Cho Dù Là Thiên Kim Giả Cũng Phải Dũng Cảm Buông Thả Kệ Đời

Nhổ Lông Chó

Kỷ Phù Nhiễm

2024-09-14 22:25:38

Thẩm Nguyệt đáng lẽ ra phải cảm thấy rất thoải mái, sau khi nằm xuống lại cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, cô suy nghĩ rất lâu mới hiểu ra, độ cứng của chiếc giường này, không khác gì giường trong tù.

Có ma thì mới ngủ được, trải nghiệm trước cuộc sống trong tù sao?

Cô phải nghĩ cách nào đó để cho chiếc giường trở nên mềm mại hơn một chút, nếu không thì hôm nay cô sẽ chết ở đây mất.

Cô giáo Thẩm Nguyệt sau khi giải quyết xong bài toán khó bữa tối, bây giờ lại gặp phải bài toán khó thứ hai, giường quá cứng, không ngủ được.

Không đúng, giường cứng chỉ là vấn đề nhỏ, trọng điểm là độ cứng của chiếc giường này quá giống với độ cứng của giường trong tù, cô nhất định phải nghĩ cách điều chỉnh một chút, chỉ cần khiến cho chiếc giường trở nên mềm mại hơn chút là được rồi.

Mua trực tiếp chắc chắn là không được, không nói đến việc bị tổ chương trình hạn chế, bản thân cô cũng không mang theo tiền.

Tuy nhiên, địa điểm mà bọn họ đang ở là một thôn được xây dựng dưới chân núi, cách xa thành phố, tuy bất tiện nhưng cũng có rất nhiều điều tiện lợi.

Ví dụ như, động vật rất nhiều.

Hiện tại, cách khả thi nhất mà Thẩm Nguyệt có thể nghĩ đến chính là thu thập lông động vật để làm thành tấm thảm lót.

Lông động vật mới thu thập sẽ hơi bẩn, cần phải giặt sạch, sau khi giặt sạch có thể trực tiếp dùng nồi nấu cơm để hong khô, sau khi hong khô thì có thể lót được rồi.

Sau khi đã lên kế hoạch xong, Thẩm Nguyệt lập tức ngồi dậy.

Bởi vì hành động ngủ gật vừa rồi của cô, nên hầu hết mọi người đều chạy sang bên kia xem nấu ăn, không có mấy ai chú ý đến cô.

Đến khi khán giả tình cờ chuyển sang phòng phát sóng trực tiếp của cô phát hiện ra, thì cô đã nhổ được lông của mấy con chó rồi.

[Cô bé ấy đang làm gì vậy?]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


[Không biết nữa, nhưng vừa rồi có một con chó đi ngang qua trước mặt cô bé ấy, bị nhổ mất một mảng lông.]

Vừa dứt lời, Thẩm Nguyệt đã ném con chó trong tay xuống, nhanh chóng túm lấy một con mèo tam thể đi ngang qua, bắt đầu nhổ lông.

[Bây giờ đến lượt con mèo đi ngang qua cũng không thoát khỏi số phận.]

[Không phải, cô bé ấy không sợ sao? Lỡ như những con mèo, con chó này không được tiêm phòng thì rất nguy hiểm đấy.]

[Mấy người nhìn xem có giống cô bé ấy đang sợ hãi không?]

[Thật ra thì, mấy con chó đó trước mặt Thẩm Nguyệt nhát như chó con vậy.]

[Nghe anh nói một hồi, như là không nghe gì cả.]

Thẩm Nguyệt thản nhiên nhổ lông, cô thực sự không sợ chó, hơn nữa còn biết phải làm động tác gì để có thể nhanh chóng xoa dịu con chó, khiến cho nó mặc người ta muốn làm gì thì làm.

Trong ký ức của cô có một đoạn chính là cô đã lôi kéo thành công con chó cưng hung dữ của đối phương, sau đó... giành được tấm nệm của anh ta.

Haiz, ký ức chính là một vòng tuần hoàn.

Sau khi nhổ lông gần xong rồi, Thẩm Nguyệt mới ôm một đống lông to tướng quay về căn tứ hợp viện.

Lúc này, dường như mọi người đều đã ăn cơm xong, trước bếp lò không có ai, thật sự là tiện cho Thẩm Nguyệt.

Cô trực tiếp ném số lông vào trong nồi, sau đó đi đến bên giếng múc một ít nước, rồi ném thêm vỏ đậu mà cô đã nhặt được ở ven sân vào, cứ như vậy mà khuấy đều lên.

Đợi đến khi khuấy gần xong, nước sôi lên, những thứ dơ bẩn trong lông chó cũng nổi lên trên mặt nước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cho Dù Là Thiên Kim Giả Cũng Phải Dũng Cảm Buông Thả Kệ Đời

Số ký tự: 0