Chinh Phục "Anh Chú" Mặt Lạnh!
Ngoại truyện 1...
An Ngọc
2024-10-05 08:10:43
Lập Khang Dụ càng hôn càng hăng say, anh đưa lưỡi vào bên trong khoang
miệng cô, càn quét một lượt rồi quấn lấy lưỡi của cô mà **** ***. Vân
Thường Hi vô thức phát ra âm thanh rên rỉ. Trong phút chốc, cơ thể anh
căng cứng, thằng em bên dưới dường như lại lớn thêm một vòng.
- Bé con, em… sao em lại đáng yêu như vậy chứ?
Anh rời khỏi môi cô, hôn dần xuống cằm rồi đến cổ. Lập Khang Dụ vì sợ cô đau nên lúc cắn lên xương quai xanh, anh chỉ dùng lực cắn rất nhẹ. Vết cắn kia như đem theo sự đè nén dục vọng cùng với sự đấu tranh gay gắt trong đầu anh lúc này.
Hơi thở nóng bỏng của Lập Khang Dụ phả vào cổ khiến cô co rúm cả người. Trong lúc cô ý loạn tình mê chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh ở bên tai:
- Bé con, anh… sờ em một chút, có được không?
Đầu ngón chân của cô ngay lập tức cong lại, bám chặt vào chăn. Vân Thường Hi hiểu ý của anh, biết anh muốn “sờ” cái gì. Mặt cô đã đỏ như trái cà chua, nóng đến nỗi có thể để cả miếng thịt lên chiên. Thấy cô không trả lời, Lập Khang Dụ vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Vân Thường Hi chỉ có thể thầm mắng trong lòng, giờ phút này mà anh vẫn “tôn trọng” cô đến vậy, ép cô phải nói ra những lời xấu hổ. Lập Khang Dụ đúng là không biết cư xử đúng chỗ đúng cách!
Cô ngại đến mức bên tai như ù đi, bèn xoay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn anh nữa. Nhưng Lập Khang Dụ lại thực sự không biết điều, chẳng biết là ngu ngơ hay muốn trêu đùa cô, cứ vừa hôn vừa hỏi:
- Bé con, anh chỉ sờ một chút thôi, nhé?
Giọng anh ngày càng nhỏ, âm cuối dường như chỉ vang lên trong cuống họng, nghe cực kì dụ hoặc. Vân Thường Hi nhắm chặt mắt, đầu khẽ gật gật mấy cái. Sau đó vài giây, bàn tay to lớn của Lập Khang Dụ đã đặt trước ngực cô.
Không phải chỉ cô căng thẳng, Lập Khang Dụ cũng sắp kiềm chế đến điên người. Bàn tay anh vừa chạm vào phần da thịt mềm mại kia đã ngay lập tức cứng đờ lại. Anh không biết có nên tiếp tục hay không, sợ mình không kiểm soát được lực sẽ làm cô đau. Dù sao cũng là lần đầu của cô, nếu anh làm không tốt, sợ cô sẽ lưu lại bóng ma tâm lí.
Anh để tay trên ngực cô rất lâu khiến Vân Thường Hi ngứa ngáy đến khó chịu. Cô đã xấu hổ thì chớ, anh lại cứ bất động thế này, làm cô không nhịn được phải lên tiếng:
- Khang Dụ, anh…
Tuy rất muốn nói nhưng cô không thể nào rặn được nửa câu còn lại. Cô ngại chết đi được!
Lập Khang Dụ nghe cô gọi thì bừng tỉnh, anh gục đầu xuống bên hõm vai cô, thì thầm:
- Thường Hi, chỗ này của em… thật mềm quá. Anh không nỡ sờ.
Thực ra không phải là hoàn toàn không nỡ, mà là sợ một khi đã sờ sẽ không thể nào ngừng lại được. Anh đã nghiện hôn cô, không thể lại nghiện sờ cô nữa.
Nói là nói vậy, nhưng cuối cùng anh vẫn không cưỡng lại được khối thịt mềm mại đó. Lập Khang Dụ vừa dùng tay bóp nhẹ, Vân Thường Hi đã kêu lên một tiếng. Tiếng kêu yêu kiều lọt thẳng vào tai anh, khiến Lập Khang Dụ khô đắng cả họng.
- Con mẹ nó. Bé con, em… em đau lắm không?
- Em không… không đau.
- Vậy anh tiếp tục nhé?
Lập Khang Dụ lại xoa nắn ngực cô, tạo thành đủ thứ hình thù. Vân Thường Hi bị anh sờ đến nóng ran cả người, cảnh vật trước mặt cũng dần trở nên mơ hồ. Cô nghĩ, mình không thể để anh “bắt nạt” như vậy được, cho nên cũng đưa tay vuốt nhẹ từ vai anh xuống bụng, xem như là công bằng.
Tay cô chạm đến đâu, da thịt của Lập Khang Dụ lập tức tê dại đến đó. Anh gằn giọng, lại văng tục:
- Con mẹ nó. Em… em…
Vân Thường Hi từ nhỏ đã không quen chịu thua thiệt, cho nên lúc thấy anh cũng nhạy cảm giống mình, cô lại càng muốn trêu chọc anh hơn. Cô luồn thẳng tay vào trong áo anh, chạm vào cơ thể rắn chắc tựa tượng tạc kia. Tai của Lập Khang Dụ đã đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, hai mắt như có lửa bên trong.
Anh đột nhiên ngồi thẳng dậy, với tay cầm chiếc đèn duy nhất trong lều, vặn độ sáng đến mức thấp nhất.
- Bé con, là em trêu chọc anh trước.
Trong thoáng chốc, Vân Thường Hi đã cảm nhận được nguy hiểm đang bủa vây mình. Lập Khang Dụ hạ người đè cô xuống, lần này anh không còn dè dặt như lúc nãy nữa, không nói hai lời đã kéo áo cô lên. Vân Thường Hi hét lên một tiếng, sau đó đưa tay che miệng.
Làn da của cô dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm nõn nà, thắt eo nhỏ và chiếc bụng phẳng làm phần thân dưới của anh càng thêm rạo rực. Lập Khang Dụ vừa dùng lực bóp nhẹ eo cô đã thấy hằn năm dấu tay, trong lòng thầm văng tục thêm một ngàn lẻ một câu nữa.
- Sao em lại trắng vậy chứ? Bạn nhỏ của anh, con mẹ nó, em muốn cái gì anh cũng đều cho em.
Anh cúi xuống hôn lên da thịt mềm mại của cô, từ từ hướng lên trên, sau đó há miệng ngậm lấy hai chú thỏ trắng muốt. Vân Thường Hi cắn tay thở dốc, trong vô thức lại ưỡn người sát đến miệng anh hơn.
Trong lúc cô run lên vì khoái cảm, Lập Khang Dụ đột nhiên dừng lại. Anh dùng tay che mặt, thở hắt ra một hơi.
- Không được, em còn nhỏ như vậy, anh không thể vấy bẩn em.
Vân Thường Hi mơ hồ nhìn anh, đầu óc vẫn còn chưa định hình lại nghe anh nói tiếp:
- Bé con, lần đầu của em, nhất định phải ở một nơi trang trọng, không thể tạm bợ thế này được.
Lúc anh ngậm mút bầu ngực của cô, bên mũi chợt nghe thấy mùi sữa thoang thoảng. Cô gái trước mặt vừa thơm vừa ngọt, lại còn có mùi sữa, cực kì giống em bé, anh không nỡ động vào. Lập Khang Dụ cảm giác bây giờ anh chính là một tên già lưu manh, háo sắc, đang chuẩn bị chà đạp một em gái mới vào đời. Suy nghĩ này đã đánh mạnh vào dục vọng đang bùng cháy trong anh, buộc anh tỉnh táo thêm mấy phần. Anh đã ba mươi tuổi rồi, không thể chỉ suy nghĩ bằng thân dưới. Lúc anh chuẩn bị hành lí, quả thực là có để thêm một hộp bao cao su, giấu ở đáy balo, nhưng anh không dám dùng, anh sợ cô chưa sẵn sàng.
Lập Khang Dụ cúi người hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của cô, nuông chiều nói:
- Đợi em lớn thêm một chút đã, bây giờ vẫn còn là bạn nhỏ.
Anh rời khỏi người cô, định đi ra ngoài. Nhưng chưa kịp xoay người, cánh tay đã bị Vân Thường Hi kéo lại. Mặt cô vẫn chưa hết đỏ, đôi môi mọng hé mở.
- Nhưng anh… anh khó chịu.
Lập Khang Dụ liếc mắt nhìn phần thân dưới đang nhô cao của mình, bất lực mà thở dài một hơi.
- Không sao, anh…
- Em giúp anh giải quyết.
Cô càng nói càng xấu hổ, nhưng cô không thể bỏ mặc anh như vậy được. Vân Thường Hi nhắm chặt mắt, sau đó mở ra, cô nói với giọng điệu đầy kiên quyết:
- Em là bạn gái anh, giúp anh giải quyết cũng là chuyện bình thường thôi.
Nói rồi, cô nhích sát người tới, bàn tay run rẩy bắt đầu lần mò từ đùi anh đi lên, cho đến khi dừng lại ở vật cứng kia.
- Bé con, em… sao em lại đáng yêu như vậy chứ?
Anh rời khỏi môi cô, hôn dần xuống cằm rồi đến cổ. Lập Khang Dụ vì sợ cô đau nên lúc cắn lên xương quai xanh, anh chỉ dùng lực cắn rất nhẹ. Vết cắn kia như đem theo sự đè nén dục vọng cùng với sự đấu tranh gay gắt trong đầu anh lúc này.
Hơi thở nóng bỏng của Lập Khang Dụ phả vào cổ khiến cô co rúm cả người. Trong lúc cô ý loạn tình mê chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh ở bên tai:
- Bé con, anh… sờ em một chút, có được không?
Đầu ngón chân của cô ngay lập tức cong lại, bám chặt vào chăn. Vân Thường Hi hiểu ý của anh, biết anh muốn “sờ” cái gì. Mặt cô đã đỏ như trái cà chua, nóng đến nỗi có thể để cả miếng thịt lên chiên. Thấy cô không trả lời, Lập Khang Dụ vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Vân Thường Hi chỉ có thể thầm mắng trong lòng, giờ phút này mà anh vẫn “tôn trọng” cô đến vậy, ép cô phải nói ra những lời xấu hổ. Lập Khang Dụ đúng là không biết cư xử đúng chỗ đúng cách!
Cô ngại đến mức bên tai như ù đi, bèn xoay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn anh nữa. Nhưng Lập Khang Dụ lại thực sự không biết điều, chẳng biết là ngu ngơ hay muốn trêu đùa cô, cứ vừa hôn vừa hỏi:
- Bé con, anh chỉ sờ một chút thôi, nhé?
Giọng anh ngày càng nhỏ, âm cuối dường như chỉ vang lên trong cuống họng, nghe cực kì dụ hoặc. Vân Thường Hi nhắm chặt mắt, đầu khẽ gật gật mấy cái. Sau đó vài giây, bàn tay to lớn của Lập Khang Dụ đã đặt trước ngực cô.
Không phải chỉ cô căng thẳng, Lập Khang Dụ cũng sắp kiềm chế đến điên người. Bàn tay anh vừa chạm vào phần da thịt mềm mại kia đã ngay lập tức cứng đờ lại. Anh không biết có nên tiếp tục hay không, sợ mình không kiểm soát được lực sẽ làm cô đau. Dù sao cũng là lần đầu của cô, nếu anh làm không tốt, sợ cô sẽ lưu lại bóng ma tâm lí.
Anh để tay trên ngực cô rất lâu khiến Vân Thường Hi ngứa ngáy đến khó chịu. Cô đã xấu hổ thì chớ, anh lại cứ bất động thế này, làm cô không nhịn được phải lên tiếng:
- Khang Dụ, anh…
Tuy rất muốn nói nhưng cô không thể nào rặn được nửa câu còn lại. Cô ngại chết đi được!
Lập Khang Dụ nghe cô gọi thì bừng tỉnh, anh gục đầu xuống bên hõm vai cô, thì thầm:
- Thường Hi, chỗ này của em… thật mềm quá. Anh không nỡ sờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thực ra không phải là hoàn toàn không nỡ, mà là sợ một khi đã sờ sẽ không thể nào ngừng lại được. Anh đã nghiện hôn cô, không thể lại nghiện sờ cô nữa.
Nói là nói vậy, nhưng cuối cùng anh vẫn không cưỡng lại được khối thịt mềm mại đó. Lập Khang Dụ vừa dùng tay bóp nhẹ, Vân Thường Hi đã kêu lên một tiếng. Tiếng kêu yêu kiều lọt thẳng vào tai anh, khiến Lập Khang Dụ khô đắng cả họng.
- Con mẹ nó. Bé con, em… em đau lắm không?
- Em không… không đau.
- Vậy anh tiếp tục nhé?
Lập Khang Dụ lại xoa nắn ngực cô, tạo thành đủ thứ hình thù. Vân Thường Hi bị anh sờ đến nóng ran cả người, cảnh vật trước mặt cũng dần trở nên mơ hồ. Cô nghĩ, mình không thể để anh “bắt nạt” như vậy được, cho nên cũng đưa tay vuốt nhẹ từ vai anh xuống bụng, xem như là công bằng.
Tay cô chạm đến đâu, da thịt của Lập Khang Dụ lập tức tê dại đến đó. Anh gằn giọng, lại văng tục:
- Con mẹ nó. Em… em…
Vân Thường Hi từ nhỏ đã không quen chịu thua thiệt, cho nên lúc thấy anh cũng nhạy cảm giống mình, cô lại càng muốn trêu chọc anh hơn. Cô luồn thẳng tay vào trong áo anh, chạm vào cơ thể rắn chắc tựa tượng tạc kia. Tai của Lập Khang Dụ đã đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, hai mắt như có lửa bên trong.
Anh đột nhiên ngồi thẳng dậy, với tay cầm chiếc đèn duy nhất trong lều, vặn độ sáng đến mức thấp nhất.
- Bé con, là em trêu chọc anh trước.
Trong thoáng chốc, Vân Thường Hi đã cảm nhận được nguy hiểm đang bủa vây mình. Lập Khang Dụ hạ người đè cô xuống, lần này anh không còn dè dặt như lúc nãy nữa, không nói hai lời đã kéo áo cô lên. Vân Thường Hi hét lên một tiếng, sau đó đưa tay che miệng.
Làn da của cô dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm nõn nà, thắt eo nhỏ và chiếc bụng phẳng làm phần thân dưới của anh càng thêm rạo rực. Lập Khang Dụ vừa dùng lực bóp nhẹ eo cô đã thấy hằn năm dấu tay, trong lòng thầm văng tục thêm một ngàn lẻ một câu nữa.
- Sao em lại trắng vậy chứ? Bạn nhỏ của anh, con mẹ nó, em muốn cái gì anh cũng đều cho em.
Anh cúi xuống hôn lên da thịt mềm mại của cô, từ từ hướng lên trên, sau đó há miệng ngậm lấy hai chú thỏ trắng muốt. Vân Thường Hi cắn tay thở dốc, trong vô thức lại ưỡn người sát đến miệng anh hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc cô run lên vì khoái cảm, Lập Khang Dụ đột nhiên dừng lại. Anh dùng tay che mặt, thở hắt ra một hơi.
- Không được, em còn nhỏ như vậy, anh không thể vấy bẩn em.
Vân Thường Hi mơ hồ nhìn anh, đầu óc vẫn còn chưa định hình lại nghe anh nói tiếp:
- Bé con, lần đầu của em, nhất định phải ở một nơi trang trọng, không thể tạm bợ thế này được.
Lúc anh ngậm mút bầu ngực của cô, bên mũi chợt nghe thấy mùi sữa thoang thoảng. Cô gái trước mặt vừa thơm vừa ngọt, lại còn có mùi sữa, cực kì giống em bé, anh không nỡ động vào. Lập Khang Dụ cảm giác bây giờ anh chính là một tên già lưu manh, háo sắc, đang chuẩn bị chà đạp một em gái mới vào đời. Suy nghĩ này đã đánh mạnh vào dục vọng đang bùng cháy trong anh, buộc anh tỉnh táo thêm mấy phần. Anh đã ba mươi tuổi rồi, không thể chỉ suy nghĩ bằng thân dưới. Lúc anh chuẩn bị hành lí, quả thực là có để thêm một hộp bao cao su, giấu ở đáy balo, nhưng anh không dám dùng, anh sợ cô chưa sẵn sàng.
Lập Khang Dụ cúi người hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của cô, nuông chiều nói:
- Đợi em lớn thêm một chút đã, bây giờ vẫn còn là bạn nhỏ.
Anh rời khỏi người cô, định đi ra ngoài. Nhưng chưa kịp xoay người, cánh tay đã bị Vân Thường Hi kéo lại. Mặt cô vẫn chưa hết đỏ, đôi môi mọng hé mở.
- Nhưng anh… anh khó chịu.
Lập Khang Dụ liếc mắt nhìn phần thân dưới đang nhô cao của mình, bất lực mà thở dài một hơi.
- Không sao, anh…
- Em giúp anh giải quyết.
Cô càng nói càng xấu hổ, nhưng cô không thể bỏ mặc anh như vậy được. Vân Thường Hi nhắm chặt mắt, sau đó mở ra, cô nói với giọng điệu đầy kiên quyết:
- Em là bạn gái anh, giúp anh giải quyết cũng là chuyện bình thường thôi.
Nói rồi, cô nhích sát người tới, bàn tay run rẩy bắt đầu lần mò từ đùi anh đi lên, cho đến khi dừng lại ở vật cứng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro