Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Tận thế, ta lỡ...

Quỳnh Cửu Khiêm

2024-10-24 10:11:06

Bây giờ đã nói chuyện không gian cho Dương Thịnh nghe, ngọc bội cũng giao cho hắn, Trình Diệp liền đi ra ngoài, vì vậy mà không thấy ngọc bội cùng lúc đó cũng phát sinh ra biến hóa.

Lúc Dương Thịnh cầm ngọc bội liền nghiêm túc quan sát qua, toàn thân nó phát ra ánh sáng lộng lẫy trơn bóng, là một khối bảo ngọc hiếm thấy, bên trên cũng không có bất kỳ hoa văn nào, càng không cần phải nói đến việc có khắc chữ.

Nhưng lúc Trình Diệp rời khỏi không gian, một mình hắn buồn tẻ đứng vuốt ve ngọc bội, rõ ràng cảm thấy trên mặt ngọc bội vốn dĩ trơn bóng lại có vết nhám tay, Dương Thịnh kinh ngạc một chút, vội vã dí sát mắt để xem.

Ngọc bội màu xanh sẫm, chữ viết vàng chói lọi, hết sức rõ ràng.

Trước Dương Thịnh chọn môn văn học khảo cổ, đối với chữ vừa hiện lên trên ngọc bội vẫn biết một, hai, miễn cưỡng có thể phân biệt ra văn tự trên đó.

Chủ nhân không gian: Trình Diệp

Số người có thể mang theo: Một người

Dương Thịnh chậm rãi nheo mắt lại, nói cách khác vùng không gian này ngoại trừ Trình Diệp, chỉ có mình hắn biết.

Cộng hưởng bí mật với người yêu, nghĩ đến điều này khiến Dương Thịnh vui mừng trong lòng, theo bản năng, khóe miệng liền hơi cong lên.

Đầu ngón tay ma sát hai chữ Trình Diệp, cảm giác trên tay rất mềm mượt, giống như chạm vào da người thật, nội tâm Dương Thịnh cũng cảm thấy mình có chút biến thái, nhưng tay vẫn sờ, không thể kìm lòng được.

Sững sờ hồi lâu, đầu ngón tay bỗng nhiên nóng lên, một đạo ánh sáng trắng bỗng nhiên nổi lên, vọt vào tay hắn, biến mất không còn tăm hơi.

Dương Thịnh trợn mắt lên, hậu tri hậu giác phát hiện ngọc bội không thấy đâu nữa, ngay khi hắn sốt ruột khom lưng muốn tìm, thì lòng bàn tay bị ánh sáng trắng chui vào bắt đầu tỏa nhiệt.

Cúi đầu nhìn lại, tay Dương Thịnh vết dần hiện rõ, chậm rãi xuất hiện một vệt màu xanh sẫm, chỉ có to bằng móng tay, khá giống vết bớt, nhưng càng giống như là hình xăm văn tự thu nhỏ, lại tựa như không phân biệt rõ được nó là cái gì.

Dương Thịnh tỉ mỉ quan sát, chỉ cảm thấy trong não giống như có trăm nghìn cây kim đâm vào, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, ngay trước khi ý thức từ từ tan rã, hắn tựa hồ thấy được bóng tối từ từ mở rộng ——

Rõ ràng là hai chữ 'Trình Diệp'!

Tuy rằng hình xăm hơi kỳ lạ, nhưng nếu là vì Trình Diệp, bất kể là cái gì, hắn đều vui vẻ chịu đựng.

Thân thể Dương Thịnh rất khỏe, hôn mê không bao lâu liền tỉnh lại, hắn hơi suy nghĩ, lảo đảo một cái ngã vào phòng Trình Diệp, định thần lại mới thấy đây là nơi ban đầu trước khi Trình Diệp mang hắn vào không gian, lần này đã có chuẩn bị, không có chật vật như lúc tiến vào, rất nhanh liền ổn định thân hình.

