Cho Dù Là Thiên Kim Giả Cũng Phải Dũng Cảm Buông Thả Kệ Đời

Bọn Nó Còn Nhỏ,...

Kỷ Phù Nhiễm

2024-09-14 22:25:38

Lời còn chưa nói hết, Thượng Quân Vũ lại bị ăn thêm một cái tát: "Thứ vô dụng! Nguyệt Nguyệt không đến sao mày không biết chủ động liên lạc hả?! Đúng là đồ đàn ông vô dụng, tao thấy mất mặt thay cho mày đấy."

Thượng Quân Vũ cúi đầu, bắt đầu nhận lỗi: "Xin lỗi."

Từ Trĩ Liên nhìn bộ dạng của Thượng Quân Vũ, có chút không nỡ: "Bình tĩnh nào, hôm nay chắc chắn Nguyệt Nguyệt có việc gì đó nên mới không đi tìm Quân Vũ, không phải lỗi của Quân Vũ, bây giờ đã là buổi trưa rồi, hay là cùng nhau ăn cơm trước đã."

"Haiz, ngại quá, chúng tôi đến đây là dẫn Quân Vũ đến xin lỗi..."

"Quân Vũ không cần phải xin lỗi chúng tôi, nếu như thằng bé thật sự cảm thấy bản thân có chỗ nào làm sai, thì đợi Nguyệt Nguyệt về, để hai đứa tự nói chuyện với nhau, chúng ta là người lớn không nên nhúng tay vào." Thẩm Bân dứt khoát nói, Thượng gia rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.

Lúc ăn cơm, Thẩm Bân nhìn thấy tin nhắn Thẩm Dật Trần gửi tới, mí mắt giật giật, thằng nhóc thối tha này.

Vì vậy, sau khi Thẩm gia ăn trưa xong, bắt đầu lần lượt có người của các nhà dẫn con cái đến cửa tố cáo ai là người chủ mưu.

Nhưng Thẩm Nguyệt vẫn chưa về, Thẩm Bân và Từ Trĩ Liên chỉ có thể thay cô nghe ngóng trước.

Lúc đầu hai người nghe chú Trương báo cáo, chỉ nghĩ là đám nhóc không biết nặng nhẹ đùa giỡn, người có lỗi là giáo viên không dạy dỗ học sinh cho tốt và hiệu trưởng để mặc cho kỷ luật nhà trường rối ren.

Đối với những đứa trẻ và phụ huynh đã làm sai chuyện này, bọn họ chỉ muốn dạy dỗ một chút rồi để bọn họ về.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng không ngờ, theo lời tố cáo của từng đứa trẻ một, hai người mới phát hiện ra sự việc hoàn toàn không giống như bọn họ nghĩ.

"Hà Lôi vì ghen tị với Thẩm Nguyệt mỗi ngày đều được tan học cùng Thượng Quân Vũ, cho nên cứ hễ có cơ hội là lén bỏ thuốc xổ vào bữa trưa của cậu ấy, chuyện lần này cũng là do cậu ta làm ầm ĩ nhất, nó nói nhất định phải cho Thẩm Nguyệt một bài học, để cậu ấy không dám lại gần Thượng Quân Vũ nữa."

Từ Trĩ Liên sa sầm mặt mày, bà ta nhớ hình như mỗi tháng quả thật có mấy ngày Thẩm Nguyệt sắc mặt tái nhợt, ôm bụng vẻ mặt đau đớn, ban đầu còn tưởng rằng là do con bé đến tuổi dậy thì, bây giờ nghĩ lại có lẽ còn có nguyên nhân khác.

Thế mà lại có liên quan đến Thượng Quân Vũ.

May mà vừa rồi không để người Thượng gia đi vào.

"Hà Lôi đúng không, Thẩm gia đã nhớ kỹ, nếu như đúng sự thật, chúng tôi nhất định sẽ không liên lụy đến những người vô tội khác."

Nghe được câu này, người nhà của đứa bé kia vui mừng ra mặt: "Tốt quá tốt quá, tôi đã nói rồi, Thẩm gia là người có thân phận địa vị nhất định sẽ không nói lý lẽ hahaha."

Lúc này, bảo vệ lại thông báo có người đến thăm, cũng là chuyện liên quan đến Thẩm Nguyệt, Thẩm Bân bèn dặn dò, bất kể là ai có liên quan đến Thẩm Nguyệt, đều có thể trực tiếp cho vào.

Sau khi nhà này đi vào, cũng là đến tố cáo người chủ mưu.

"Tống Toại muốn Thẩm Nguyệt làm bạn gái cậu ta, nhưng Thẩm Nguyệt vừa xinh đẹp lại nổi tiếng, không thèm để ý đến cậu ta, cậu ta liền luôn nói xấu Thẩm Nguyệt sau lưng, muốn khiến cậu ấy bị mọi người ghét bỏ, sau đó cậu ta lại ra tay giúp đỡ Thẩm Nguyệt, như vậy Thẩm Nguyệt sẽ chỉ có thể dựa dẫm vào cậu ta. Chuyện lần này cũng là do cậu ta giật dây, cậu ta chính là muốn để cho Thẩm Nguyệt bị bắt nạt."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cho Dù Là Thiên Kim Giả Cũng Phải Dũng Cảm Buông Thả Kệ Đời

Số ký tự: 0