Chinh Phục "Anh Chú" Mặt Lạnh!
Chương 18
An Ngọc
2024-10-05 08:10:43
Đúng giờ, đội tinh nhuệ được gọi vào phòng họp. Đội chỉ có mười lăm người, không tính Lập Khang Dụ, tập hợp toàn những người tinh anh, ưu tú nhất của đội thiếu niên đặc biệt. Để được ngồi ở đây, tất cả họ đều phải trải qua nhiều kì huấn luyện khắc nghiệt, quy chuẩn tuyển chọn vô cùng gay gắt. Lần họp này, người đứng đầu tổng bộ trực tiếp đưa ra chỉ thị, riêng điều này đã cho thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Không khí trong phòng họp yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng thở của mọi người. Người đàn ông ngồi ở ghế chủ trì trầm giọng nói:
- Những phần tử khủng bố này có trang bị vũ khí, trước khi tiến vào thị trấn kia đã nghiên cứu địa hình kĩ càng. Tổng bộ đã điều người đến nhưng không kịp, bọn chúng hành động rất nhanh, âm mưu không hề đơn giản.
Hiện tại chúng vẫn chưa có động tĩnh gì khác nhưng theo tình hình hiện tại, cả tổng bộ và đội trưởng đều cho rằng chúng sẽ hành động sớm thôi. Lập Khang Dụ nhìn màn hình lớn trước mặt, rơi vào tư thế trầm ngâm suy nghĩ. Chuyện này không thể để bộ binh giải quyết, vẫn cần sự can thiệp của lính đặc công. Nếu thực sự đấu với nhau, e rằng anh sẽ phải tạm gác nhiệm vụ bên nhà họ Vân lại vài ngày.
Sau khi cuộc họp kết thúc, người đứng đầu tổng bộ lại vỗ vai anh, cười bảo:
- Nghe nói đây là tinh anh của đội. Đội trưởng Từ cứ nhắc với tôi về cậu mãi. Rất mong được chứng kiến tài năng của cậu.
Lập Khang Dụ nhìn đội trưởng Từ đang nheo mắt cười bên cạnh, lại quay sang người đàn ông đang hứng thú nhìn mình kia, lịch sự đáp:
- Tôi sẽ cố gắng hết sức.
Anh không cố ý nói to, âm lượng vừa đủ nghe nhưng vì trong phòng khá vang nên cho dù đứng ngoài cửa vẫn nghe thấy giọng nói chắc nịch ấy. Người bên tổng bộ rất có thiện cảm với anh, cười một cái rồi mới đi.
Đội trưởng Từ từ phía sau tiến lên, vỗ vai anh nói:
- Tôi đã sắp xếp chỗ ở cho cậu rồi. Chút nữa sẽ có người đưa quân trang, quân dụng cho cậu.
Lập Khang Dụ gật đầu. Đội trưởng Từ lại nói tiếp:
- Tối nay có rảnh không? Gia đình tôi muốn mời cậu bữa cơm. Đã lâu không gặp rồi.
Tối nay anh không có việc gì, lại thêm bộ dạng một mực muốn mời khách của đội trưởng làm anh không tiện từ chối. Lập Khang Dụ nhìn đồng hồ rồi trầm giọng đáp:
- Nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước.
Đội trưởng cười hiền, sau đó nghiêng người sang một bên nhường đường cho anh.
Lập Khang Dụ về nhà, đúng lúc Vân Chính Toàn vừa đi họp về. Anh nói sơ qua tình hình hiện tại, xin phép được sang phía tổng bộ huấn luyện mấy ngày. Vân Chính Toàn không ngăn cản gì, chỉ nói đơn giản:
- Đừng để bị thương là được.
Lập Khang Dụ gật đầu. Anh về phòng sửa soạn vài thứ. Tủ đồ của người đàn ông này vốn đơn giản, bên căn cứ lại có đầy đủ dụng cụ sinh hoạt cần thiết nên anh chỉ đem theo một chiếc balo nhỏ. Tống Bái cầm ly cà phê trên tay, đứng dựa nửa người bên cửa, hỏi:
- Đi đâu à?
- Sang tổng bộ huấn luyện.
- Ồ, đúng là đại ca có khác.
Tống Bái cảm thán vài câu, sau đó ngẫm nghĩ, bộ dạng hóng hớt hỏi thêm:
- Đã nói với cháu gái chưa?
Lập Khang Dụ khựng lại. Anh hơi nhíu mày nhìn sang.
- Chuyện của cậu à?
Cậu ta uống thêm một ngụm cà phê, cười giễu cợt ra dáng mình là người từng trải.
- Có phải cậu cãi nhau với Thường Hi không? Hôm qua thấy bực bội lắm cơ mà? Giờ muốn bỏ trốn hả?
Lập Khang Dụ tiến tới gần, hai mắt sáng quắt lên như thể muốn đấm chết Tống Bái ngay tại chỗ.
- Con mẹ nó, không có chuyện gì thì cút đi.
Tống Bái sợ hãi tránh đi nhưng vẫn không nhịn được mà cười ngặt nghẽo. Anh không chịu được nữa mới lên tiếng giải thích:
- Lần này đi là vì có khủng bố. Tổng bộ yêu cầu tôi phải quay về. Còn hôm qua... không có gì cả. Tôi và Vân Thường Hi không cãi nhau.
Lập Khang Dụ nói một tràng dài sau đó xoay người xách balo đi. Tống Bái không dám cản đường anh, lùi về phía sau mấy bước rồi tiếp tục nhấm nháp ly cà phê trong tay mình. Lúc cánh cửa gỗ hơi hé mở, Lập Khang Dụ lại nói tiếp:
- Còn nữa, chuyện của tôi không liên quan gì đến Vân Thường Hi. Đừng lúc nào cũng nhét cái tên đó vào.
"Đừng lúc nào cũng nhét cái tên đó vào!" Mấy chữ này uốn lượn vài vòng ngoài không khí rồi chui tọt vào trong tai của người đang đứng ngoài cửa. Vân Thường Hi chết lặng, tay đặt trên tay nắm cửa từ từ buông lỏng.
Lập Khang Dụ không biết cô đứng bên ngoài. Anh đeo balo lên một bên vai rồi bình tĩnh bước ra. Lúc hai người chạm mặt, đáy mắt của anh tối sầm lại, đồng tử đột ngột thu nhỏ. Vân Thường Hi hơi cúi đầu, bộ dạng mất mát. Cô không nói gì, anh cũng không hỏi. Lập Khang Dụ vốn muốn lên tiếng giải thích nhưng rốt cuộc chẳng nghĩ ra nên nói gì lại thôi. Với cái tính tình cộc lốc của anh, e rằng có nói cũng chỉ càng làm người ta hiểu lầm thêm mà thôi.
Tống Bái thoáng bất ngờ, mở miệng kinh ngạc, mắt liếc nhìn cô rồi lại nhìn anh. Vì muốn phá vỡ bầu không khí gượng gạo này, anh ta mới lên tiếng:
- À, cô chủ đi học về rồi sao? Cô có muốn uống cà phê không? Loại này ông chủ...
Chưa kịp để anh ta nói hết câu, Vân Thường Hi đã xoay người đi mất. Lập Khang Dụ thở hắt ra một hơi, tay siết chặt quai túi rồi ném cho Tống Bái một ánh nhìn sắc lẹm. Đoạn, anh cũng nhanh chóng lấy xe máy rời đi.
Vân Thường Hi chạy về phòng ôm chăn, hai mắt đầy nước. Chẳng phải mới khi sáng còn đồng ý đi cắm trại sao? Sao bây giờ lại nói như thể rất ghét bỏ vậy? Cô không hiểu. Tâm tư người đàn ông này thực sự quá khó nắm bắt. Cho dù cô cố gắng cỡ nào cũng không nhìn thấu được trái tim của anh.
Cô lục tìm điện thoại, gọi ngay cho Hạ Phi Phi. Cô bạn thân như linh cảm được điều gì, ngay lập tức nghe máy.
- Phi Phi!
Hạ Phi Phi vừa đặt điện thoại lên tai, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy tiếng nấc ở đầu dây bên kia. Cô lo lắng hỏi:
- Tớ đây. Cục cưng làm sao thế?
- Chú ấy ghét tớ. Hức hức, phải làm sao đây? Đến việc nhắc đến cái tên Vân Thường Hi này cũng làm chú khó chịu. Tớ, tớ...
- Được rồi, được rồi. Không sao cả. Bình tĩnh lại nhé! Giờ cậu ở nhà phải không? Đợi tớ năm phút, tớ sang ngay.
Lập Khang Dụ đến căn cứ đã đi thẳng vào phòng. Trên hành lang anh có gặp vài người, họ vốn muốn bắt chuyện với anh nhưng nhìn khuôn mặt đen sì với đôi mày nhíu chặt kia khiến họ chùn bước. Thôi vậy, tốt nhất không nên nói chuyện với người đang khó chịu. Anh vứt chiếc balo lên giường, cởi luôn cả áo ngoài. Trên người bây giờ chỉ có một chiếc áo thun đen mỏng dính sát vào người làm lộ phần cơ ngực rắn chắc. Anh chống tay lên hông, đi đi lại lại. Lập Khang Dụ thấy trong lòng bức bối không gì giải tỏa được. Anh liếc mắt nhìn vào góc phòng thấy có mấy quả tạ kích cỡ lớn nhỏ khác nhau. Theo thói quen, Lập Khang Dụ cầm chúng lên tập vài động tác. Cảm giác khó chịu vẫn chưa hết, anh lại hít đất thêm một trăm cái.
Đến tận khi bên ngoài nhá nhem tối, anh mới ngừng lại. Cả người mồ hôi đầm đìa, chiếc áo mỏng manh đã bị cởi ra tự bao giờ. Lập Khang Dụ thở hồng hộc, đưa mắt liếc nhìn đồng hồ. Sắp đến giờ hẹn ăn tối với đội trưởng Từ. Anh là người rất có quy tắc, nhất định không bao giờ khiến người khác chờ đợi. Lập Khang Dụ tìm đồ đi tắm sau đó ra khỏi phòng.
Không khí trong phòng họp yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng thở của mọi người. Người đàn ông ngồi ở ghế chủ trì trầm giọng nói:
- Những phần tử khủng bố này có trang bị vũ khí, trước khi tiến vào thị trấn kia đã nghiên cứu địa hình kĩ càng. Tổng bộ đã điều người đến nhưng không kịp, bọn chúng hành động rất nhanh, âm mưu không hề đơn giản.
Hiện tại chúng vẫn chưa có động tĩnh gì khác nhưng theo tình hình hiện tại, cả tổng bộ và đội trưởng đều cho rằng chúng sẽ hành động sớm thôi. Lập Khang Dụ nhìn màn hình lớn trước mặt, rơi vào tư thế trầm ngâm suy nghĩ. Chuyện này không thể để bộ binh giải quyết, vẫn cần sự can thiệp của lính đặc công. Nếu thực sự đấu với nhau, e rằng anh sẽ phải tạm gác nhiệm vụ bên nhà họ Vân lại vài ngày.
Sau khi cuộc họp kết thúc, người đứng đầu tổng bộ lại vỗ vai anh, cười bảo:
- Nghe nói đây là tinh anh của đội. Đội trưởng Từ cứ nhắc với tôi về cậu mãi. Rất mong được chứng kiến tài năng của cậu.
Lập Khang Dụ nhìn đội trưởng Từ đang nheo mắt cười bên cạnh, lại quay sang người đàn ông đang hứng thú nhìn mình kia, lịch sự đáp:
- Tôi sẽ cố gắng hết sức.
Anh không cố ý nói to, âm lượng vừa đủ nghe nhưng vì trong phòng khá vang nên cho dù đứng ngoài cửa vẫn nghe thấy giọng nói chắc nịch ấy. Người bên tổng bộ rất có thiện cảm với anh, cười một cái rồi mới đi.
Đội trưởng Từ từ phía sau tiến lên, vỗ vai anh nói:
- Tôi đã sắp xếp chỗ ở cho cậu rồi. Chút nữa sẽ có người đưa quân trang, quân dụng cho cậu.
Lập Khang Dụ gật đầu. Đội trưởng Từ lại nói tiếp:
- Tối nay có rảnh không? Gia đình tôi muốn mời cậu bữa cơm. Đã lâu không gặp rồi.
Tối nay anh không có việc gì, lại thêm bộ dạng một mực muốn mời khách của đội trưởng làm anh không tiện từ chối. Lập Khang Dụ nhìn đồng hồ rồi trầm giọng đáp:
- Nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước.
Đội trưởng cười hiền, sau đó nghiêng người sang một bên nhường đường cho anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lập Khang Dụ về nhà, đúng lúc Vân Chính Toàn vừa đi họp về. Anh nói sơ qua tình hình hiện tại, xin phép được sang phía tổng bộ huấn luyện mấy ngày. Vân Chính Toàn không ngăn cản gì, chỉ nói đơn giản:
- Đừng để bị thương là được.
Lập Khang Dụ gật đầu. Anh về phòng sửa soạn vài thứ. Tủ đồ của người đàn ông này vốn đơn giản, bên căn cứ lại có đầy đủ dụng cụ sinh hoạt cần thiết nên anh chỉ đem theo một chiếc balo nhỏ. Tống Bái cầm ly cà phê trên tay, đứng dựa nửa người bên cửa, hỏi:
- Đi đâu à?
- Sang tổng bộ huấn luyện.
- Ồ, đúng là đại ca có khác.
Tống Bái cảm thán vài câu, sau đó ngẫm nghĩ, bộ dạng hóng hớt hỏi thêm:
- Đã nói với cháu gái chưa?
Lập Khang Dụ khựng lại. Anh hơi nhíu mày nhìn sang.
- Chuyện của cậu à?
Cậu ta uống thêm một ngụm cà phê, cười giễu cợt ra dáng mình là người từng trải.
- Có phải cậu cãi nhau với Thường Hi không? Hôm qua thấy bực bội lắm cơ mà? Giờ muốn bỏ trốn hả?
Lập Khang Dụ tiến tới gần, hai mắt sáng quắt lên như thể muốn đấm chết Tống Bái ngay tại chỗ.
- Con mẹ nó, không có chuyện gì thì cút đi.
Tống Bái sợ hãi tránh đi nhưng vẫn không nhịn được mà cười ngặt nghẽo. Anh không chịu được nữa mới lên tiếng giải thích:
- Lần này đi là vì có khủng bố. Tổng bộ yêu cầu tôi phải quay về. Còn hôm qua... không có gì cả. Tôi và Vân Thường Hi không cãi nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lập Khang Dụ nói một tràng dài sau đó xoay người xách balo đi. Tống Bái không dám cản đường anh, lùi về phía sau mấy bước rồi tiếp tục nhấm nháp ly cà phê trong tay mình. Lúc cánh cửa gỗ hơi hé mở, Lập Khang Dụ lại nói tiếp:
- Còn nữa, chuyện của tôi không liên quan gì đến Vân Thường Hi. Đừng lúc nào cũng nhét cái tên đó vào.
"Đừng lúc nào cũng nhét cái tên đó vào!" Mấy chữ này uốn lượn vài vòng ngoài không khí rồi chui tọt vào trong tai của người đang đứng ngoài cửa. Vân Thường Hi chết lặng, tay đặt trên tay nắm cửa từ từ buông lỏng.
Lập Khang Dụ không biết cô đứng bên ngoài. Anh đeo balo lên một bên vai rồi bình tĩnh bước ra. Lúc hai người chạm mặt, đáy mắt của anh tối sầm lại, đồng tử đột ngột thu nhỏ. Vân Thường Hi hơi cúi đầu, bộ dạng mất mát. Cô không nói gì, anh cũng không hỏi. Lập Khang Dụ vốn muốn lên tiếng giải thích nhưng rốt cuộc chẳng nghĩ ra nên nói gì lại thôi. Với cái tính tình cộc lốc của anh, e rằng có nói cũng chỉ càng làm người ta hiểu lầm thêm mà thôi.
Tống Bái thoáng bất ngờ, mở miệng kinh ngạc, mắt liếc nhìn cô rồi lại nhìn anh. Vì muốn phá vỡ bầu không khí gượng gạo này, anh ta mới lên tiếng:
- À, cô chủ đi học về rồi sao? Cô có muốn uống cà phê không? Loại này ông chủ...
Chưa kịp để anh ta nói hết câu, Vân Thường Hi đã xoay người đi mất. Lập Khang Dụ thở hắt ra một hơi, tay siết chặt quai túi rồi ném cho Tống Bái một ánh nhìn sắc lẹm. Đoạn, anh cũng nhanh chóng lấy xe máy rời đi.
Vân Thường Hi chạy về phòng ôm chăn, hai mắt đầy nước. Chẳng phải mới khi sáng còn đồng ý đi cắm trại sao? Sao bây giờ lại nói như thể rất ghét bỏ vậy? Cô không hiểu. Tâm tư người đàn ông này thực sự quá khó nắm bắt. Cho dù cô cố gắng cỡ nào cũng không nhìn thấu được trái tim của anh.
Cô lục tìm điện thoại, gọi ngay cho Hạ Phi Phi. Cô bạn thân như linh cảm được điều gì, ngay lập tức nghe máy.
- Phi Phi!
Hạ Phi Phi vừa đặt điện thoại lên tai, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy tiếng nấc ở đầu dây bên kia. Cô lo lắng hỏi:
- Tớ đây. Cục cưng làm sao thế?
- Chú ấy ghét tớ. Hức hức, phải làm sao đây? Đến việc nhắc đến cái tên Vân Thường Hi này cũng làm chú khó chịu. Tớ, tớ...
- Được rồi, được rồi. Không sao cả. Bình tĩnh lại nhé! Giờ cậu ở nhà phải không? Đợi tớ năm phút, tớ sang ngay.
Lập Khang Dụ đến căn cứ đã đi thẳng vào phòng. Trên hành lang anh có gặp vài người, họ vốn muốn bắt chuyện với anh nhưng nhìn khuôn mặt đen sì với đôi mày nhíu chặt kia khiến họ chùn bước. Thôi vậy, tốt nhất không nên nói chuyện với người đang khó chịu. Anh vứt chiếc balo lên giường, cởi luôn cả áo ngoài. Trên người bây giờ chỉ có một chiếc áo thun đen mỏng dính sát vào người làm lộ phần cơ ngực rắn chắc. Anh chống tay lên hông, đi đi lại lại. Lập Khang Dụ thấy trong lòng bức bối không gì giải tỏa được. Anh liếc mắt nhìn vào góc phòng thấy có mấy quả tạ kích cỡ lớn nhỏ khác nhau. Theo thói quen, Lập Khang Dụ cầm chúng lên tập vài động tác. Cảm giác khó chịu vẫn chưa hết, anh lại hít đất thêm một trăm cái.
Đến tận khi bên ngoài nhá nhem tối, anh mới ngừng lại. Cả người mồ hôi đầm đìa, chiếc áo mỏng manh đã bị cởi ra tự bao giờ. Lập Khang Dụ thở hồng hộc, đưa mắt liếc nhìn đồng hồ. Sắp đến giờ hẹn ăn tối với đội trưởng Từ. Anh là người rất có quy tắc, nhất định không bao giờ khiến người khác chờ đợi. Lập Khang Dụ tìm đồ đi tắm sau đó ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro