Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính
Lão đại, mau cứ...
Quỳnh Cửu Khiêm
2024-10-24 10:11:06
Ặc, cái tật xấu gì đây~
Trình Diệp lạnh mặt nhìn hắn, nhưng Tấn Nguyên cũng dùng ánh mắt tà mị nhìn lại, cuối cùng cậu lại là người đầu hàng.
Trình Diệp lườm một cái trong lòng, xoay mặt không muốn nhìn hắn, hờn!
Thật ra thì kỹ thuật của Tấn Nguyên không tính là quá tệ, nhưng đối phương lại khởi động quá nhiều, nếu là thân mật giữa người yêu với nhau thì đây chính là tình thú, nhưng nếu như đây là ——
Thử nghĩ một chút mà xem, một người mình xem là bạn lại động tay động chân với mình, có thể nhịn không cười ra tiếng cũng đã là rất nể tình, cậu còn phải phối hợp thở dốc động tình ——
Mấu chốt là thật sự có sảng khoái đi chăng nữa cũng không thể trắng trợn không biết xấu hổ mà kêu thành tiếng, cậu từ khóc, đến hai mắt mông lung sương mù, tay nhỏ nhu nhược mà khước từ, nói mình không được.
Trình Diệp không suy nghĩ nhiều giữ lấy vai hắn, vươn mình ngồi xuống, tự mình động.
Dù sao thì Tấn Nguyên cũng quá ôn nhu, ôn nhu đến mức cậu có thể cảm nhận 'nó' từ từ đi vào, đâm sâu đến tận cùng.
Tê cả da đầu, từng sợi tóc đều dựng lên, toàn thân nổi da gà, rõ ràng chỉ cần sờ một cái là có thể tới nơi, nhưng Tấn Nguyên chính là không chịu dùng lực nhiều hơn một chút nên cứ như gãi ngứa.
Đ*, đến lão tử còn phải tức giận, lực yếu như vậy là sợ hỏng sao!
Nhưng cũng không thể chê Tấn Nguyên, hắn rất 'lâu', chính vì vậy —— Trình Diệp cũng phải chịu dằn vặt rất lâu!
Trình Diệp cảm thấy kỹ xảo của bản thân đã sắp tôi luyện đến đỉnh núi.
Bạch liên hoa thật là không dễ làm, bình thường nhìn nhu nhu nhược nhược, thật ra là bị thao (*) cho nhu nhược a.
(*) Thao: Chắc mọi người cũng biết đó là gì rồi ha..., để kia thì thô quá nên tui để nguyên nha.
Nếu là cậu của trước đây, cậu đã sớm đạp đối phương xuống giường rồi!
Không thể làm cho đối phương thoải mái thì tốt nhất là không làm, thôi thì cậu tự mình động còn hơn.
...
Trình Diệp lòng không cam tình không nguyện bị Tấn Nguyên lôi kéo xuống lầu, hai tay ôm ngực dựa vào cửa phòng bếp nhìn hắn thành thục đảo muỗng, ngửi thấy mùi dầu muối dấm chua, không khỏi thả lỏng toàn thân.
Tấn Nguyên mặc dù là lão đại, nhưng trước đây cũng là bị nuôi thả, trong tay không dư dả, còn phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ.
Không thể bại lộ hành tung, không thể đi ra ngoài ăn, không thể đi bệnh viện, còn phải ở nơi hoang tàn vắng vẻ, năng lực tự gánh vác rất cao.
Bây giờ còn có điện có gas, điều kiện đã rất tốt, lại phục vụ người mình yêu, đương nhiên phải phát huy toàn bộ tài nghệ.
Tấn Nguyên quay đầu, nhìn thấy Trình Diệp thả lỏng thích ý ngẩn người nhìn hắn, cười cười: "Làm sao, chưa từng thấy anh làm cơm? Sau này rảnh rỗi sẽ nấu cho em, anh trước đây có học qua một người, là một đầu bếp."
Trình Diệp không hỏi, Tấn Nguyên lại nói liên miên cằn nhằn đem chuyện lúc trước của hắn kể cho cậu nghe, như là muốn cùng người yêu chia sẻ chuyện sinh hoạt của bản thân.
Dứt lời, chính hắn liền ha một tiếng, tựa như đang cười bản thân già rồi, thế mà còn nhớ về năm tháng lúc còn tuổi trẻ quang vinh, quay đầu lại đảo đồ ăn trong nồi, lại hỏi: "Cơ thể em còn chưa khỏe, không thể ăn đồ ăn quá kích thích, cải thìa, cải xanh xào nấm hương, cà chua xào trứng, còn muốn ăn cái gì nữa không?"
Biết cơ thể còn chưa khỏe, không cho ăn còn muốn làm, thực sự là người vô nhân tính mà.
Trình Diệp lắc lắc đầu, tiến lên hai bước nhìn đồ ăn trong nồi, cả một nồi cải xanh cải thìa xào chung trong cái nồi to nhìn mà bực cả mình, Tấn Nguyên thần sắc lúng túng: "Trước đây cũng không thời gian làm cơm, bất quá mùi vị cũng không tệ, anh đã thử qua."
Đồ ăn còn chưa kịp bưng lên bàn, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, Trình Diệp đang duỗi tay ra liền dừng lại, thần sắc hơi chút hốt hoảng lại căng thẳng: "Ai vậy, tại sao có chuông cửa lại không ấn?"
Tấn Nguyên biết, Tiểu Diệp Tử bị chuyện hôm nay doạ sợ, hắn thu lại đáy mắt đau lòng, tiến lên ôm Trình Diệp một cái: "Đừng sợ, không có chuyện gì."
Trình Diệp run run, ở trong ngực của hắn chậm rãi tỉnh táo lại.
Nghĩ 'nếu như đúng là những người kia, chắc là sẽ không gõ cửa', thật là quá hoảng loạn rồi, cậu đỏ mặt, nhỏ giọng nói một câu: "Em không sao." Không muốn thêm phiền phức cho Tấn Nguyên, càng không muốn tạo hình tượng mềm yếu cho bản thân.
Giả vờ kiên cường và trấn định.
Giả vờ kiên cường luôn mang theo một loại mềm mại yếu nhược, so với việc khóc chít chít còn có thể kích thích ý muốn bảo hộ của một người hơn, so với thật sự cương nghị càng khiến người ta sinh ra hảo cảm và yêu thương trong lòng.
Con người ai cũng có tâm lý kỳ quái như vậy~
Trong khoảnh khắc đó, Tấn Nguyên sinh ra ý nghĩ 'người này chính là sinh ra dành cho mình', bất kể là vẻ ngoài, hay là tính cách, tại sao lại hợp khẩu vị của hắn như vậy.
Người này, Tấn Nguyên cả đời này sẽ không buông tay.
Tiếu Sở Bạch chật vật đứng ở cửa, vệ sĩ chia ra xung quanh, cũng đều quần áo ngổn ngang, thậm chí có vài người còn bị thương, trên cánh tay còn có vết thương đang chảy máu máu nhỏ xuống đất, trong lúc nhất thời mùi máu tanh nức mũi.
Tấn Nguyên nhíu mày, hắn theo bản năng quay đầu lại muốn che mắt Trình Diệp, thấy đối phương không lại đây liền yên tâm, sau lại nhìn Tiếu Sở Bạch nói: "Đã trễ thế này, làm thế nào tìm được nơi này?"
Nhưng Trình Diệp còn tưởng rằng hắn gọi mình, cố tình ló cái đầu nho nhỏ dò xét nhìn ra ngoài, tựa hồ xác định không có nguy hiểm gì liền thở ra một hơi, hỏi: "Tấn Nguyên, có muốn mời khách vào ngồi chút không?"
Dùng góc độ của cậu, Tiếu Sở Bạch như vô hình, cậu chỉ thấy có một đám người, cụ thể là ai cũng không biết.
Tiếu Sở Bạch nghe vậy lộ ra biểu tình khiếp sợ lại tức giận.
Tấn Nguyên! Cậu ta dám ở trước mặt nhiều người như vậy gọi thẳng tên Ngũ gia! Bất kể là trên đường, hay là công ty, đều không có quy củ như vậy!
Như vậy không phải là kéo thấp uy danh của Tấn ca sao!
Cùng một tên bán mông xưng anh gọi em, Tấn Nguyên sau này làm sao lãnh đạo những người kia?!
Khách, mời vào? Cậu ta là ai mà dám dùng thái độ không khách khí như thế! Khách không phải từ dành cho Tiếu Sở Bạch mình, mình sẽ trở thành nửa kia của Tấn Nguyên, chủ nhân Tấn gia!
Bất quá đây cũng không phải là nhà của Tấn Nguyên, chỉ là một nơi để Tấn Nguyên ở thôi.
Nói về chỗ ở, Tấn Nguyên không có một trăm, cũng có mười mấy, chẳng lẽ mỗi nơi đều là nhà hay sao?!
Nghĩ như thế, Tiếu Sở Bạch sắc mặt khá hơn nhiều, nhưng nhìn về phía Trình Diệp ánh mắt như trước bất mãn hết sức, hận không thể dùng cái nĩa xiên Trình Diệp mang ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí ngoài cửa trở nên kì dị.
Lưng Trình Diệp lạnh lẽo, lúc này mới phát hiện Tiếu Sở Bạch.
Cậu giật giật môi, muốn bắt chuyện với đối phương, nhưng lại bị ánh mắt quỷ dị của Tiếu Sở Bạch nhìn đến rợn tóc gáy.
Một hồi mềm mại, một hồi tàn nhẫn, đúng là nhân cách phân liệt mà.
Trình Diệp liếm liếm đôi môi khô khốc, tự giác thấy bản thân nói sai, rụt cổ lại trốn phía sau Tấn Nguyên không dám lên tiếng nữa.
"Không sao, không có chuyện gì nghiêm trọng, em ăn cơm trước, anh ở cách vách, ăn xong anh sẽ trở lại." Tấn Nguyên bỗng nhiên tiện tay đóng cửa, nhanh chân đi đến trước mặt Trình Diệp, vuốt ve khuôn mặt của cậu, "Ăn xong đánh răng, lên giường chờ anh."
Trình Diệp: "..." Lên giường em gái anh!
Cửa đóng lại, chớp mắt, Tiếu Sở Bạch vẫn nghe thấy mấy câu nói nhẹ nhàng!
Tay đều run lên!
Không có chuyện gì nghiêm trọng, mình gian nan hiểm trở từ quỷ môn quan trở về... Mạng của mình, lại không tính là nghiêm trọng sao?!
Ngoài cửa Tiếu Sở Bạch thiếu chút nữa không để ý đến bất cứ thứ gì mà biến thành người điên đẩy cửa ra, chỉ có điều lúc đang nhấc chân liền bị vệ sĩ canh cửa giơ nòng súng đen thùi lùi ngăn cản, trong khoảng thời gian ngắn sát khí vô hình tràn ra, Tiếu Sở Bạch đang tay duỗi ra trong nháy mắt cứng đờ, không cam lòng rút tay trở về.
Sau khi Tấn Nguyên rời đi, Trình Diệp đem tất cả đồ ăn trong nhà bếp dọn lên bàn, nhưng một miếng cũng không ăn, thậm chí vì để nhịn được, ngay cả đũa cũng không dám cầm lên, cậu chỉ yên lặng nhìn, không tự chủ nuốt nước bọt.
666: "... Sao phải làm khổ bản thân, ăn trước không phải là được rồi sao?" Nó không ưa!
Trình Diệp nuốt nước bọt, vốn có hơi đói bụng, bị nó nói như thế cảm giác trong dạ dày có một ngọn lửa bùng lên, áp chế nội tâm khát khao thèm thuồng: "Mày thấy ai lo lắng quá mức mà có thể rượu chè ăn uống thoả thê chưa?"
Cậu cuối cùng chỉ có thể lưu luyến liếc mắt nhìn đồ ăn còn đang bốc khói trên bàn, cắn răng nhẫn tâm trực tiếp trở về phòng ngủ, nằm ở trên giường xem kịch vui.
Kỹ năng của Tiếu Sở Bạch còn chưa đến nơi đến chốn, thấy Tấn Nguyên bỗng dưng cũng có lúc ôn nhu như vậy, làm sao chịu được hắn lạnh nhạt xa cách với cậu ta.
Thật là đáng mong đợi.
Tiếu Sở Bạch không để ý trên mặt mình còn có vệt đen không biết do cọ vào chỗ nào làm cho bản thân trở nên chật vật, nhìn nam nhân mà mình thích mấy năm thần sắc bình thản ngồi trên ghế salon, đi về phía trước hai bước, đáy mắt hoảng loạn: "Anh, đêm nay có người tới tìm em."
Cậu ta nói tìm không phải đơn giản chỉ tìm, mà là —— Đêm nay cậu ta thiếu chút nữa mất mạng.
Tấn Nguyên chậm rãi nói: "Tôi biết, bọn họ ra tay rồi."
Tiếu Sở Bạch thấp thỏm hỏi: "Bọn họ nói anh phái tất cả vệ sĩ theo hết?" Hơn nữa, cậu ta chính là bị đánh trở tay không kịp, hơn nữa nhân thủ không đủ, thiếu chút nữa không chạy thoát được!
Tình hình nguy cấp, nếu không phải người bên cạnh thề sống chết che chở cậu ta, Tiếu Sở Bạch thiếu chút nữa tưởng bản thân thật sự sẽ mất mạng.
Tấn Nguyên xốc lên mí mắt liếc Tiếu Sở Bạch một cái: "Tôi làm cái gì, còn phải giải thích với cậu sao?"
Chẳng lẽ mạng của mình không đổi được vài câu giải thích sao, Tiếu Sở Bạch thu lại sự bi ai trong mắt, không nhìn thái độ lạnh nhạt của Tấn Nguyên với mình, tiếp tục đi lên trước hỏi: "Anh, Anh muốn hại chết em sao?" Cậu ta nói xong liền nhắm mắt lại, tựa hồ không chịu nổi sự thật bi thương lớn đến thế.
Tấn Nguyên nhíu mày, không buông tha bất cứ biểu tình gì trên mặt Tiếu Sở Bạch, ý vị thâm trường nói: "Sẽ không."
Tiếu Sở Bạch lảo đảo một chút, trên mặt bỗng nhiên xuất hiện biểu tình vô cùng tức giận.
Cậu ta nghe được nghĩa bóng trong câu nói của Tấn Nguyên, đơn giản chính là muốn nói cậu ta không phải nhân viên cấp cao của công ty, càng không phải là người Tấn Nguyên coi trọng, căn bản không có bất kì giá trị ám sát nào.
"Làm sao có thể như vậy được, anh có biết những người kia đều là người điên không, bọn họ đều là kẻ liều mạng đem đầu treo ở thắt lưng, bọn họ cái gì cũng không sợ, giết một người thì tính là cái gì đâu, Tấn Nguyên, anh biết không, em thiếu chút nữa là đã chết rồi, viên đạn kia thiếu chút nữa đã xuyên qua vai em, nếu không phải Thập Nhị liều mạng cứu giúp, em hiện tại làm sao có thể xuất hiện ở đây!!" Tiếu Sở Bạch nhanh chân tiến lên, lớn tiếng oán trách, "Tấn Nguyên, anh quên mất cha em có ân tình với anh sao, anh cứ như vậy muốn em chết?"
Trong nháy mắt, trong phòng toàn bộ nòng súng nhắm ngay Tiếu Sở Bạch, tựa hồ cậu ta có một tia manh động liền sẽ lập tức bể đầu.
Tiếu Sở Bạch: "!" Cậu ta kinh hoảng mà nhìn Tấn Nguyên, này là mang dao đề phòng cậu mà, tâm trạng chìm xuống.
Tấn Nguyên từ trên xuống dưới đánh giá Tiếu Sở Bạch, ngay lúc Tiếu Sở Bạch muốn giải thích tình huống lúc bản thân bị thương, chỉ nghe Tấn Nguyên lạnh nhạt nói: "Thập Nhị đâu?"
Tâm trạng Tiếu Sở Bạch chìm xuống, trên mặt thình lình lộ ra thần sắc bi thương. Hắn đều biết, hắn đều đã biết mình thích hắn, yêu hắn muốn chết, nhưng hắn vẫn không quan tâm an ủi của mình, hắn không cần tình yêu của mình, thậm chí còn cảm thấy phiền phức.
Tiếu Sở Bạch theo bản năng uể oải mà trả lời: "Đã đưa đi chữa trị, người của chúng em bị thương không ít, trực tiếp đưa đi viện điều dưỡng ở ngoại ô."
Tấn Nguyên nghe vậy liền thở ra một hơi, hắn bỗng nhiên khẽ mỉm cười, như là khi còn bé vì Tiếu Sở Bạch giải đáp thắc mắc, bình thản nói: "Ân tình của cha cậu tôi cũng đã trả hết, còn tại sao tôi muốn cậu chết?"
Cậu đối với tôi mà nói chính là người không quan trọng, chuyện của cậu hoàn toàn không liên quan gì đến tôi, đương nhiên sẽ không 'muốn' cậu chết.
Tiếu Sở Bạch bỗng nhiên cũng cười, âm thanh run rẩy, ha ha ha mà cười: "Được, được, là em đều là em."
Cậu ta hiểu rồi, cậu ta hiểu rõ rồi, cậu ta trong mắt Tấn Nguyên so với những người vệ sĩ kia cũng không bằng, đã như vậy, tại sao không buông tha bản thân, lúc trước tại sao không để cho mình chết đi cho rồi, xong hết mọi chuyện.
Tiếu Sở Bạch cực kỳ bi thương, nhận mệnh mà nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tựa hồ đã suy nghĩ rõ ràng không muốn giãy giụa.
Tiếu Sở Bạch mở mắt ra, nhìn người cùng mình lớn lên từ nhỏ ở trước mặt, thời kỳ trưởng thành cường hãn xông vào giấc mộng của cậu ta, Tiếu Sở Bạch nhìn chăm chú ánh mắt bình thản của Tấn Nguyên, xác định nơi đó xác xác thực thực không có một tia tình nghĩa.
Ban đêm lạnh lẹo kia, Tiếu Sở Bạch còn nhớ bên ngoài trăng sáng sao thưa, ánh trăng sáng chiếu vào căn phòng trống rỗng, cậu ta ôm đầu rúc vào trong góc, đạn trên không trung lao xuống, đâu đâu cũng có thủy tinh nổ tung âm thanh vang vọng, cậu ta cắn chặt mu bàn tay, hô hấp như ngừng lại, không dám phát ra nửa điểm âm thanh...
Là Tấn Nguyên ấm áp ôm ấp cùng thanh âm trầm thấp đem cậu ta từ trong địa ngục lôi ra.
Nếu như không có Tấn Nguyên, cho dù cậu ta có may mắn sống sót, cũng tuyệt đối sẽ không bình yên vô sự.
Nhưng hiện tại, người cứu vớt cả đời cậu ta lại muốn vứt bỏ cậu ta, cùng người khác như hình với bóng, sống như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích, có một kết cục đẹp.
Khóe môi Tiếu Sở Bạch câu lên một nụ cười tự giễu: "Em hiểu rồi, em hiểu rồi, anh, đêm khuya bị tập kích, em mặc dù không có bị thương, nhưng cũng bị kinh sợ, anh bên này hiển nhiên cũng không sống yên ổn, liền không quấy rầy anh nữa, em đi về nghỉ trước."
Trước khi đi Tiếu Sở Bạch sâu sắc nhìn Tấn Nguyên một cái, vẫn không phát hiện ra bất kỳ sự quan tâm nào trong đôi mắt kia, thậm chí cũng không lên tiếng dò hỏi, càng không mở miệng giữ lại, trái tim cậu ta giống như là bị một bàn tay bóp lấy, dùng sức đè ép nhào nặn.
Tiếu Sở Bạch nắm chặt tay lại chậm rãi buông ra, tựa hồ như vậy cũng có thể hóa giải sự ngộp ngạt tắc nghẽn trong lòng, chậm rãi quay người rời đi.
Tấn Nguyên... Là anh buộc em... Sớm muộn gì em cũng sẽ cho anh nếm trải hương vị yêu mà không có được...
Toàn bộ vệ sĩ nhìn về phía Tấn Nguyên, con ngươi Tấn Nguyên liếc trái liếc phải, không ai ra tay, yên tĩnh trong phòng chỉ còn dư lại tiếng bước chân nặng nề của Tiếu Sở Bạch.
Tiếu Sở Bạch cụp mắt, xem vết máu trên cổ tay bị đạn lạc bắn trúng.
Trình Diệp! Là Trình Diệp! Đừng thấy ngày hôm nay Tấn Nguyên đối với mày tình thâm nghĩa trọng, các người chung quy không đi trên cùng một con đường, loại người như Tấn Nguyên, tuyệt đối sẽ không cho phép bên cạnh mình có kẻ nguy hiểm tồn tại.
Thà giết lầm một ngàn, cũng sẽ không bỏ qua một người!
Đây chính là Tấn Nguyên, người trời sinh lãnh tâm quạnh quẽ, tuyệt đối sẽ không có tình người!
Trình Diệp lạnh mặt nhìn hắn, nhưng Tấn Nguyên cũng dùng ánh mắt tà mị nhìn lại, cuối cùng cậu lại là người đầu hàng.
Trình Diệp lườm một cái trong lòng, xoay mặt không muốn nhìn hắn, hờn!
Thật ra thì kỹ thuật của Tấn Nguyên không tính là quá tệ, nhưng đối phương lại khởi động quá nhiều, nếu là thân mật giữa người yêu với nhau thì đây chính là tình thú, nhưng nếu như đây là ——
Thử nghĩ một chút mà xem, một người mình xem là bạn lại động tay động chân với mình, có thể nhịn không cười ra tiếng cũng đã là rất nể tình, cậu còn phải phối hợp thở dốc động tình ——
Mấu chốt là thật sự có sảng khoái đi chăng nữa cũng không thể trắng trợn không biết xấu hổ mà kêu thành tiếng, cậu từ khóc, đến hai mắt mông lung sương mù, tay nhỏ nhu nhược mà khước từ, nói mình không được.
Trình Diệp không suy nghĩ nhiều giữ lấy vai hắn, vươn mình ngồi xuống, tự mình động.
Dù sao thì Tấn Nguyên cũng quá ôn nhu, ôn nhu đến mức cậu có thể cảm nhận 'nó' từ từ đi vào, đâm sâu đến tận cùng.
Tê cả da đầu, từng sợi tóc đều dựng lên, toàn thân nổi da gà, rõ ràng chỉ cần sờ một cái là có thể tới nơi, nhưng Tấn Nguyên chính là không chịu dùng lực nhiều hơn một chút nên cứ như gãi ngứa.
Đ*, đến lão tử còn phải tức giận, lực yếu như vậy là sợ hỏng sao!
Nhưng cũng không thể chê Tấn Nguyên, hắn rất 'lâu', chính vì vậy —— Trình Diệp cũng phải chịu dằn vặt rất lâu!
Trình Diệp cảm thấy kỹ xảo của bản thân đã sắp tôi luyện đến đỉnh núi.
Bạch liên hoa thật là không dễ làm, bình thường nhìn nhu nhu nhược nhược, thật ra là bị thao (*) cho nhu nhược a.
(*) Thao: Chắc mọi người cũng biết đó là gì rồi ha..., để kia thì thô quá nên tui để nguyên nha.
Nếu là cậu của trước đây, cậu đã sớm đạp đối phương xuống giường rồi!
Không thể làm cho đối phương thoải mái thì tốt nhất là không làm, thôi thì cậu tự mình động còn hơn.
...
Trình Diệp lòng không cam tình không nguyện bị Tấn Nguyên lôi kéo xuống lầu, hai tay ôm ngực dựa vào cửa phòng bếp nhìn hắn thành thục đảo muỗng, ngửi thấy mùi dầu muối dấm chua, không khỏi thả lỏng toàn thân.
Tấn Nguyên mặc dù là lão đại, nhưng trước đây cũng là bị nuôi thả, trong tay không dư dả, còn phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ.
Không thể bại lộ hành tung, không thể đi ra ngoài ăn, không thể đi bệnh viện, còn phải ở nơi hoang tàn vắng vẻ, năng lực tự gánh vác rất cao.
Bây giờ còn có điện có gas, điều kiện đã rất tốt, lại phục vụ người mình yêu, đương nhiên phải phát huy toàn bộ tài nghệ.
Tấn Nguyên quay đầu, nhìn thấy Trình Diệp thả lỏng thích ý ngẩn người nhìn hắn, cười cười: "Làm sao, chưa từng thấy anh làm cơm? Sau này rảnh rỗi sẽ nấu cho em, anh trước đây có học qua một người, là một đầu bếp."
Trình Diệp không hỏi, Tấn Nguyên lại nói liên miên cằn nhằn đem chuyện lúc trước của hắn kể cho cậu nghe, như là muốn cùng người yêu chia sẻ chuyện sinh hoạt của bản thân.
Dứt lời, chính hắn liền ha một tiếng, tựa như đang cười bản thân già rồi, thế mà còn nhớ về năm tháng lúc còn tuổi trẻ quang vinh, quay đầu lại đảo đồ ăn trong nồi, lại hỏi: "Cơ thể em còn chưa khỏe, không thể ăn đồ ăn quá kích thích, cải thìa, cải xanh xào nấm hương, cà chua xào trứng, còn muốn ăn cái gì nữa không?"
Biết cơ thể còn chưa khỏe, không cho ăn còn muốn làm, thực sự là người vô nhân tính mà.
Trình Diệp lắc lắc đầu, tiến lên hai bước nhìn đồ ăn trong nồi, cả một nồi cải xanh cải thìa xào chung trong cái nồi to nhìn mà bực cả mình, Tấn Nguyên thần sắc lúng túng: "Trước đây cũng không thời gian làm cơm, bất quá mùi vị cũng không tệ, anh đã thử qua."
Đồ ăn còn chưa kịp bưng lên bàn, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, Trình Diệp đang duỗi tay ra liền dừng lại, thần sắc hơi chút hốt hoảng lại căng thẳng: "Ai vậy, tại sao có chuông cửa lại không ấn?"
Tấn Nguyên biết, Tiểu Diệp Tử bị chuyện hôm nay doạ sợ, hắn thu lại đáy mắt đau lòng, tiến lên ôm Trình Diệp một cái: "Đừng sợ, không có chuyện gì."
Trình Diệp run run, ở trong ngực của hắn chậm rãi tỉnh táo lại.
Nghĩ 'nếu như đúng là những người kia, chắc là sẽ không gõ cửa', thật là quá hoảng loạn rồi, cậu đỏ mặt, nhỏ giọng nói một câu: "Em không sao." Không muốn thêm phiền phức cho Tấn Nguyên, càng không muốn tạo hình tượng mềm yếu cho bản thân.
Giả vờ kiên cường và trấn định.
Giả vờ kiên cường luôn mang theo một loại mềm mại yếu nhược, so với việc khóc chít chít còn có thể kích thích ý muốn bảo hộ của một người hơn, so với thật sự cương nghị càng khiến người ta sinh ra hảo cảm và yêu thương trong lòng.
Con người ai cũng có tâm lý kỳ quái như vậy~
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong khoảnh khắc đó, Tấn Nguyên sinh ra ý nghĩ 'người này chính là sinh ra dành cho mình', bất kể là vẻ ngoài, hay là tính cách, tại sao lại hợp khẩu vị của hắn như vậy.
Người này, Tấn Nguyên cả đời này sẽ không buông tay.
Tiếu Sở Bạch chật vật đứng ở cửa, vệ sĩ chia ra xung quanh, cũng đều quần áo ngổn ngang, thậm chí có vài người còn bị thương, trên cánh tay còn có vết thương đang chảy máu máu nhỏ xuống đất, trong lúc nhất thời mùi máu tanh nức mũi.
Tấn Nguyên nhíu mày, hắn theo bản năng quay đầu lại muốn che mắt Trình Diệp, thấy đối phương không lại đây liền yên tâm, sau lại nhìn Tiếu Sở Bạch nói: "Đã trễ thế này, làm thế nào tìm được nơi này?"
Nhưng Trình Diệp còn tưởng rằng hắn gọi mình, cố tình ló cái đầu nho nhỏ dò xét nhìn ra ngoài, tựa hồ xác định không có nguy hiểm gì liền thở ra một hơi, hỏi: "Tấn Nguyên, có muốn mời khách vào ngồi chút không?"
Dùng góc độ của cậu, Tiếu Sở Bạch như vô hình, cậu chỉ thấy có một đám người, cụ thể là ai cũng không biết.
Tiếu Sở Bạch nghe vậy lộ ra biểu tình khiếp sợ lại tức giận.
Tấn Nguyên! Cậu ta dám ở trước mặt nhiều người như vậy gọi thẳng tên Ngũ gia! Bất kể là trên đường, hay là công ty, đều không có quy củ như vậy!
Như vậy không phải là kéo thấp uy danh của Tấn ca sao!
Cùng một tên bán mông xưng anh gọi em, Tấn Nguyên sau này làm sao lãnh đạo những người kia?!
Khách, mời vào? Cậu ta là ai mà dám dùng thái độ không khách khí như thế! Khách không phải từ dành cho Tiếu Sở Bạch mình, mình sẽ trở thành nửa kia của Tấn Nguyên, chủ nhân Tấn gia!
Bất quá đây cũng không phải là nhà của Tấn Nguyên, chỉ là một nơi để Tấn Nguyên ở thôi.
Nói về chỗ ở, Tấn Nguyên không có một trăm, cũng có mười mấy, chẳng lẽ mỗi nơi đều là nhà hay sao?!
Nghĩ như thế, Tiếu Sở Bạch sắc mặt khá hơn nhiều, nhưng nhìn về phía Trình Diệp ánh mắt như trước bất mãn hết sức, hận không thể dùng cái nĩa xiên Trình Diệp mang ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí ngoài cửa trở nên kì dị.
Lưng Trình Diệp lạnh lẽo, lúc này mới phát hiện Tiếu Sở Bạch.
Cậu giật giật môi, muốn bắt chuyện với đối phương, nhưng lại bị ánh mắt quỷ dị của Tiếu Sở Bạch nhìn đến rợn tóc gáy.
Một hồi mềm mại, một hồi tàn nhẫn, đúng là nhân cách phân liệt mà.
Trình Diệp liếm liếm đôi môi khô khốc, tự giác thấy bản thân nói sai, rụt cổ lại trốn phía sau Tấn Nguyên không dám lên tiếng nữa.
"Không sao, không có chuyện gì nghiêm trọng, em ăn cơm trước, anh ở cách vách, ăn xong anh sẽ trở lại." Tấn Nguyên bỗng nhiên tiện tay đóng cửa, nhanh chân đi đến trước mặt Trình Diệp, vuốt ve khuôn mặt của cậu, "Ăn xong đánh răng, lên giường chờ anh."
Trình Diệp: "..." Lên giường em gái anh!
Cửa đóng lại, chớp mắt, Tiếu Sở Bạch vẫn nghe thấy mấy câu nói nhẹ nhàng!
Tay đều run lên!
Không có chuyện gì nghiêm trọng, mình gian nan hiểm trở từ quỷ môn quan trở về... Mạng của mình, lại không tính là nghiêm trọng sao?!
Ngoài cửa Tiếu Sở Bạch thiếu chút nữa không để ý đến bất cứ thứ gì mà biến thành người điên đẩy cửa ra, chỉ có điều lúc đang nhấc chân liền bị vệ sĩ canh cửa giơ nòng súng đen thùi lùi ngăn cản, trong khoảng thời gian ngắn sát khí vô hình tràn ra, Tiếu Sở Bạch đang tay duỗi ra trong nháy mắt cứng đờ, không cam lòng rút tay trở về.
Sau khi Tấn Nguyên rời đi, Trình Diệp đem tất cả đồ ăn trong nhà bếp dọn lên bàn, nhưng một miếng cũng không ăn, thậm chí vì để nhịn được, ngay cả đũa cũng không dám cầm lên, cậu chỉ yên lặng nhìn, không tự chủ nuốt nước bọt.
666: "... Sao phải làm khổ bản thân, ăn trước không phải là được rồi sao?" Nó không ưa!
Trình Diệp nuốt nước bọt, vốn có hơi đói bụng, bị nó nói như thế cảm giác trong dạ dày có một ngọn lửa bùng lên, áp chế nội tâm khát khao thèm thuồng: "Mày thấy ai lo lắng quá mức mà có thể rượu chè ăn uống thoả thê chưa?"
Cậu cuối cùng chỉ có thể lưu luyến liếc mắt nhìn đồ ăn còn đang bốc khói trên bàn, cắn răng nhẫn tâm trực tiếp trở về phòng ngủ, nằm ở trên giường xem kịch vui.
Kỹ năng của Tiếu Sở Bạch còn chưa đến nơi đến chốn, thấy Tấn Nguyên bỗng dưng cũng có lúc ôn nhu như vậy, làm sao chịu được hắn lạnh nhạt xa cách với cậu ta.
Thật là đáng mong đợi.
Tiếu Sở Bạch không để ý trên mặt mình còn có vệt đen không biết do cọ vào chỗ nào làm cho bản thân trở nên chật vật, nhìn nam nhân mà mình thích mấy năm thần sắc bình thản ngồi trên ghế salon, đi về phía trước hai bước, đáy mắt hoảng loạn: "Anh, đêm nay có người tới tìm em."
Cậu ta nói tìm không phải đơn giản chỉ tìm, mà là —— Đêm nay cậu ta thiếu chút nữa mất mạng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tấn Nguyên chậm rãi nói: "Tôi biết, bọn họ ra tay rồi."
Tiếu Sở Bạch thấp thỏm hỏi: "Bọn họ nói anh phái tất cả vệ sĩ theo hết?" Hơn nữa, cậu ta chính là bị đánh trở tay không kịp, hơn nữa nhân thủ không đủ, thiếu chút nữa không chạy thoát được!
Tình hình nguy cấp, nếu không phải người bên cạnh thề sống chết che chở cậu ta, Tiếu Sở Bạch thiếu chút nữa tưởng bản thân thật sự sẽ mất mạng.
Tấn Nguyên xốc lên mí mắt liếc Tiếu Sở Bạch một cái: "Tôi làm cái gì, còn phải giải thích với cậu sao?"
Chẳng lẽ mạng của mình không đổi được vài câu giải thích sao, Tiếu Sở Bạch thu lại sự bi ai trong mắt, không nhìn thái độ lạnh nhạt của Tấn Nguyên với mình, tiếp tục đi lên trước hỏi: "Anh, Anh muốn hại chết em sao?" Cậu ta nói xong liền nhắm mắt lại, tựa hồ không chịu nổi sự thật bi thương lớn đến thế.
Tấn Nguyên nhíu mày, không buông tha bất cứ biểu tình gì trên mặt Tiếu Sở Bạch, ý vị thâm trường nói: "Sẽ không."
Tiếu Sở Bạch lảo đảo một chút, trên mặt bỗng nhiên xuất hiện biểu tình vô cùng tức giận.
Cậu ta nghe được nghĩa bóng trong câu nói của Tấn Nguyên, đơn giản chính là muốn nói cậu ta không phải nhân viên cấp cao của công ty, càng không phải là người Tấn Nguyên coi trọng, căn bản không có bất kì giá trị ám sát nào.
"Làm sao có thể như vậy được, anh có biết những người kia đều là người điên không, bọn họ đều là kẻ liều mạng đem đầu treo ở thắt lưng, bọn họ cái gì cũng không sợ, giết một người thì tính là cái gì đâu, Tấn Nguyên, anh biết không, em thiếu chút nữa là đã chết rồi, viên đạn kia thiếu chút nữa đã xuyên qua vai em, nếu không phải Thập Nhị liều mạng cứu giúp, em hiện tại làm sao có thể xuất hiện ở đây!!" Tiếu Sở Bạch nhanh chân tiến lên, lớn tiếng oán trách, "Tấn Nguyên, anh quên mất cha em có ân tình với anh sao, anh cứ như vậy muốn em chết?"
Trong nháy mắt, trong phòng toàn bộ nòng súng nhắm ngay Tiếu Sở Bạch, tựa hồ cậu ta có một tia manh động liền sẽ lập tức bể đầu.
Tiếu Sở Bạch: "!" Cậu ta kinh hoảng mà nhìn Tấn Nguyên, này là mang dao đề phòng cậu mà, tâm trạng chìm xuống.
Tấn Nguyên từ trên xuống dưới đánh giá Tiếu Sở Bạch, ngay lúc Tiếu Sở Bạch muốn giải thích tình huống lúc bản thân bị thương, chỉ nghe Tấn Nguyên lạnh nhạt nói: "Thập Nhị đâu?"
Tâm trạng Tiếu Sở Bạch chìm xuống, trên mặt thình lình lộ ra thần sắc bi thương. Hắn đều biết, hắn đều đã biết mình thích hắn, yêu hắn muốn chết, nhưng hắn vẫn không quan tâm an ủi của mình, hắn không cần tình yêu của mình, thậm chí còn cảm thấy phiền phức.
Tiếu Sở Bạch theo bản năng uể oải mà trả lời: "Đã đưa đi chữa trị, người của chúng em bị thương không ít, trực tiếp đưa đi viện điều dưỡng ở ngoại ô."
Tấn Nguyên nghe vậy liền thở ra một hơi, hắn bỗng nhiên khẽ mỉm cười, như là khi còn bé vì Tiếu Sở Bạch giải đáp thắc mắc, bình thản nói: "Ân tình của cha cậu tôi cũng đã trả hết, còn tại sao tôi muốn cậu chết?"
Cậu đối với tôi mà nói chính là người không quan trọng, chuyện của cậu hoàn toàn không liên quan gì đến tôi, đương nhiên sẽ không 'muốn' cậu chết.
Tiếu Sở Bạch bỗng nhiên cũng cười, âm thanh run rẩy, ha ha ha mà cười: "Được, được, là em đều là em."
Cậu ta hiểu rồi, cậu ta hiểu rõ rồi, cậu ta trong mắt Tấn Nguyên so với những người vệ sĩ kia cũng không bằng, đã như vậy, tại sao không buông tha bản thân, lúc trước tại sao không để cho mình chết đi cho rồi, xong hết mọi chuyện.
Tiếu Sở Bạch cực kỳ bi thương, nhận mệnh mà nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tựa hồ đã suy nghĩ rõ ràng không muốn giãy giụa.
Tiếu Sở Bạch mở mắt ra, nhìn người cùng mình lớn lên từ nhỏ ở trước mặt, thời kỳ trưởng thành cường hãn xông vào giấc mộng của cậu ta, Tiếu Sở Bạch nhìn chăm chú ánh mắt bình thản của Tấn Nguyên, xác định nơi đó xác xác thực thực không có một tia tình nghĩa.
Ban đêm lạnh lẹo kia, Tiếu Sở Bạch còn nhớ bên ngoài trăng sáng sao thưa, ánh trăng sáng chiếu vào căn phòng trống rỗng, cậu ta ôm đầu rúc vào trong góc, đạn trên không trung lao xuống, đâu đâu cũng có thủy tinh nổ tung âm thanh vang vọng, cậu ta cắn chặt mu bàn tay, hô hấp như ngừng lại, không dám phát ra nửa điểm âm thanh...
Là Tấn Nguyên ấm áp ôm ấp cùng thanh âm trầm thấp đem cậu ta từ trong địa ngục lôi ra.
Nếu như không có Tấn Nguyên, cho dù cậu ta có may mắn sống sót, cũng tuyệt đối sẽ không bình yên vô sự.
Nhưng hiện tại, người cứu vớt cả đời cậu ta lại muốn vứt bỏ cậu ta, cùng người khác như hình với bóng, sống như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích, có một kết cục đẹp.
Khóe môi Tiếu Sở Bạch câu lên một nụ cười tự giễu: "Em hiểu rồi, em hiểu rồi, anh, đêm khuya bị tập kích, em mặc dù không có bị thương, nhưng cũng bị kinh sợ, anh bên này hiển nhiên cũng không sống yên ổn, liền không quấy rầy anh nữa, em đi về nghỉ trước."
Trước khi đi Tiếu Sở Bạch sâu sắc nhìn Tấn Nguyên một cái, vẫn không phát hiện ra bất kỳ sự quan tâm nào trong đôi mắt kia, thậm chí cũng không lên tiếng dò hỏi, càng không mở miệng giữ lại, trái tim cậu ta giống như là bị một bàn tay bóp lấy, dùng sức đè ép nhào nặn.
Tiếu Sở Bạch nắm chặt tay lại chậm rãi buông ra, tựa hồ như vậy cũng có thể hóa giải sự ngộp ngạt tắc nghẽn trong lòng, chậm rãi quay người rời đi.
Tấn Nguyên... Là anh buộc em... Sớm muộn gì em cũng sẽ cho anh nếm trải hương vị yêu mà không có được...
Toàn bộ vệ sĩ nhìn về phía Tấn Nguyên, con ngươi Tấn Nguyên liếc trái liếc phải, không ai ra tay, yên tĩnh trong phòng chỉ còn dư lại tiếng bước chân nặng nề của Tiếu Sở Bạch.
Tiếu Sở Bạch cụp mắt, xem vết máu trên cổ tay bị đạn lạc bắn trúng.
Trình Diệp! Là Trình Diệp! Đừng thấy ngày hôm nay Tấn Nguyên đối với mày tình thâm nghĩa trọng, các người chung quy không đi trên cùng một con đường, loại người như Tấn Nguyên, tuyệt đối sẽ không cho phép bên cạnh mình có kẻ nguy hiểm tồn tại.
Thà giết lầm một ngàn, cũng sẽ không bỏ qua một người!
Đây chính là Tấn Nguyên, người trời sinh lãnh tâm quạnh quẽ, tuyệt đối sẽ không có tình người!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro