Cho Dù Là Thiên Kim Giả Cũng Phải Dũng Cảm Buông Thả Kệ Đời

Anh Cả Thật Tuy...

Kỷ Phù Nhiễm

2024-09-14 22:25:38

“Tổng tài bá đạo và cô thư ký xinh đẹp.” Thẩm Nguyệt nói xong, cảm thấy có gì đó không đúng, lại hỏi một câu: “Nhưng tại sao thư ký của anh đều là nam vậy?”

Thẩm Dật Trần đen mặt, anh biết Thẩm Nguyệt bị dạy dỗ thành ra như vậy không phải là không có lý do, sau khi anh rời khỏi nhà, rốt cuộc hai người kia đã dạy dỗ con cái như thế nào.

“Chính là vì để không xuất hiện tình tiết trong quyển sách em xem, cho nên mới cần thư ký nam.”

“Vậy thư ký nam của anh cũng sẽ ngồi lên đùi anh sao?”

“Thẩm! Nguyệt!”

Thẩm Nguyệt bị quát, cuối cùng cũng im lặng.

Hai người lại im lặng một lúc, Thẩm Dật Trần mới nắm tay cô bắt đầu rửa keo dán trên tay cô, lúc này keo dán đã bị hòa tan, rất nhanh đã rửa sạch.

Thẩm Nguyệt cũng là lần đầu tiên phát hiện, thì ra anh cả cũng không đáng sợ như cô tưởng tượng.

“Anh cả, em xin lỗi.”

Thẩm Dật Trần còn tưởng rằng Thẩm Nguyệt đang xin lỗi chuyện vừa rồi, bèn lấy khăn giấy vừa lau tay cho Thẩm Nguyệt vừa dặn dò: “Có một số lời không thể nói, hiểu chưa?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Nguyệt gật đầu.

Thẩm Dật Trần thấy bộ dạng ngoan ngoãn của Thẩm Nguyệt, nhịn không được xoa xoa đầu cô.

Lúc này thư ký cũng cầm quần áo quay lại, quần áo mua không chỉ vừa vặn, mà ngay cả kiểu dáng cũng đều là kiểu Thẩm Nguyệt thích.

Điều này khiến Thẩm Nguyệt lại có thêm một nhận thức mới về năng lực của thư ký của Thẩm Dật Trần.

“Chọn một bộ quần áo em thích, vào phòng kia thay đi.”

Thẩm Nguyệt ngoan ngoãn ôm quần áo, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, nói với Thẩm Dật Trần: “Anh cả, trên mông em cũng có keo dán.”

Sắc mặt Thẩm Dật Trần thay đổi trong nháy mắt, nhưng rất nhanh anh đã khống chế được cảm xúc, vừa gọi điện thoại cho thư ký bảo bọn họ mang thêm nước nóng lên, vừa dịu dàng nói với Thẩm Nguyệt: “Lát nữa tự mình rửa keo dán đi.”

Thẩm Nguyệt gật đầu, cô quả thật không thể để anh cả rửa mông cho mình được.

Chuyện này lại trì hoãn thêm hơn nửa tiếng, Thẩm Nguyệt vất vả lắm mới thay quần áo xong đi ra, Thẩm Dật Trần đang đứng trước bàn làm việc gọi điện thoại.

“Chuyện trường học chắc lão Trương đã nói với mọi người rồi, thái độ của Thượng gia thế nào con không rõ, nhưng thái độ của Thượng Quân Vũ thì mọi người có thể tìm hiểu kỹ một chút. Thẩm Nguyệt còn nhỏ tuổi, có một số chuyện không hiểu, chẳng lẽ mọi người cũng không hiểu sao?”

“Bọn họ muốn đợi thì cứ để bọn họ đợi, Thẩm Nguyệt ở cùng con, buổi tối lại quay về.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Biết rồi, lát nữa con hỏi ý kiến của Thẩm Nguyệt.”

Thẩm Dật Trần nghiêng đầu, nhìn thấy Thẩm Nguyệt đã thay quần áo xong đứng ở cửa, bèn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

Anh đi tới trước mặt Thẩm Nguyệt, đánh giá từ trên xuống dưới, đưa ra lời nhận xét: “Rất vừa người.”

Thẩm Nguyệt cũng gật đầu: “Vâng! Cái váy này mặc thoải mái lắm ạ!”

“Đi thôi, anh dẫn em đi dạo một vòng.”

Cái gọi là đi dạo một vòng của Thẩm Dật Trần chính là dẫn Thẩm Nguyệt bắt đầu từ tầng cao nhất, đi xuống từng tầng một.

Nếu chỉ là đi dạo thì cũng không sao, nhưng Thẩm Dật Trần không chỉ đi dạo, mà còn dẫn Thẩm Nguyệt chui vào từng văn phòng của mỗi tầng để thị sát.

Bắt đầu từ 9 giờ sáng, mãi cho đến giữa trưa, Thẩm Nguyệt và Thẩm Dật Trần mới đi được chưa đến một nửa số tầng.

Nếu không phải đến giờ ăn cơm, Thẩm Nguyệt cảm thấy hôm nay hai chân của mình có thể bị phế ở đây.

Lúc này chính là hối hận, vô cùng hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cho Dù Là Thiên Kim Giả Cũng Phải Dũng Cảm Buông Thả Kệ Đời

Số ký tự: 0