Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính
Bị cướp mất vị...
Quỳnh Cửu Khiêm
2024-10-24 10:11:06
Edit: Lạc Lạc
Wattpad: Tolacty
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Tần đại ca, sao giờ này anh đã về rồi?" Trình Diệp còn là đang một mình ăn cơm tối, nhưng ăn không vô, cũng không cố gắng ăn cơm, liền dùng đũa dựng thẳng trong bát.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, cậu đứng lên, nhìn thấy Tần Túc, nỗi lo lắng cả một ngày đột nhiên biến mất, trong tay còn cầm đũa mà người thì đã đứng ở huyền quan.
"Mẹ tôi nói chiều không trở về ăn cơm." Tần Túc đổi xong giày, mới vừa cởi âu phục liền bị Trình Diệp cầm lấy, treo ở một bên, đặc biệt thành thục tự nhiên.
Tần Túc nhìn thấy thức ăn trên bàn như chưa từng động đũa, cau mày nói: "Đã giờ này rồi, sao còn chưa ăn xong?"
Trình Diệp như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau hắn: "Em buổi trưa ăn trễ, buổi chiều không thấy đói bụng, Tần đại ca, anh cũng chưa ăn đi, vừa vặn chúng ta có thể cùng nhau ăn."
"Cậu suốt ngày lẽo đẽo theo tôi làm gì?" Tần Túc rót một ly nước còn chưa kịp uống, quay người liền thấy Trình Diệp như cô vợ nhỏ, mắt lom lom nhìn mình, không khỏi cười ra tiếng, "Còn chưa ăn."
Trên bàn đã đặt nhiều thêm một bộ bát đũa, Tần Túc ngày hôm nay xử lý không ít chuyện, quả thật có chút đói, cầm lấy đũa liền bắt đầu ăn.
Trình Diệp cắn đũa, nhìn thịt kho tàu trên bàn rục rà rục rịch.
Tần Túc ăn lót bụng, xoa đi cảm giác thiêu đốt trong dạ dày, hỏi: "Nhìn tôi làm gì, muốn ăn thịt kho tàu?"
Mắt thấy đũa Tần Túc đã đưa tới, Trình Diệp lắc đầu liên tục, nhanh chóng bới cơm: "Em không ăn, anh ăn đi!"
Tần Túc khó hiểu nhìn cậu, nhưng đầu Trình Diệp đều sắp chôn vào trong bát, hoàn toàn không cùng hắn đối diện.
Trình Diệp nhỏ giọng nói: "Kỳ thực sườn xào chua ngọt ăn cũng rất ngon..."
Tần Túc gắp một miếng sườn, còn chưa đưa vào trong bát liền nhìn thấy đôi mắt Trình Diệp thoáng chốc phát sáng, ngay lập tức liền hiểu đối phương không phải muốn ăn, mà là muốn cho hắn ăn.
Không thể tránh khỏi liền nghĩ đến tối hôm qua Trình Diệp khàn khàn cổ họng gào 'em vĩnh viễn đi cùng với anh', Tần Túc híp mắt nhìn hai má đỏ ửng của Trình Diệp trong thực tế, trong lòng có chút kỳ dị.
Đứa nhỏ này thật sự thích hắn?
Trình Diệp vốn là ăn cũng nhiều, nhưng cuối cùng cậu hoàn toàn chính là đếm hạt cơm để ăn, cơ bản muốn ăn xong cùng lúc với Tần Túc.
Cậu một ngày đều không đi ra ngoài, cũng không thay quần áo, vẫn mặc áo ngủ con vật màu xanh lam há to miệng dẫn vào đường chết, ngồi ở trên ghế salon xem ti vi, kỳ thực đôi mắt vẫn luôn dính vào thân ảnh lờ mờ phía bên kia cửa kính mờ của nhà vệ sinh.
Tần Túc vẫy tay đầy nước đi ra, liếc mắt liền thấy bóng người màu xanh lam làm ổ trên ghế salon, hỏi: "Ở nhà một mình có thấy chán không?"
"Cũng còn tốt." Trình Diệp lập tức ngồi thẳng người, tâm ý căng thẳng phả vào mặt.
Tần Túc ngồi ở một bên khác trên ghế salon, xem ti vi hỏi: "Không có phụ đề? Xem hiểu sao?"
"Có thể, em đi nước Đức học qua lớp dự thính." Trình Diệp tựa hồ có hơi tự hào, khóe môi không tự chủ cong lên, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt hài hước của Tần Túc lập tức thu liễm, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Lớp dự thính? Cậu muốn đi nước Đức du học?" Tần Túc hỏi.
"Cũng không phải vậy, em có hứng thú với ngôn ngữ, khi còn bé đi qua nhiều trường học lớp dự thính, nhưng mà đều không giỏi, cũng chỉ là trình độ giao tiếp hằng ngày mà thôi." Trình Diệp trả lời có nề nếp, như đang nói chuyện với thầy chủ nhiệm học sinh tiểu học, từng chữ từng câu đều suy nghĩ ở trong lòng thật nhiều lần mới dám cẩn thận từng li từng tí một nói ra.
"Cậu biết tiếng Ả Rập không?" Tần Túc đột nhiên hỏi.
"Biết, biết." Trình Diệp liền vội vàng gật đầu, nhưng đáy mắt lại có chút lùi bước, "Một chút xíu."
"Vậy vừa vặn, ngày mai tôi có người hợp tác bên Ả Rập muốn qua đây, phiên dịch viên chúng tôi tìm ngày mai lại không thời gian, vốn là chuẩn bị nghĩ chiêu đối phó, cậu ngày mai cùng đi với tôi được chứ?" Tần Túc thấy sau lưng cậu căng thẳng, đùi lớn đều căng ra thậm chí có thể nhìn thấy dáng dấp run rẩy, cười nói, "Không nói chuyện hợp tác, chỉ là tìm hiểu một chút hạng mục của chúng tôi, chưa tới một canh giờ (*), cho nên mới do dự rốt cuộc có nên tìm người phiên dịch hay không."
(*) Một canh giờ = 2 tiếng.
Trình Diệp rất bất ngờ, cậu không nghĩ đến đột nhiên được giao cho một trọng trách, cầm lấy day tua rua trên ôm gối: "Em, em có thể sẽ làm không tốt..."
"Không sao, phiên dịch không ra cũng không quan trọng, ngược lại cũng là do bên họ đột nhiên yêu cầu đến, lúc này mới làm chúng ta không kịp ứng phó." Tần Túc không phản đối nói, "Bạch Duệ học tiếng anh thương mại, có lúc cũng sẽ tìm em ấy hỗ trợ, cho nên cậu không cần sốt sắng."
Nghe vậy, đôi mắt Trình Diệp tối sầm, thấp giọng nỉ non: "Tiểu Bạch rất lợi hại, cậu ấy có thể làm rất nhiều chuyện tốt hơn em, em, em, không thể so với cậu ấy."
Tần Túc bỗng nhiên nghĩ đến giữa hai người gút mắc, lập tức ý thức được mình nói sai, vội vàng bổ cứu: "Không phải..."
"Tần đại ca?" Tần Túc đang nói bị đột nhiên đánh gãy, hắn theo bản năng "Ừ" một tiếng, nhìn thấy Trình Diệp núp ở góc ghế salon, ngón tay trỏ quấn vòng quanh tua rua gối ôm, lông mi căng thẳng run rẩy, ngay sau đó liền nghe thấy lời nói mềm mại, tựa như lông chim nhẹ nhàng vỗ về lỗ tai, "Anh có phải là rất thích Tiểu Bạch không?"
"... Không, không có chuyện gì, em, em lên phòng trước xem phim điện ảnh thương mại của Ả Rập, trước tiên quen biết một số từ đơn." Không chờ Tần Túc trả lời, Trình Diệp bỏ lại gối ôm, vèo một cái chạy lên lầu, thiếu chút nữa vấp bậc thang té ngã, Tần Túc nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía.
"Không cần, không cần phải gấp." Mông Tần Túc đã rời khỏi ghế salon, nhìn cậu ổn định lại thân hình mới thở ra một hơi, vội vã gọi cậu lại, "Tôi bên kia có tư liệu của hạng mục, cậu ghi nhớ, ngày mai giới thiệu sơ lược là được rồi."
"Nhưng mà..." Trình Diệp chần chờ nói "Bản kế hoạch? Em có thể xem sao?"
Tần Túc nhìn cậu thế nào cũng không giống con ông cháu cha được nuông chiều từ bé, khắp nơi cẩn thận từng li từng tí một thậm chí trong lúc vô tình luôn có chút hành vi lấy lòng người khác, cũng không biết là bởi vì thích hắn hay là đối với ai cũng như vậy...
Hắn muốn trả lời câu hỏi vừa nãy, nhưng lại sợ đứa nhỏ lúng túng, nhịn xuống nói: "Tại sao lại không được, cũng không phải là bí mật thương mại gì, lát cùng tôi lên thư phòng chứ?"
"Được!" Trình Diệp đứng ở cầu thang trên, trong khoảng thời gian ngắn không biết đi lên trước hay là xuống chờ, nói chung trước tiên hỉ tư tư đồng ý, hai má liền hiện ra vệt hồng quen thuộc, giống như mặt trời mọc lộng lẫy lúc bình minh.
Trình Diệp xoa tay tay cùng Tần Túc đi vào thư phòng, Tần Túc cũng không đổi áo sơ mi, chỉ là cởi khuya áo cao nhất, lộ ra bộ ngực màu mật ong rắn chắc.
Cậu trong nháy mắt hô hấp hỗn loạn, đôi mắt cũng không biết nên đặt vào chỗ nào.
Đứng tại chỗ, Trình Diệp rụt cổ một cái, ý đồ biến bản thân trở nên vô hình.
Tần Túc nhìn cậu hai má đỏ bừng, trong lòng muốn cười lại kéo kéo quần áo, ném một phần tư liệu cho Trình Diệp: "Bên kia có tủ lạnh, muốn uống gì thì tự mình đi lấy."
"Vâng." Trình Diệp như được đại xá, nhanh chóng lật xem tư liệu trên tay, ngôn ngữ này cậu chưa học qua, nhưng nguyên chủ xác thực như cậu nói, đi qua không ít quốc gia, hơn nữa có 666 buff phụ trợ, cậu liền xem như tiếng mẹ đẻ, hoàn toàn là điều chắc chắn.
Năm tờ giấy rất nhanh đã xem xong, Trình Diệp lúc vào không mang điện thoại, có chút chán, nhưng nhìn Tần Túc còn đang chuyên chú xem văn kiện, không muốn quấy rầy hắn, liền ở trên ghế salon tìm một chỗ thoải mái vị trí làm ổ, hai chân đạp ở một bên góc vuông ghế salon.
Cậu nắm tư liệu chặn ở trước mặt mình, chỉ lộ ra một đôi mắt to hữu thần, tiểu meo meo nhìn chằm chằm Tần Túc.
Nếu như nói riêng về bề ngoài và khí chất, đây chính là loại hình mà Trình Diệp yêu thích, nhưng mà nam nhân có tiền lại suất khí, có mấy ai có thể chống lại mị lực của cậu.
"Cậu thích nhìn tôi như vậy?" Một âm thanh mang theo ý cười cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu, Trình Diệp hoang mang ngó mặt đi chỗ khác, tư liệu trên tay bị siết ra vài vết nhăn, "A, xin lỗi, em, em có phải là quấy rầy anh rồi không, em đã xem xong, nếu không còn việc gì em đi ra ngoài trước."
Tần Túc đứng dậy cầm một lon Red Bull, suy nghĩ một chút đứa nhỏ cần phải ngủ, nếu uống nước này thì cũng không tốt lắm, ở tận cùng bên trong tìm ra một lon nước nho đưa cho cậu: "Không có sữa bò, trước khi ngủ nhớ đánh răng."
Chính hắn thì lại mở một lon cà phê, ngửa cổ uống vào hơn một nửa, nhìn Trình Diệp từ ngược đãi tư liệu đến ngược đãi lon nước, cười ra tiếng: "Cậu sợ tôi?"
Ả, sợ anh làm cái gì?!
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lời này lại không thể nói, ai bảo bây giờ cậu yêu hắn chứ!
Lon nước trên tay thiếu chút nữa rớt xuống đất, Trình Diệp nhanh chóng xiết chặt, phản ứng một hồi lâu mới vội vội vã vã hoang mang lắc đầu: "Không, sao có thể như vậy được, em không có..."
"Còn nói không có, mỗi lần đều là lén lút nhìn, bây giờ đang nói chuyện với cậu, cậu cũng không dám nhìn tôi?" Tần Túc đứng ở phía trước cậu, hơi khom lưng, bóng Tần Túc bao phủ Trình Diệp, Trình Diệp hơi lui về phía sau một chút, quay mặt sang một bên.
"Hôn ước của chúng ta...?" Tần Túc mới vừa nhắc đến, sắc mặt Trình Diệp biến đổi, đẩy Tần Túc ra, lại bị bản thân hù đến không thể tin nhìn tay mình.
"Diệp —— "
"Tần đại ca, tư liệu em đã xem xong rồi, cũng đã nhớ kỹ, em có chút mệt mỏi, đi ngủ trước!" Cậu nói một hơi, đem tài liệu và nước nho lung tung đặt trên bàn, dép lê cũng không đeo cho đàng hoàng, đạp một cái liền chạy ra ngoài!
"Diệp —— "
Bị dép ngáng chân một chút, Trình Diệp lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, liền tại lúc Tần Túc đuổi theo, trong nháy mắt cậu đẩy ra cửa phòng của mình, lắc mình đi vào 'rầm' một cái đóng cửa lại, dựa vào phía sau cửa từng ngụm từng ngụm thở dốc.
"Diệp Tử, tôi —— "
"Tần đại ca, em thật sự rất buồn ngủ, không quấy rầy anh làm việc nữa." Trong giọng nói của cậu lộ ra khẩn cầu và tiếng khóc nức nở, tựa hồ Tần Túc không đi cậu liền thật sự khóc lên.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Tần Túc nhíu chặt mày, hắn biết Trình Diệp thích mình, nhưng bây giờ có chút không hiểu Trình Diệp.
Cậu thích hắn, hai người lại có hôn ước, vậy hắn thân cận Trình Diệp, Trình Diệp còn trốn cái gì.
Tần Túc rõ ràng thấy trong mắt Trình Diệp có sự ẩn nhẫn, tại sao lại muốn nhịn?
Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ bên kia cánh cửa, nói chuyện với mình rất hồi hộp sao, Tần Túc đứng tại chỗ một lát, cau mày trở về thư phòng.
Xem suy nghĩ trong lòng Tần Túc, 666 im lặng vì Tần Túc rơi một giọt nước mắt đồng tình: Đại Diệp Tử chỉ là muốn tạo nên hiệu ứng yêu tha thiết ngươi, nhưng không muốn cướp bạn trai của bạn thân, tôn lên hình tượng không chừa thủ đoạn nào đều phải trắng trợn cướp đoạt vị hôn phu của vị bạn thân bạch liên hoa mà thôi.
Nghiêm túc mà nói, ngươi thua rồi.
Wattpad: Tolacty
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Tần đại ca, sao giờ này anh đã về rồi?" Trình Diệp còn là đang một mình ăn cơm tối, nhưng ăn không vô, cũng không cố gắng ăn cơm, liền dùng đũa dựng thẳng trong bát.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, cậu đứng lên, nhìn thấy Tần Túc, nỗi lo lắng cả một ngày đột nhiên biến mất, trong tay còn cầm đũa mà người thì đã đứng ở huyền quan.
"Mẹ tôi nói chiều không trở về ăn cơm." Tần Túc đổi xong giày, mới vừa cởi âu phục liền bị Trình Diệp cầm lấy, treo ở một bên, đặc biệt thành thục tự nhiên.
Tần Túc nhìn thấy thức ăn trên bàn như chưa từng động đũa, cau mày nói: "Đã giờ này rồi, sao còn chưa ăn xong?"
Trình Diệp như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau hắn: "Em buổi trưa ăn trễ, buổi chiều không thấy đói bụng, Tần đại ca, anh cũng chưa ăn đi, vừa vặn chúng ta có thể cùng nhau ăn."
"Cậu suốt ngày lẽo đẽo theo tôi làm gì?" Tần Túc rót một ly nước còn chưa kịp uống, quay người liền thấy Trình Diệp như cô vợ nhỏ, mắt lom lom nhìn mình, không khỏi cười ra tiếng, "Còn chưa ăn."
Trên bàn đã đặt nhiều thêm một bộ bát đũa, Tần Túc ngày hôm nay xử lý không ít chuyện, quả thật có chút đói, cầm lấy đũa liền bắt đầu ăn.
Trình Diệp cắn đũa, nhìn thịt kho tàu trên bàn rục rà rục rịch.
Tần Túc ăn lót bụng, xoa đi cảm giác thiêu đốt trong dạ dày, hỏi: "Nhìn tôi làm gì, muốn ăn thịt kho tàu?"
Mắt thấy đũa Tần Túc đã đưa tới, Trình Diệp lắc đầu liên tục, nhanh chóng bới cơm: "Em không ăn, anh ăn đi!"
Tần Túc khó hiểu nhìn cậu, nhưng đầu Trình Diệp đều sắp chôn vào trong bát, hoàn toàn không cùng hắn đối diện.
Trình Diệp nhỏ giọng nói: "Kỳ thực sườn xào chua ngọt ăn cũng rất ngon..."
Tần Túc gắp một miếng sườn, còn chưa đưa vào trong bát liền nhìn thấy đôi mắt Trình Diệp thoáng chốc phát sáng, ngay lập tức liền hiểu đối phương không phải muốn ăn, mà là muốn cho hắn ăn.
Không thể tránh khỏi liền nghĩ đến tối hôm qua Trình Diệp khàn khàn cổ họng gào 'em vĩnh viễn đi cùng với anh', Tần Túc híp mắt nhìn hai má đỏ ửng của Trình Diệp trong thực tế, trong lòng có chút kỳ dị.
Đứa nhỏ này thật sự thích hắn?
Trình Diệp vốn là ăn cũng nhiều, nhưng cuối cùng cậu hoàn toàn chính là đếm hạt cơm để ăn, cơ bản muốn ăn xong cùng lúc với Tần Túc.
Cậu một ngày đều không đi ra ngoài, cũng không thay quần áo, vẫn mặc áo ngủ con vật màu xanh lam há to miệng dẫn vào đường chết, ngồi ở trên ghế salon xem ti vi, kỳ thực đôi mắt vẫn luôn dính vào thân ảnh lờ mờ phía bên kia cửa kính mờ của nhà vệ sinh.
Tần Túc vẫy tay đầy nước đi ra, liếc mắt liền thấy bóng người màu xanh lam làm ổ trên ghế salon, hỏi: "Ở nhà một mình có thấy chán không?"
"Cũng còn tốt." Trình Diệp lập tức ngồi thẳng người, tâm ý căng thẳng phả vào mặt.
Tần Túc ngồi ở một bên khác trên ghế salon, xem ti vi hỏi: "Không có phụ đề? Xem hiểu sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có thể, em đi nước Đức học qua lớp dự thính." Trình Diệp tựa hồ có hơi tự hào, khóe môi không tự chủ cong lên, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt hài hước của Tần Túc lập tức thu liễm, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Lớp dự thính? Cậu muốn đi nước Đức du học?" Tần Túc hỏi.
"Cũng không phải vậy, em có hứng thú với ngôn ngữ, khi còn bé đi qua nhiều trường học lớp dự thính, nhưng mà đều không giỏi, cũng chỉ là trình độ giao tiếp hằng ngày mà thôi." Trình Diệp trả lời có nề nếp, như đang nói chuyện với thầy chủ nhiệm học sinh tiểu học, từng chữ từng câu đều suy nghĩ ở trong lòng thật nhiều lần mới dám cẩn thận từng li từng tí một nói ra.
"Cậu biết tiếng Ả Rập không?" Tần Túc đột nhiên hỏi.
"Biết, biết." Trình Diệp liền vội vàng gật đầu, nhưng đáy mắt lại có chút lùi bước, "Một chút xíu."
"Vậy vừa vặn, ngày mai tôi có người hợp tác bên Ả Rập muốn qua đây, phiên dịch viên chúng tôi tìm ngày mai lại không thời gian, vốn là chuẩn bị nghĩ chiêu đối phó, cậu ngày mai cùng đi với tôi được chứ?" Tần Túc thấy sau lưng cậu căng thẳng, đùi lớn đều căng ra thậm chí có thể nhìn thấy dáng dấp run rẩy, cười nói, "Không nói chuyện hợp tác, chỉ là tìm hiểu một chút hạng mục của chúng tôi, chưa tới một canh giờ (*), cho nên mới do dự rốt cuộc có nên tìm người phiên dịch hay không."
(*) Một canh giờ = 2 tiếng.
Trình Diệp rất bất ngờ, cậu không nghĩ đến đột nhiên được giao cho một trọng trách, cầm lấy day tua rua trên ôm gối: "Em, em có thể sẽ làm không tốt..."
"Không sao, phiên dịch không ra cũng không quan trọng, ngược lại cũng là do bên họ đột nhiên yêu cầu đến, lúc này mới làm chúng ta không kịp ứng phó." Tần Túc không phản đối nói, "Bạch Duệ học tiếng anh thương mại, có lúc cũng sẽ tìm em ấy hỗ trợ, cho nên cậu không cần sốt sắng."
Nghe vậy, đôi mắt Trình Diệp tối sầm, thấp giọng nỉ non: "Tiểu Bạch rất lợi hại, cậu ấy có thể làm rất nhiều chuyện tốt hơn em, em, em, không thể so với cậu ấy."
Tần Túc bỗng nhiên nghĩ đến giữa hai người gút mắc, lập tức ý thức được mình nói sai, vội vàng bổ cứu: "Không phải..."
"Tần đại ca?" Tần Túc đang nói bị đột nhiên đánh gãy, hắn theo bản năng "Ừ" một tiếng, nhìn thấy Trình Diệp núp ở góc ghế salon, ngón tay trỏ quấn vòng quanh tua rua gối ôm, lông mi căng thẳng run rẩy, ngay sau đó liền nghe thấy lời nói mềm mại, tựa như lông chim nhẹ nhàng vỗ về lỗ tai, "Anh có phải là rất thích Tiểu Bạch không?"
"... Không, không có chuyện gì, em, em lên phòng trước xem phim điện ảnh thương mại của Ả Rập, trước tiên quen biết một số từ đơn." Không chờ Tần Túc trả lời, Trình Diệp bỏ lại gối ôm, vèo một cái chạy lên lầu, thiếu chút nữa vấp bậc thang té ngã, Tần Túc nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía.
"Không cần, không cần phải gấp." Mông Tần Túc đã rời khỏi ghế salon, nhìn cậu ổn định lại thân hình mới thở ra một hơi, vội vã gọi cậu lại, "Tôi bên kia có tư liệu của hạng mục, cậu ghi nhớ, ngày mai giới thiệu sơ lược là được rồi."
"Nhưng mà..." Trình Diệp chần chờ nói "Bản kế hoạch? Em có thể xem sao?"
Tần Túc nhìn cậu thế nào cũng không giống con ông cháu cha được nuông chiều từ bé, khắp nơi cẩn thận từng li từng tí một thậm chí trong lúc vô tình luôn có chút hành vi lấy lòng người khác, cũng không biết là bởi vì thích hắn hay là đối với ai cũng như vậy...
Hắn muốn trả lời câu hỏi vừa nãy, nhưng lại sợ đứa nhỏ lúng túng, nhịn xuống nói: "Tại sao lại không được, cũng không phải là bí mật thương mại gì, lát cùng tôi lên thư phòng chứ?"
"Được!" Trình Diệp đứng ở cầu thang trên, trong khoảng thời gian ngắn không biết đi lên trước hay là xuống chờ, nói chung trước tiên hỉ tư tư đồng ý, hai má liền hiện ra vệt hồng quen thuộc, giống như mặt trời mọc lộng lẫy lúc bình minh.
Trình Diệp xoa tay tay cùng Tần Túc đi vào thư phòng, Tần Túc cũng không đổi áo sơ mi, chỉ là cởi khuya áo cao nhất, lộ ra bộ ngực màu mật ong rắn chắc.
Cậu trong nháy mắt hô hấp hỗn loạn, đôi mắt cũng không biết nên đặt vào chỗ nào.
Đứng tại chỗ, Trình Diệp rụt cổ một cái, ý đồ biến bản thân trở nên vô hình.
Tần Túc nhìn cậu hai má đỏ bừng, trong lòng muốn cười lại kéo kéo quần áo, ném một phần tư liệu cho Trình Diệp: "Bên kia có tủ lạnh, muốn uống gì thì tự mình đi lấy."
"Vâng." Trình Diệp như được đại xá, nhanh chóng lật xem tư liệu trên tay, ngôn ngữ này cậu chưa học qua, nhưng nguyên chủ xác thực như cậu nói, đi qua không ít quốc gia, hơn nữa có 666 buff phụ trợ, cậu liền xem như tiếng mẹ đẻ, hoàn toàn là điều chắc chắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm tờ giấy rất nhanh đã xem xong, Trình Diệp lúc vào không mang điện thoại, có chút chán, nhưng nhìn Tần Túc còn đang chuyên chú xem văn kiện, không muốn quấy rầy hắn, liền ở trên ghế salon tìm một chỗ thoải mái vị trí làm ổ, hai chân đạp ở một bên góc vuông ghế salon.
Cậu nắm tư liệu chặn ở trước mặt mình, chỉ lộ ra một đôi mắt to hữu thần, tiểu meo meo nhìn chằm chằm Tần Túc.
Nếu như nói riêng về bề ngoài và khí chất, đây chính là loại hình mà Trình Diệp yêu thích, nhưng mà nam nhân có tiền lại suất khí, có mấy ai có thể chống lại mị lực của cậu.
"Cậu thích nhìn tôi như vậy?" Một âm thanh mang theo ý cười cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu, Trình Diệp hoang mang ngó mặt đi chỗ khác, tư liệu trên tay bị siết ra vài vết nhăn, "A, xin lỗi, em, em có phải là quấy rầy anh rồi không, em đã xem xong, nếu không còn việc gì em đi ra ngoài trước."
Tần Túc đứng dậy cầm một lon Red Bull, suy nghĩ một chút đứa nhỏ cần phải ngủ, nếu uống nước này thì cũng không tốt lắm, ở tận cùng bên trong tìm ra một lon nước nho đưa cho cậu: "Không có sữa bò, trước khi ngủ nhớ đánh răng."
Chính hắn thì lại mở một lon cà phê, ngửa cổ uống vào hơn một nửa, nhìn Trình Diệp từ ngược đãi tư liệu đến ngược đãi lon nước, cười ra tiếng: "Cậu sợ tôi?"
Ả, sợ anh làm cái gì?!
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lời này lại không thể nói, ai bảo bây giờ cậu yêu hắn chứ!
Lon nước trên tay thiếu chút nữa rớt xuống đất, Trình Diệp nhanh chóng xiết chặt, phản ứng một hồi lâu mới vội vội vã vã hoang mang lắc đầu: "Không, sao có thể như vậy được, em không có..."
"Còn nói không có, mỗi lần đều là lén lút nhìn, bây giờ đang nói chuyện với cậu, cậu cũng không dám nhìn tôi?" Tần Túc đứng ở phía trước cậu, hơi khom lưng, bóng Tần Túc bao phủ Trình Diệp, Trình Diệp hơi lui về phía sau một chút, quay mặt sang một bên.
"Hôn ước của chúng ta...?" Tần Túc mới vừa nhắc đến, sắc mặt Trình Diệp biến đổi, đẩy Tần Túc ra, lại bị bản thân hù đến không thể tin nhìn tay mình.
"Diệp —— "
"Tần đại ca, tư liệu em đã xem xong rồi, cũng đã nhớ kỹ, em có chút mệt mỏi, đi ngủ trước!" Cậu nói một hơi, đem tài liệu và nước nho lung tung đặt trên bàn, dép lê cũng không đeo cho đàng hoàng, đạp một cái liền chạy ra ngoài!
"Diệp —— "
Bị dép ngáng chân một chút, Trình Diệp lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, liền tại lúc Tần Túc đuổi theo, trong nháy mắt cậu đẩy ra cửa phòng của mình, lắc mình đi vào 'rầm' một cái đóng cửa lại, dựa vào phía sau cửa từng ngụm từng ngụm thở dốc.
"Diệp Tử, tôi —— "
"Tần đại ca, em thật sự rất buồn ngủ, không quấy rầy anh làm việc nữa." Trong giọng nói của cậu lộ ra khẩn cầu và tiếng khóc nức nở, tựa hồ Tần Túc không đi cậu liền thật sự khóc lên.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Tần Túc nhíu chặt mày, hắn biết Trình Diệp thích mình, nhưng bây giờ có chút không hiểu Trình Diệp.
Cậu thích hắn, hai người lại có hôn ước, vậy hắn thân cận Trình Diệp, Trình Diệp còn trốn cái gì.
Tần Túc rõ ràng thấy trong mắt Trình Diệp có sự ẩn nhẫn, tại sao lại muốn nhịn?
Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ bên kia cánh cửa, nói chuyện với mình rất hồi hộp sao, Tần Túc đứng tại chỗ một lát, cau mày trở về thư phòng.
Xem suy nghĩ trong lòng Tần Túc, 666 im lặng vì Tần Túc rơi một giọt nước mắt đồng tình: Đại Diệp Tử chỉ là muốn tạo nên hiệu ứng yêu tha thiết ngươi, nhưng không muốn cướp bạn trai của bạn thân, tôn lên hình tượng không chừa thủ đoạn nào đều phải trắng trợn cướp đoạt vị hôn phu của vị bạn thân bạch liên hoa mà thôi.
Nghiêm túc mà nói, ngươi thua rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro