Cho Dù Là Thiên Kim Giả Cũng Phải Dũng Cảm Buông Thả Kệ Đời
Nỗ Lực Vì Bữa T...
Kỷ Phù Nhiễm
2024-09-14 22:25:38
Bầu không khí ngưng đọng trong giây lát, nhưng tổ chương trình không tiếp tục dây dưa chuyện này nữa mà tiếp tục tiến hành.
"Thực phẩm và chỗ ở trong những ngày tới đều cần mọi người dựa vào nỗ lực của bản thân để có được. Hôm nay là ngày đầu tiên, để mọi người có thời gian thích nghi, chúng tôi đã giảm bớt độ khó."
Đạo diễn ngừng một chút rồi mới nói tiếp: "Muốn có được thành quả, nhất định phải nỗ lực. Tiếp theo, mời mọi người thể hiện một tài năng mà bản thân đã tôi luyện bấy lâu nay. Sau khi tất cả mọi người trình diễn xong, chúng ta sẽ tiến hành bình chọn lẫn nhau. Mời mọi người hãy cố gắng hết sức để thể hiện bản thân!"
Mọi người lập tức hiểu ra, đây là muốn họ thể hiện tài năng, chiêu trò cũ rích của các chương trình giải trí.
"Để em trước, các anh chị không phiền chứ ạ." Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng Khương Thế Văn hoàn toàn không nhìn những người khác, tự mình lấy ván trượt từ phía sau ra rồi nhảy lên. "Em rất thích các môn thể thao mạo hiểm, nhưng những môn khác không tiện thể hiện, nên em sẽ biểu diễn môn này."
Gương mặt Khương Thế Văn vốn rất ngoan ngoãn tinh xảo, nhưng cậu ấy lại mặc một bộ đồ hiphop, trên đầu buộc những bím tóc tết cá tính, đôi giày giá trị lên đến hàng vạn tệ được quay cận cảnh khi cậu ấy giẫm lên ván trượt, khí chất tự tin, phóng khoáng toát ra từ cả người tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với gương mặt, trong nháy mắt, khung chat trực tiếp đã trở nên sôi nổi.
[Độc thân lâu rồi, nhìn em trai nào cũng thấy đẹp trai tuấn tú.]
[Thôi đừng nói nữa, tôi đợi em ấy lớn.]
[Con trai con đứa ra ngoài phải chú ý an toàn chứ?]
[Tự tin lên nào chồng ơi!]
Màn trình diễn của Khương Thế Văn cũng rất chất lượng, các động tác kỹ thuật cao liên tiếp được thực hiện, tiếng hoan hô vang lên xung quanh, chỉ có Thẩm Nguyệt là vẫn không có biểu cảm gì, cũng không nói gì, cô đang bận tạo dáng.
Sau khi Khương Thế Văn biểu diễn xong, nghe thấy tiếng reo hò và vỗ tay của mọi người, cậu ấy cười rất rạng rỡ, nhưng rất nhanh sau đó cậu ấy phát hiện ra Thẩm Nguyệt cũng đang vỗ tay theo mọi người nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, rất hời hợt.
Khương Thế Văn nhìn Thẩm Song Ý bên cạnh cô, không nói gì, chỉ dời tầm mắt đi.
Sau khi Khương Thế Văn biểu diễn xong, những người khác cũng lần lượt biểu diễn, lúc nãy, người trò chuyện với Thẩm Nguyệt - Trâu Tuyết Tranh và em gái của cô ta cũng đã dùng cây đàn violin mang theo để chơi một bản nhạc.
Thẩm Nguyệt tuy chưa từng học violin, nhưng vẫn có thể nghe ra được Trâu Tuyết Tranh chơi cũng được, còn em gái của Trâu Tuyết Tranh - Trâu Tuyết Dung thì kém hơn không chỉ một bậc.
Thẩm Song Ý hát trực tiếp một đoạn, Thẩm Nguyệt nhận xét là, hát cũng tạm được.
Vài người khác mà Thẩm Nguyệt không quen biết cũng lần lượt biểu diễn một số tiết mục mà cô hoàn toàn không nhớ.
Cuối cùng, Thẩm Nguyệt phát hiện ra mọi người đều đang nhìn mình, cô biết, mình vẫn không thể thoát được.
Chuyện đã đến nước này, cứ ngủ trước đã.
Vì vậy, Thẩm Nguyệt trực tiếp nằm xuống, biểu diễn màn ngủ nhanh chớp nhoáng cho mọi người xem.
Tổ chương trình:...
Khách mời:...
Thẩm Song Ý:...
Ban đầu tưởng rằng Thẩm Nguyệt sẽ mang đến bất ngờ gì đó, nhưng mọi người đợi gần hai phút mới phát hiện ra Thẩm Nguyệt thực sự chỉ là đang ngủ.
"Thực phẩm và chỗ ở trong những ngày tới đều cần mọi người dựa vào nỗ lực của bản thân để có được. Hôm nay là ngày đầu tiên, để mọi người có thời gian thích nghi, chúng tôi đã giảm bớt độ khó."
Đạo diễn ngừng một chút rồi mới nói tiếp: "Muốn có được thành quả, nhất định phải nỗ lực. Tiếp theo, mời mọi người thể hiện một tài năng mà bản thân đã tôi luyện bấy lâu nay. Sau khi tất cả mọi người trình diễn xong, chúng ta sẽ tiến hành bình chọn lẫn nhau. Mời mọi người hãy cố gắng hết sức để thể hiện bản thân!"
Mọi người lập tức hiểu ra, đây là muốn họ thể hiện tài năng, chiêu trò cũ rích của các chương trình giải trí.
"Để em trước, các anh chị không phiền chứ ạ." Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng Khương Thế Văn hoàn toàn không nhìn những người khác, tự mình lấy ván trượt từ phía sau ra rồi nhảy lên. "Em rất thích các môn thể thao mạo hiểm, nhưng những môn khác không tiện thể hiện, nên em sẽ biểu diễn môn này."
Gương mặt Khương Thế Văn vốn rất ngoan ngoãn tinh xảo, nhưng cậu ấy lại mặc một bộ đồ hiphop, trên đầu buộc những bím tóc tết cá tính, đôi giày giá trị lên đến hàng vạn tệ được quay cận cảnh khi cậu ấy giẫm lên ván trượt, khí chất tự tin, phóng khoáng toát ra từ cả người tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với gương mặt, trong nháy mắt, khung chat trực tiếp đã trở nên sôi nổi.
[Độc thân lâu rồi, nhìn em trai nào cũng thấy đẹp trai tuấn tú.]
[Thôi đừng nói nữa, tôi đợi em ấy lớn.]
[Con trai con đứa ra ngoài phải chú ý an toàn chứ?]
[Tự tin lên nào chồng ơi!]
Màn trình diễn của Khương Thế Văn cũng rất chất lượng, các động tác kỹ thuật cao liên tiếp được thực hiện, tiếng hoan hô vang lên xung quanh, chỉ có Thẩm Nguyệt là vẫn không có biểu cảm gì, cũng không nói gì, cô đang bận tạo dáng.
Sau khi Khương Thế Văn biểu diễn xong, nghe thấy tiếng reo hò và vỗ tay của mọi người, cậu ấy cười rất rạng rỡ, nhưng rất nhanh sau đó cậu ấy phát hiện ra Thẩm Nguyệt cũng đang vỗ tay theo mọi người nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, rất hời hợt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Thế Văn nhìn Thẩm Song Ý bên cạnh cô, không nói gì, chỉ dời tầm mắt đi.
Sau khi Khương Thế Văn biểu diễn xong, những người khác cũng lần lượt biểu diễn, lúc nãy, người trò chuyện với Thẩm Nguyệt - Trâu Tuyết Tranh và em gái của cô ta cũng đã dùng cây đàn violin mang theo để chơi một bản nhạc.
Thẩm Nguyệt tuy chưa từng học violin, nhưng vẫn có thể nghe ra được Trâu Tuyết Tranh chơi cũng được, còn em gái của Trâu Tuyết Tranh - Trâu Tuyết Dung thì kém hơn không chỉ một bậc.
Thẩm Song Ý hát trực tiếp một đoạn, Thẩm Nguyệt nhận xét là, hát cũng tạm được.
Vài người khác mà Thẩm Nguyệt không quen biết cũng lần lượt biểu diễn một số tiết mục mà cô hoàn toàn không nhớ.
Cuối cùng, Thẩm Nguyệt phát hiện ra mọi người đều đang nhìn mình, cô biết, mình vẫn không thể thoát được.
Chuyện đã đến nước này, cứ ngủ trước đã.
Vì vậy, Thẩm Nguyệt trực tiếp nằm xuống, biểu diễn màn ngủ nhanh chớp nhoáng cho mọi người xem.
Tổ chương trình:...
Khách mời:...
Thẩm Song Ý:...
Ban đầu tưởng rằng Thẩm Nguyệt sẽ mang đến bất ngờ gì đó, nhưng mọi người đợi gần hai phút mới phát hiện ra Thẩm Nguyệt thực sự chỉ là đang ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro