý Linh đần mặt nhìn cái kẻ vừa làm chuyện sai trái, không đợi cô tính sổ đã chửi vào mặt cô, biểu tình như muốn ăn thịt người.
Nhưng đó chưa phải kết thúc.
Kẻ vừa chào hỏi cô bằng phương thức đặc biệt khiến người giận sôi máu vẫn còn đang chỉ vào mặt cô chửi đổng lên như thể cô vừa giết cha giết mẹ cô ta xong: "Thứ không có liêm sĩ!"
"Tại sao cô còn chưa cút đi thật xa vậy hả!?"
"Hằng Thời là của tôi! Cô chỉ là đồ hàng giả rẻ tiền! Đồ thế thân không có miếng phẩm chất! Không biết thân biết phận mà cút thật xa, còn dính lấy người yêu của người khác không chịu buông, đồ lẳng lơ!"
Lục Tư Nhiên chỉ vào mặt cô mắng đến thở hồng hộc, biểu tình chán ghét, giọng điệu đay nghiến, khuôn mặt vặn vẹo không khác gì người phụ nữ chanh chua. Xinh đẹp gì đó, vốn không hề xuất hiện trên thân một người phụ nữ đã bị ghen ghét che mờ lí trí.
Lục Tư Nhiên quả thật là ghen tức đến điên rồi.
Từ thời điểm cô ta ý thức được mọi chuyện không giống như cô ta nghĩ thì cô ta đã bắt đầu âm thầm điều tra xem Hằng Thời đang ở đâu, ý đồ muốn làm gì đó để thắt chặt sợi dây giữa họ. Kết quả chẳng ngờ tới lại biết luôn được chuyện Hằng Thời nói đi công tác thật ra là ở chỗ này hú hí với Hạ Quý Linh.
Thời điểm biết chuyện này Lục Tư Nhiên đã ném vỡ bao nhiêu là đồ đạc, phá tanh bành phòng nghỉ của cô ta ở đoàn làm phim.
Sau đó bất chấp cả việc xin phép đạo diễn vắng mặt một thời gian, cô ta đã hùng hổ bắt máy bay đến thẳng nơi này, định bắt quả tang đôi gian phu dâm phụ. Kết quả lại nhận được tin Hằng Thời đã rời đi, nhưng cũng không ngăn được bước chân muốn dạy cho Hạ Quý Linh một bài học của cô ta.
Cho nên mới có chuyện hiện tại.
Lục Tư Nhiên càng nói càng điên. Nói thôi lại không khiến cho cô ta vừa lòng, định bụng muốn tìm gì đó đập nát cái mặt của Hạ Quý Linh.
Nhưng trước khi cô ta kịp động đến đồ đạc trên bàn Hạ Quý Linh bị mắng đến sửng sờ tỉnh táo lại đã ra tay trước.
"Đồ điên!"
Rầm!
"A!"
Hạ Quý Linh giận tái mặt nghiến răng phun ra hai chữ, sức lực trên tay không chút tiết chế đem Lục Tư Nhiên đẩy đến ngã lảo đảo, mém chút ngã xuống.
Nhưng không sao.
"Đồ thần kinh!"
"Á á!"
"Cô nghĩ cô là cái thá gì!"
Mặc cho Lục Tư Nhiên hét la né tránh, Hạ Quý Linh vẫn vừa chửi vừa không ngừng hất đồ ăn trên bàn vào mặt cô ta.
Chẳng mấy chốc mà trên người Lục Tư Nhiên toàn một mớ hỗn độn, cả trên đầu trên tóc, nhìn không khác gì bà điên bao nhiêu.
Nhưng Hạ Quý Linh sau khi ném xong đồ cũng không ngừng tay. Cô nâng chân đạp cho cô ta ngã chỏng vó xuống đất.
"Á tiện nhân này! Cô dám đánh tôi!!"
Lục Tư Nhiên làm sao ngờ được bản thân lại bị đánh đến thảm hại như vậy, vừa sợ vừa tức đến hai mắt nổi tơ máu.
"Đánh cô? Chưa đánh cô nhập viện là may cho cô!"
"Xem tôi có đánh chết cô không! Dám chạy đến chỗ tôi diễu võ giương oai, tôi cho cô hối hận vì đã chọc đến tôi!"
"Á á cô ngừng... A đau quá!"
Theo từng cái đạp của Hạ Quý Linh, Lục Tư Nhiên chỉ biết kêu la đau đớn.
Nhưng cô ta phải may mắn đi, vì Hạ Quý Linh chỉ mang giày đế bằng chứ không phải cao gót. Cùng lắm chỉ khiến cô ta bầm da tím thịt chứ không đỏ máu, trên váy áo toàn là dấu chân rối nùi, bẩn hề hề.
Dù sao Lục Tư Nhiên bây giờ cũng có sạch mấy đâu.
Hạ Quý Linh quả thật là tức phát ách.
"Giữ không được đàn ông là do cô bất tài vô dụng!"
"Cô tưởng mình là ai?"
"Con gái tổng thống? Tổng thống phu nhân?"
Hạ Quý Linh vừa nói vừa đạp: "Cho dù cô có là tổng thống cũng không có quyền chỉ tay năm ngón trước mặt tôi rõ chưa!"
"Tưởng tôi dễ bắt nạt lắm sao? Thấy tôi im lặng liền cho rằng tôi sợ cô? Lục Tư Nhiên! Tôi nói cho cô biết, tôi là không đặt cô vào mắt mới mặc cho cô mơ mộng viễn vong. Mà thật sự não cô toàn bùn, ảo tưởng cũng vừa vừa phải phải thôi!"
"Cho dù đàn ông cả thế giới này đều vây quanh cô thì một nửa còn lại giống tôi chẳng xem cô là cái thá gì hết, đừng có được cho thể diện mà hất cằm lên mặt với tôi!"
Hạ Quý Linh đạp cho cô ta một cú nữa mới mệt mỏi ngừng lại, bực bội hất mái tóc bị Lục Tư Nhiên tạt ướt ra phía sau, tư thái đại tỷ khiến người ta sợ ngây người.
Đột nhiên gặp lại Tống Bách, Hạ Quý Linh không khỏi vui mừng định đứng dậy bày tỏ sự vui mừng.
Nhưng ở thời điểm cô vừa nhỏm được mông dậy đó từ ngoài cửa nhà hàng bỗng nhiên xuất hiện một người, dùng thái độ hùng hổ, cử chỉ sấm sét lao về phía cô, thuận tay cầm ly nước cô chưa kịp uống miếng nào tạt vào mặt cô.
Ào ào ào!
Âm thanh giọt nước xao động khiến người ngỡ ngàng.
Bước chân đang giơ ra của Tống Bách cũng khựng lại giữa không trung.
Hạ Quý Linh ăn nguyên ly nước theo bản năng đứng bật dậy né tránh khiến chiếc ghế phía sau ma sát mạnh với mặt sàn phát ra tiếng vang chói tai.
Tự nhiên bị người tạt nước vào mặt, ai cũng sẽ không nhịn được nóng máu. Đặc biệt là lúc Hạ Quý Linh thông qua màn nước nhìn rõ được thủ phạm là ai thì cơn tức càng thêm dữ dội: "Cô..."
"Ả đàn bà không biết xấu hổ!"
"..."
Hạ Quý Linh đần mặt nhìn cái kẻ vừa làm chuyện sai trái, không đợi cô tính sổ đã chửi vào mặt cô, biểu tình như muốn ăn thịt người.
Nhưng đó chưa phải kết thúc.
Kẻ vừa chào hỏi cô bằng phương thức đặc biệt khiến người giận sôi máu vẫn còn đang chỉ vào mặt cô chửi đổng lên như thể cô vừa giết cha giết mẹ cô ta xong: "Thứ không có liêm sĩ!"
"Tại sao cô còn chưa cút đi thật xa vậy hả!?"
"Hằng Thời là của tôi! Cô chỉ là đồ hàng giả rẻ tiền! Đồ thế thân không có miếng phẩm chất! Không biết thân biết phận mà cút thật xa, còn dính lấy người yêu của người khác không chịu buông, đồ lẳng lơ!"
Lục Tư Nhiên chỉ vào mặt cô mắng đến thở hồng hộc, biểu tình chán ghét, giọng điệu đay nghiến, khuôn mặt vặn vẹo không khác gì người phụ nữ chanh chua. Xinh đẹp gì đó, vốn không hề xuất hiện trên thân một người phụ nữ đã bị ghen ghét che mờ lí trí.
Lục Tư Nhiên quả thật là ghen tức đến điên rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ thời điểm cô ta ý thức được mọi chuyện không giống như cô ta nghĩ thì cô ta đã bắt đầu âm thầm điều tra xem Hằng Thời đang ở đâu, ý đồ muốn làm gì đó để thắt chặt sợi dây giữa họ. Kết quả chẳng ngờ tới lại biết luôn được chuyện Hằng Thời nói đi công tác thật ra là ở chỗ này hú hí với Hạ Quý Linh.
Thời điểm biết chuyện này Lục Tư Nhiên đã ném vỡ bao nhiêu là đồ đạc, phá tanh bành phòng nghỉ của cô ta ở đoàn làm phim.
Sau đó bất chấp cả việc xin phép đạo diễn vắng mặt một thời gian, cô ta đã hùng hổ bắt máy bay đến thẳng nơi này, định bắt quả tang đôi gian phu dâm phụ. Kết quả lại nhận được tin Hằng Thời đã rời đi, nhưng cũng không ngăn được bước chân muốn dạy cho Hạ Quý Linh một bài học của cô ta.
Cho nên mới có chuyện hiện tại.
Lục Tư Nhiên càng nói càng điên. Nói thôi lại không khiến cho cô ta vừa lòng, định bụng muốn tìm gì đó đập nát cái mặt của Hạ Quý Linh.
Nhưng trước khi cô ta kịp động đến đồ đạc trên bàn Hạ Quý Linh bị mắng đến sửng sờ tỉnh táo lại đã ra tay trước.
"Đồ điên!"
Rầm!
"A!"
Hạ Quý Linh giận tái mặt nghiến răng phun ra hai chữ, sức lực trên tay không chút tiết chế đem Lục Tư Nhiên đẩy đến ngã lảo đảo, mém chút ngã xuống.
Nhưng không sao.
"Đồ thần kinh!"
"Á á!"
"Cô nghĩ cô là cái thá gì!"
Mặc cho Lục Tư Nhiên hét la né tránh, Hạ Quý Linh vẫn vừa chửi vừa không ngừng hất đồ ăn trên bàn vào mặt cô ta.
Chẳng mấy chốc mà trên người Lục Tư Nhiên toàn một mớ hỗn độn, cả trên đầu trên tóc, nhìn không khác gì bà điên bao nhiêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Hạ Quý Linh sau khi ném xong đồ cũng không ngừng tay. Cô nâng chân đạp cho cô ta ngã chỏng vó xuống đất.
"Á tiện nhân này! Cô dám đánh tôi!!"
Lục Tư Nhiên làm sao ngờ được bản thân lại bị đánh đến thảm hại như vậy, vừa sợ vừa tức đến hai mắt nổi tơ máu.
"Đánh cô? Chưa đánh cô nhập viện là may cho cô!"
"Xem tôi có đánh chết cô không! Dám chạy đến chỗ tôi diễu võ giương oai, tôi cho cô hối hận vì đã chọc đến tôi!"
"Á á cô ngừng... A đau quá!"
Theo từng cái đạp của Hạ Quý Linh, Lục Tư Nhiên chỉ biết kêu la đau đớn.
Nhưng cô ta phải may mắn đi, vì Hạ Quý Linh chỉ mang giày đế bằng chứ không phải cao gót. Cùng lắm chỉ khiến cô ta bầm da tím thịt chứ không đỏ máu, trên váy áo toàn là dấu chân rối nùi, bẩn hề hề.
Dù sao Lục Tư Nhiên bây giờ cũng có sạch mấy đâu.
Hạ Quý Linh quả thật là tức phát ách.
"Giữ không được đàn ông là do cô bất tài vô dụng!"
"Cô tưởng mình là ai?"
"Con gái tổng thống? Tổng thống phu nhân?"
Hạ Quý Linh vừa nói vừa đạp: "Cho dù cô có là tổng thống cũng không có quyền chỉ tay năm ngón trước mặt tôi rõ chưa!"
"Tưởng tôi dễ bắt nạt lắm sao? Thấy tôi im lặng liền cho rằng tôi sợ cô? Lục Tư Nhiên! Tôi nói cho cô biết, tôi là không đặt cô vào mắt mới mặc cho cô mơ mộng viễn vong. Mà thật sự não cô toàn bùn, ảo tưởng cũng vừa vừa phải phải thôi!"
"Cho dù đàn ông cả thế giới này đều vây quanh cô thì một nửa còn lại giống tôi chẳng xem cô là cái thá gì hết, đừng có được cho thể diện mà hất cằm lên mặt với tôi!"
Hạ Quý Linh đạp cho cô ta một cú nữa mới mệt mỏi ngừng lại, bực bội hất mái tóc bị Lục Tư Nhiên tạt ướt ra phía sau, tư thái đại tỷ khiến người ta sợ ngây người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro