Chinh Phục "Anh Chú" Mặt Lạnh!
Chương 39
An Ngọc
2024-10-05 08:10:43
Cho dù không cam tâm tình nguyện đến mức nào thì cuối cùng cả ba người
đều đã yên vị trên xe. Lập Khang Dụ cầm lái, Vân Thường Hi ngồi bên
cạnh, còn Quang Châu Tự thì ở ghế sau. Khỏi cần nói cũng biết cậu ta khó chịu đến mức nào. Bởi vì ngay trước mặt đang bày ra một cảnh tượng
không thể nào chướng mắt hơn: Vân Thường Hi vừa nói chuyện vừa mỉm cười
ngọt ngào với ông chú đáng ghét.
- Con đường này thật sự rất quen thuộc, hình như em đã từng thấy nó ở đâu rồi.
- Con đường này lần nào đi học em cũng đi qua cả, từ từ sẽ nhớ thôi.
Lập Khang Dụ khi nói chuyện với người khác thì lúc nào cũng như sắp đánh người ta đến nơi, nhưng nói chuyện với Vân Thường Hi lại hoàn toàn khác. Ánh mắt lẫn ngữ điệu đều dịu dàng khó tả.
- Vậy trước đây em rất thích đi công viên giải trí sao?
Lập Khang Dụ đột nhiên ngập ngừng. Từ trước đến nay anh luôn né tránh tình cảm của mình, thế nên anh không bao giờ chủ động tìm hiểu xem cô thích cái gì, muốn làm gì. Nhưng mà Quang Châu Tự ở bên cô từ nhỏ đến lớn, thích cô nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ biết sở thích của cô. Cậu ta tự nhiên dựa lưng ra sau ghế, nói vọng lên:
- Cậu hỏi ông chú kia làm cái gì? Người ta không biết đâu.
Vân Thường Hi nhìn sang anh, ý muốn hỏi xem có phải thật là vậy không.
- Cậu ấy à, bướng bỉnh, cứng đầu, cho nên chỉ thích trò chơi cảm giác mạnh thôi. Lúc còn nhỏ rủ cậu đi chơi ngựa quay cậu còn chê tớ nhát gan.
Lập Khang Dụ siết chặt vô lăng. Phải, anh quả thật không biết gì về cô cả. Từ trước đến giờ đều là Vân Thường Hi theo đuổi anh, chủ động tìm hiểu anh, còn anh lại hoàn toàn né tránh.
Vân Thường Hi hơi thắc mắc, không phải Lập Khang Dụ nói thích cô sao? Tại sao anh lại không biết sở thích của cô?
Trong nháy mắt, nguồn năng lượng vui vẻ ban nãy đã vơi đi phân nửa. Cô thoáng chút thất vọng. Quang Châu Tự lại tiếp tục nói:
- Đến cuối cùng, chỉ có tớ hiểu cậu nhất, Thường Hi.
Cậu ta vừa nói vừa nghênh mặt tự hào. Lập Khang Dụ im lặng lái xe, liếc mắt nhìn bộ dạng ung dung của Quang Châu Tự qua gương chiếu hậu. Anh không thể tức giận, bởi vì anh không có tư cách.
Điều này từ ban đầu chính là lỗi của anh.
Không khí trên xe hơi chùng xuống, nhưng rất nhanh đã được khôi phục, bởi vì cổng chính công viên đã xuất hiện ngay trước mặt. Vân Thường Hi không cần biết anh có thật sự thích mình hay không đã vội mở cửa xuống xe. Quang Châu Tự cũng xuống theo, chỉ để lại mình anh đánh xe vào bãi đỗ. Mặc dù rất hào hứng nhưng Vân Thường Hi vẫn đứng chờ anh, trong thời gian đó còn mua thêm được mấy cây kem. Cô không nhớ được lần cuối mình được ăn kem là khi nào, chỉ biết cây kem trên tay bây giờ đang rất ngon.
Bây giờ là thời cơ rất tốt để Quang Châu Tự lên tiếng tố cáo anh. Cậu ta vừa định mở miệng nói vài câu thì hai người mặc đồ gấu bông đã đến gần. Họ vẫy tay chào, Vân Thường Hi cũng rất vui vẻ chào đáp lại.
- Quao, cậu nhìn xem. Bộ đồ gấu màu hồng kia thật sự đáng yêu. Có thể chụp giúp tớ một tấm không?
Quang Châu Tự thở dài một hơi, sau đó thì cam tâm tình nguyện làm máy chụp ảnh di động cho cô. Vân Thường Hi xinh đẹp đến nỗi khiến người xung quanh đi qua phải ngoái đầu lại nhìn thêm mấy lần.
Lập Khang Dụ đỗ xe xong thì đi vào, đứng từ xa cũng có thể dễ dàng nhìn thấy hai con gấu bông to đang đứng cạnh cô. Dù sao thì quần áo của họ cũng vô cùng đặc biệt, màu sắc rực rỡ, chỉ cần nhìn thoáng qua một cái là thấy ngay.
Vân Thường Hi đang đứng bên cạnh hai con gấu bông để chụp hình, cô nở một nụ cười thật tươi, dường như đủ để tỏa sáng cả vùng trời. Lập Khang Dụ lại nheo mắt nhìn sang cậu thanh niên đang khom người chụp ảnh giống cô. Bỏ qua cái tính nết ương ngạnh, kiêu ngạo của mình thì Quang Châu Tự xứng đáng với cái danh “nam vương” của trường. Cậu ta cao ráo, đẹp trai, mặt mày sáng sủa, đứng bên cạnh Vân Thường Hi thật sự là một cặp trời sinh.
Lập Khang Dụ vô thức siết chặt nắm đấm. Phải, chính anh đã từng nghĩ hai người này cực kì thích hợp để yêu nhau. Và anh cũng đã từng bị cái suy nghĩ đó giữ chân rất lâu. Tuổi trẻ thật tốt. Anh chỉ có thể thốt ra những lời này.
Anh đứng đó một lúc rất lâu, cho đến khi Vân Thường Hi nhìn thấy anh, cô vội vàng chạy đến.
- Chú!
- Sao chú lại đứng đây? Kem sắp chảy hết rồi.
Cô vừa nói vừa xụ mặt nhìn cây kem đã tan đi hơn nửa. Lập Khang Dụ nhận lấy, mỉm cười nói với cô:
- Bây giờ chúng ta vào.
Cả ba đứng ở quầy bán vé, sau khi mua xong, Lập Khang Dụ đang định trả tiền thì nghe thấy giọng Quang Châu Tự từ phía sau phát ra, giọng điệu mang theo chút mỉa mai:
- Để tôi trả cho. Chú làm việc vất vả, lương chắc không cao, không cần tiêu tốn vào mấy cái vô bổ này.
Nói rồi, cậu ta rút điện thoại từ trong túi ra, định quét mã trả tiền. Nào ngờ Lập Khang Dụ nhanh hơn một bước, ngoái đầu lại đáp:
- Lương tôi không cao, nhưng đó là do tôi tự mình kiếm được. Cậu có nhiều tiền, chưa chắc là của riêng.
Quang Châu Tự vừa nghe xong đã tức đến tím mặt. Anh đây là đang mỉa mai cậu ta vẫn còn đang ăn bám ba mẹ.
- Cái ông chú này, sao lại độc miệng như vậy chứ?
Vân Thường Hi vui vẻ bước theo anh, mặc kệ Quang Châu Tự đang lẩm bẩm chửi thầm. Ba người đi một vòng tham quan. Công viên này rất lớn, dạo gần đây còn được mở rộng thêm cho nên bổ sung kha khá trò chơi mới. Vân Thường Hi giống như cá gặp nước, liên tục mở miệng cảm thán sự hoành tráng của công viên giải trí này.
Lập Khang Dụ từ trước đến nay không quen ở những nơi thế này, anh khoanh tay đi ngay bên cạnh cô, hai hàng lông mày bất giác hơi nhíu lại. Thân hình cao lớn cùng với biểu cảm khuôn mặt không mấy vui vẻ khiến đám trẻ đang chạy nhảy xung quanh cũng tự động tránh xa anh. Chúng kéo tay mẹ, khẽ nói nhỏ:
- Mẹ, chú kia sao lại không vui vậy? Có phải lúc mẹ dọa nếu con không ăn sẽ bị người ta bắt đi, người ta chính là chú kia phải không?
Người mẹ sợ anh nghe thấy, vội vàng che miệng đứa nhỏ.
- Không được nói bậy.
Lúc người mẹ ngẩng đầu lên đã gặp ngay ánh mắt như tia lửa điện của anh, gần như ngay lập tức bế đứa bé đi sang hướng khác. Lập Khang Dụ không để tâm, chỉ cảm thấy nếu như không phải vì cô muốn đi thì chắc chắn cả đời này anh sẽ không bao giờ bước chân vào chỗ này.
- Con đường này thật sự rất quen thuộc, hình như em đã từng thấy nó ở đâu rồi.
- Con đường này lần nào đi học em cũng đi qua cả, từ từ sẽ nhớ thôi.
Lập Khang Dụ khi nói chuyện với người khác thì lúc nào cũng như sắp đánh người ta đến nơi, nhưng nói chuyện với Vân Thường Hi lại hoàn toàn khác. Ánh mắt lẫn ngữ điệu đều dịu dàng khó tả.
- Vậy trước đây em rất thích đi công viên giải trí sao?
Lập Khang Dụ đột nhiên ngập ngừng. Từ trước đến nay anh luôn né tránh tình cảm của mình, thế nên anh không bao giờ chủ động tìm hiểu xem cô thích cái gì, muốn làm gì. Nhưng mà Quang Châu Tự ở bên cô từ nhỏ đến lớn, thích cô nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ biết sở thích của cô. Cậu ta tự nhiên dựa lưng ra sau ghế, nói vọng lên:
- Cậu hỏi ông chú kia làm cái gì? Người ta không biết đâu.
Vân Thường Hi nhìn sang anh, ý muốn hỏi xem có phải thật là vậy không.
- Cậu ấy à, bướng bỉnh, cứng đầu, cho nên chỉ thích trò chơi cảm giác mạnh thôi. Lúc còn nhỏ rủ cậu đi chơi ngựa quay cậu còn chê tớ nhát gan.
Lập Khang Dụ siết chặt vô lăng. Phải, anh quả thật không biết gì về cô cả. Từ trước đến giờ đều là Vân Thường Hi theo đuổi anh, chủ động tìm hiểu anh, còn anh lại hoàn toàn né tránh.
Vân Thường Hi hơi thắc mắc, không phải Lập Khang Dụ nói thích cô sao? Tại sao anh lại không biết sở thích của cô?
Trong nháy mắt, nguồn năng lượng vui vẻ ban nãy đã vơi đi phân nửa. Cô thoáng chút thất vọng. Quang Châu Tự lại tiếp tục nói:
- Đến cuối cùng, chỉ có tớ hiểu cậu nhất, Thường Hi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu ta vừa nói vừa nghênh mặt tự hào. Lập Khang Dụ im lặng lái xe, liếc mắt nhìn bộ dạng ung dung của Quang Châu Tự qua gương chiếu hậu. Anh không thể tức giận, bởi vì anh không có tư cách.
Điều này từ ban đầu chính là lỗi của anh.
Không khí trên xe hơi chùng xuống, nhưng rất nhanh đã được khôi phục, bởi vì cổng chính công viên đã xuất hiện ngay trước mặt. Vân Thường Hi không cần biết anh có thật sự thích mình hay không đã vội mở cửa xuống xe. Quang Châu Tự cũng xuống theo, chỉ để lại mình anh đánh xe vào bãi đỗ. Mặc dù rất hào hứng nhưng Vân Thường Hi vẫn đứng chờ anh, trong thời gian đó còn mua thêm được mấy cây kem. Cô không nhớ được lần cuối mình được ăn kem là khi nào, chỉ biết cây kem trên tay bây giờ đang rất ngon.
Bây giờ là thời cơ rất tốt để Quang Châu Tự lên tiếng tố cáo anh. Cậu ta vừa định mở miệng nói vài câu thì hai người mặc đồ gấu bông đã đến gần. Họ vẫy tay chào, Vân Thường Hi cũng rất vui vẻ chào đáp lại.
- Quao, cậu nhìn xem. Bộ đồ gấu màu hồng kia thật sự đáng yêu. Có thể chụp giúp tớ một tấm không?
Quang Châu Tự thở dài một hơi, sau đó thì cam tâm tình nguyện làm máy chụp ảnh di động cho cô. Vân Thường Hi xinh đẹp đến nỗi khiến người xung quanh đi qua phải ngoái đầu lại nhìn thêm mấy lần.
Lập Khang Dụ đỗ xe xong thì đi vào, đứng từ xa cũng có thể dễ dàng nhìn thấy hai con gấu bông to đang đứng cạnh cô. Dù sao thì quần áo của họ cũng vô cùng đặc biệt, màu sắc rực rỡ, chỉ cần nhìn thoáng qua một cái là thấy ngay.
Vân Thường Hi đang đứng bên cạnh hai con gấu bông để chụp hình, cô nở một nụ cười thật tươi, dường như đủ để tỏa sáng cả vùng trời. Lập Khang Dụ lại nheo mắt nhìn sang cậu thanh niên đang khom người chụp ảnh giống cô. Bỏ qua cái tính nết ương ngạnh, kiêu ngạo của mình thì Quang Châu Tự xứng đáng với cái danh “nam vương” của trường. Cậu ta cao ráo, đẹp trai, mặt mày sáng sủa, đứng bên cạnh Vân Thường Hi thật sự là một cặp trời sinh.
Lập Khang Dụ vô thức siết chặt nắm đấm. Phải, chính anh đã từng nghĩ hai người này cực kì thích hợp để yêu nhau. Và anh cũng đã từng bị cái suy nghĩ đó giữ chân rất lâu. Tuổi trẻ thật tốt. Anh chỉ có thể thốt ra những lời này.
Anh đứng đó một lúc rất lâu, cho đến khi Vân Thường Hi nhìn thấy anh, cô vội vàng chạy đến.
- Chú!
- Sao chú lại đứng đây? Kem sắp chảy hết rồi.
Cô vừa nói vừa xụ mặt nhìn cây kem đã tan đi hơn nửa. Lập Khang Dụ nhận lấy, mỉm cười nói với cô:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Bây giờ chúng ta vào.
Cả ba đứng ở quầy bán vé, sau khi mua xong, Lập Khang Dụ đang định trả tiền thì nghe thấy giọng Quang Châu Tự từ phía sau phát ra, giọng điệu mang theo chút mỉa mai:
- Để tôi trả cho. Chú làm việc vất vả, lương chắc không cao, không cần tiêu tốn vào mấy cái vô bổ này.
Nói rồi, cậu ta rút điện thoại từ trong túi ra, định quét mã trả tiền. Nào ngờ Lập Khang Dụ nhanh hơn một bước, ngoái đầu lại đáp:
- Lương tôi không cao, nhưng đó là do tôi tự mình kiếm được. Cậu có nhiều tiền, chưa chắc là của riêng.
Quang Châu Tự vừa nghe xong đã tức đến tím mặt. Anh đây là đang mỉa mai cậu ta vẫn còn đang ăn bám ba mẹ.
- Cái ông chú này, sao lại độc miệng như vậy chứ?
Vân Thường Hi vui vẻ bước theo anh, mặc kệ Quang Châu Tự đang lẩm bẩm chửi thầm. Ba người đi một vòng tham quan. Công viên này rất lớn, dạo gần đây còn được mở rộng thêm cho nên bổ sung kha khá trò chơi mới. Vân Thường Hi giống như cá gặp nước, liên tục mở miệng cảm thán sự hoành tráng của công viên giải trí này.
Lập Khang Dụ từ trước đến nay không quen ở những nơi thế này, anh khoanh tay đi ngay bên cạnh cô, hai hàng lông mày bất giác hơi nhíu lại. Thân hình cao lớn cùng với biểu cảm khuôn mặt không mấy vui vẻ khiến đám trẻ đang chạy nhảy xung quanh cũng tự động tránh xa anh. Chúng kéo tay mẹ, khẽ nói nhỏ:
- Mẹ, chú kia sao lại không vui vậy? Có phải lúc mẹ dọa nếu con không ăn sẽ bị người ta bắt đi, người ta chính là chú kia phải không?
Người mẹ sợ anh nghe thấy, vội vàng che miệng đứa nhỏ.
- Không được nói bậy.
Lúc người mẹ ngẩng đầu lên đã gặp ngay ánh mắt như tia lửa điện của anh, gần như ngay lập tức bế đứa bé đi sang hướng khác. Lập Khang Dụ không để tâm, chỉ cảm thấy nếu như không phải vì cô muốn đi thì chắc chắn cả đời này anh sẽ không bao giờ bước chân vào chỗ này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro