Cho Dù Là Thiên Kim Giả Cũng Phải Dũng Cảm Buông Thả Kệ Đời

Ăn Và Ngủ Mới C...

Kỷ Phù Nhiễm

2024-09-14 22:25:38

Anh đứng ở cửa, lấy điện thoại của Thẩm Nguyệt ra, mở tin nhắn, ngoại trừ tin nhắn vừa rồi Thượng gia gửi đến, phía trước còn có rất nhiều tin nhắn không ghi chú tên gửi đến, phần lớn đều là xin lỗi Thẩm Nguyệt, mong cô cao tay tha cho, cũng có một số lời đe dọa.

「Thẩm Nguyệt, có giỏi thì đến trường đi, xem tao có xử lý mày không.」

「Tốt nhất là mày nên trốn trong nhà cả đời đi.」

「Đồ rác rưởi chỉ biết mách lẻo.」

Thẩm Dật Trần vừa đọc vừa chụp màn hình tất cả những tin nhắn này gửi cho thư ký của mình.

Xem ra là mấy ngày nay anh ra tay chưa đủ nặng rồi.

Nhưng điều khiến Thẩm Dật Trần cạn lời nhất chính là ba mẹ của mình, bọn họ quả nhiên không nghe lời anh nói.

Tiếp theo Thẩm Dật Trần lại lật tin nhắn lên trên, mới phát hiện Thượng Quân Vũ trước kia cũng từng gửi tin nhắn cho Thẩm Nguyệt.

「Tôi sai rồi, tôi xin lỗi cô.」

「Tôi sẽ không bao giờ như vậy nữa, cầu xin cô tha thứ cho tôi.」

「Ngày mai cô có thể đến đón tôi đi học không?」

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


「Những học sinh bắt nạt cô trước kia đều không đến trường nữa rồi, giáo viên cũng đã thay rồi, bao giờ thì cô trở lại đây?」

「Tôi xin lỗi, tôi thật sự sai rồi, cầu xin cô đừng bỏ mặc tôi nữa.」

「Thẩm Nguyệt, nếu cô còn không để ý đến tôi nữa, có lẽ tôi sẽ chết mất.」

Thẩm Dật Trần cười lạnh tắt màn hình, còn nhỏ tuổi không lo học hành cho giỏi, lại đi dùng chiêu trò đe dọa tự tử, may mà anh phát hiện kịp thời.

Cuối cùng Thẩm Dật Trần rút ra một kết luận, gia đình này không thể thiếu anh được.

Lúc này Thẩm Nguyệt đã thay quần áo xong đi ra, trên người vẫn mặc chiếc váy hôm đó Thẩm Dật Trần mua cho cô.

Thẩm Dật Trần hỏi: "Sao lại mặc cái này?"

Thẩm Nguyệt nhìn trái nhìn phải, xác định xung quanh không có ai, mới cười đáp: "Cái này đẹp mà."

Khóe miệng Thẩm Dật Trần cũng nhếch lên nụ cười, không ngờ cô nhóc này bây giờ vẫn đang cố gắng diễn vai tự kỷ: "Lát nữa anh lại dẫn em đi mua thêm vài bộ."

Thẩm Nguyệt vừa định trả lời, liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cầu thang, lập tức ngậm miệng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Dật Trần nhận ra sự thay đổi của Thẩm Nguyệt cũng hiểu ra chuyện gì.

Anh quay người, nhìn người đang đi tới: "Mẹ, con dẫn Thẩm Nguyệt ra ngoài đi dạo một chút."

Từ Trĩ Liên rất bất ngờ: "Em gái con đồng ý đi sao..." Lời còn chưa nói hết, Từ Trĩ Liên đã nhìn thấy Thẩm Nguyệt ngoan ngoãn nắm tay Thẩm Dật Trần đứng bên cạnh.

"So với chúng ta, em gái con, hình như thích con hơn thì phải."

"Thẩm Nguyệt chỉ là bây giờ vẫn còn hơi sợ hãi thôi." Ban đầu Thẩm Dật Trần còn tưởng mình không thích nghe loại lời này, không ngờ cảm giác lại không tệ.

"Vậy con dẫn Thẩm Nguyệt đi trước đây."

Vẻ mặt Từ Trĩ Liên có chút thất vọng: "Hay là mẹ đi cùng với hai đứa luôn nhé."

Vừa nghe thấy câu này, Thẩm Nguyệt lo lắng, nếu mẹ đi theo thì cô lại không thể nói chuyện nữa rồi, anh trai cứu em với!!

Thẩm Nguyệt nắm chặt tay Thẩm Dật Trần, cố gắng truyền đạt sự không vui của mình, khóe miệng Thẩm Dật Trần khẽ nhếch lên: "Mẹ, mẹ xem tin nhắn con vừa gửi cho mẹ trước đi, có một số chuyện, không phải lúc nào cũng để con xử lý."

Từ Trĩ Liên lấy điện thoại ra xem qua, sắc mặt thay đổi, ánh mắt nhìn Thẩm Nguyệt càng thêm áy náy: "Vậy hai đứa đi chơi vui vẻ nhé, mẹ không đi đâu."

Thẩm Nguyệt nắm chặt hai tay, anh cả giỏi quá!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cho Dù Là Thiên Kim Giả Cũng Phải Dũng Cảm Buông Thả Kệ Đời

Số ký tự: 0