Trình Diệp cầm trong tay một trái táo đỏ rất lớn, gặm đến nước chảy tràn trề, nhìn thấy Dương Thịnh cũng đi ra chỉ là hơi sửng sốt một chút, không quen chỗ riêng tư của mình bỗng nhiên bị xâm lấn.

Cậu thấy Dương Thịnh không kịp kinh ngạc liền trừng trừng mà nhìn táo trong tay cậu, lườm một cái: "Trái cây trong không gian còn rất nhiều mà, nhìn tôi làm gì."

Cậu như khiêu khích mà cắn một miếng thật to, nước táo thiếu chút nữa bắn toé ra, nhìn Dương Thịnh chật vật nuốt một ngụm nước bọt, cười đắc ý.

Dương Thịnh thèm táo, chỉ là cái miệng anh đào nhỏ nhắn hiện ra ánh nước, đôi tay cầm táo đỏ ngọc ngà trắng nõn trơn mịn, gương mặt kia cũng nhỏ nhắn lại tinh xảo, phấn nộn mềm mịn như màu sắc hoa đào, câu dẫn người nhìn.

Nếu như không phải hắn tự xưng là người có ý chí kiên định thì sợ là bây giờ hắn đã biến thành sói mà lao tới rồi.

Vốn còn muốn nói cho cậu nghe về chuyện ngọc bội hóa thành tên khắc vào trên cổ tay mình, bây giờ...

Cơ đùi Dương Thịnh căng thẳng, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai trộm chuông mà 'kéo cờ'.

Cũng may Trình Diệp đang đưa lưng về phía hắn, trong thời gian ngắn sẽ không phát hiện ra.

Trình Diệp xoạt xoạt xoạt xoạt gặm mấy miếng táo, mơ hồ không rõ mà nói: "Sau này anh làm đồ ăn cho chúng ta ăn đi, thực vật gia cầm trong không gian đều có thể sử dụng, đúng rồi, nếu như anh muốn bỏ đồ vào trong, thì phải tiếp xúc với thân thể, còn nữa nếu anh muốn đem vật tư vừa thu thập về bỏ vào không gian thì phải đem về phòng làm..."

Âm thanh dinh dính mềm mại, khiến Dương Thịnh đã lên lại càng thêm căng thẳng đến cực hạn, hắn nghiêm mặt trở lời, lúc Trình Diệp còn chưa nói hết liền mượn cớ có việc, hốt hoảng chạy ra ngoài.

Trình Diệp quay người chỉ nhìn thấy bóng lưng phi như gió: "Bị cái gì vậy? Thận yếu không kịp đi vệ sinh sao? Tận thế như thế này làm sao mua được thuốc, haizz, thật là đáng thương!"

666: "..."

Dưới lầu, Trình Bạch Nghiên mặc quần áo ngồi ở bên giường, lau nước mắt: "Trịnh ca, nhất định, nhất định là Trình Diệp làm, vừa nãy tất cả mọi người đếu xuống, chỉ một mình anh ta là không xuống, anh ta nhất định là đang chột dạ!"

Cô ta xoa vết thương trên mặt, cảm giác như vừa nói chuyện da mặt cũng đau.

Chỗ kia của Trịnh Phi đau dữ dội, lúc nãy vừa vào biết thự đều kẹp chân lại, lúc này sắc mặt trắng bệch, trên trán mồ hôi cha mồ hôi con chảy đầm đìa, trước mắt mơ hồ không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn ta biết đây là xảy ra vấn đề gì, nhưng việc liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, dù có đau cũng không nói ra được. Hơn nữa nói ra thì có ích lợi gì, thói đời bây giờ, đi nơi nào tìm đúng bác sĩ trị đúng bệnh này!

Trịnh Phi cắn răng, lúc đang cực lực kiềm chế cơn đau, Trình Bạch Nghiên lại cố tình ở một bên cạnh khóc không ngừng, nói liên miên cằn nhằn. Trong đầu hắn ta bây giờ giống như có hàng vạn con ong mật đang bay, ù ù vo ve không ngừng, đầu sắp nổ tung rồi.

Đúng! Nếu không phải Trình Bạch Nghiên khi không muốn đi ra ngoài, bọn họ làm sao có khả năng nửa đêm nửa hôm lại chui vào đó, đều là lỗi của Trình Bạch Nghiên!!

Cả ngày cứ dính lấy mình, mỗi ngày đều hung hăng càn quấy đắc tội với tất cả mọi người! ánh mắt Trịnh Phi trở nên âm độc mạnh mẽ nhìn chằm chằm Trình Bạch Nghiên... Dù có xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Trình Bạch Nghiên!

Trình Bạch Nghiên lau nước mắt, bỗng nhiên lạnh sống lưng nổi da gà, mờ mịt ngẩng mặt lên, liền đối diện với ánh mắt đầy hận ý tưởng chừng như hóa thành thực thể của Trịnh Phi, cả người run lập cập, cô ta lập tức im lặng.

Cô ta khẽ nhếch môi, một tiếng Trịnh ca cuối cùng lại không gọi ra.

Tạ Vũ đứng ở hành lang lầu một, nhìn thấy Trình Diệp chậm rãi xuống dưới, hai mắt sáng lên, cũng không đi tới, chỉ đứng tại chỗ lớn tiếng gọi cậu: "Trình Diệp, sao bây giờ cậu mới xuống, cậu mau nhìn Trịnh Phi đi, không biết tại sao hắn ta lại bị người khác đánh, mới sáng sớm đã mang một thân tàn tạ trở về, đúng rồi đúng rồi, còn có em gái cậu, cũng không biết một cô gái hơn nửa đêm đi ra ngoài làm cái gì, nhìn đi, chắc chắn có vấn đề, lúc trở về một mảnh vải nguyên vẹn trên người cũng không có, ha, tôi thấy là cậu nên cho chút nước để bọn họ tắm rửa đi, vừa vặn, hai người đó đều đang ở trong phòng Trịnh Phi, cậu chỉ cần tạo một thùng nước là đủ rồi, vừa vặn tiết kiệm được không ít."

Trình Diệp: "..." Nhìn gương mặt đang đắc ý của cậu.

Trịnh Phi cứng đờ đứng trong phòng, ý thức liền trôi về phía cửa, trong mắt có chút giãy dụa, tựa hồ rất muốn đi ra giải thích với Trình Diệp, nhưng —— hắn ta nhìn trạng thái bây giờ của mình, lại nhìn Trình Bạch Nghiên một cái, mi tâm nhíu chặt.

Bộ dạng khi trở về của hai người bọn họ, còn có thể giải thích cái gì, nhất định sẽ bị coi là lừa gạt, chỉ có thể cầu xin Trình Diệp tha thứ.

Vừa nghĩ tới tính tình đạm bạc của Trình Diệp, Trịnh Phi có chút hốt hoảng.

Nếu nói hắn ta yêu Trình Diệp, thì thật ra cũng không có bao nhiêu thật lòng, nhưng —— biệt thự này là của Trình Diệp, bọn họ mỗi ngày uống nước do Trình Diệp tạo ra, nếu như xé rách hết mọi thứ, hắn ta phải ở đâu đây, sau này nhiệm vụ tìm kiếm và thu thập vật tư sẽ nhiều và khó hơn.

Nghĩ đến khả năng này, Trịnh Phi chảy đầy mồ hôi lạnh, oán hận danh cho Trình Bạch Nghiên lại tăng thêm một bậc!

......

"Tang thi cấp ba?" Tất cả tiểu đội đều kinh hãi, hoàn toàn không nghĩ tới ở trạm xăng dầu lại có tang thi cấp ba, chẳng lẽ ngày hôm nay bọn họ sẽ phải chết tại đây.

"Trước tiên vây trạm xăng lại." Bây giờ ai cũng bị dọa đến tay chân luống cuống, Dương Thịnh quyết đoán ra lệnh, sau khi chất hết bảy, tám thùng xăng vào trong xe tải, tất cả mọi người liền lên xe, một mình hắn đi vào phòng nhỏ chứa xăng lần nữa, đem tất cả bình xăng còn sót lại chuyển vào không gian.

Đồ vật được đưa vào không gian, Trình Diệp cũng có cảm ứng, ánh mắt cậu hơi nheo lại, nhìn về phía Dương Thịnh đang nhanh chóng di chuyển lại đây, vội vàng mở cửa xe ra.

Trình Bạch Nghiên sớm đã bị doạ cho hồn vía lên mây, vốn định rời đi sớm một chút, ai biết Dương Thịnh lại chậm như vậy, cô ta khóc nức nở chất vấn: "Chuyện gì xảy ra vậy, toàn đội đều đang chờ anh, xăng cũng đã thu thập xong anh còn chạy vào trong lần nữa làm cái gì, tìm chết cũng đừng làm liên lụy đến bọn tôi!"

Dương Thịnh không hề liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái, ba chân bốn cẳng trực tiếp lên xe, nói một câu lái xe, người ngồi ghế lái lập tức đạp một cái, dùng tốc độ nhanh nhất lao về khu an toàn.

Không ai thèm quan tâm Trình Bạch Nghiên, cô ta tự mình ngượng ngùng, vào giờ phút này chỉ có thể nói mới có thể giảm bớt lúng túng, cô ta nhìn tang thi đang lang thang bên ngoài xe, không ngừng oán trách: "Anh làm cái gì vậy, để cho mọi người chờ anh lâu như vậy, còn cái gì chưa tìm được sao, anh nhìn tình huống bây giờ đi, chúng ta sắp bị tang thi bao vây rồi, nếu đi sớm hơn một chút, nói không chừng sẽ không bị tang thi bao vây, anh thiếu chút nữa hại chết chúng ta!"

Dương Thịnh híp mắt, hoàn toàn xem như không nhìn thấy cô ta, ngược lại là Tạ Vũ, bị giọng điệu âm dương quái khí của cô ta chọc giận liền không nhịn được phản bác: "Nói về vấn đề liên lụy người khác thì ai mà có thể so được với đại tiểu thư cô, chỉ vì một bịch băng vệ sinh mà khiến mọi người suýt nữa là bị tang thi ăn, đã thế còn muốn đẩy người khác ra làm bia đỡ đạn cho mình!"

Cô nói xong liền cười khúc khích, mím môi một cái lại nói: "Cần băng vệ sinh cái gì chứ, nói không chừng là đang muốn thăm dò cái gì đó."

Trình Bạch Nghiên giống như bị mắc xương cá trong cổ họng, khó chịu đến cực điểm, Tạ Vũ từ rất lâu đã oán hận cô ta, sau khi chuyện của cô ta và Trịnh Phi bị chọc thủng, Tạ Vũ cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận ghét bỏ cô ta, cứ có cơ hội là đâm (móc) cô ta một nhát.

Nhưng mà khoảng thời gian này Trình Bạch Nghiên đúng là vẫn luôn rất thu liễm, không còn cứng đầu, cứ như không khí ở trong biệt thự, nếu không phải cô luôn để ý cô ta thì có khi đã quên mất sự tồn tại của người này.

Bất quá chó thì không mọc được ngà voi, mới qua vài ngày, Trình Bạch Nghiên cuối cùng cũng không nhịn được mà lộ ra nguyên hình, Tạ Vũ liền nắm bắt cơ hội, cười lạnh một tiếng tiếp tục nói: "Dương Thịnh phải vì tiểu đội chúng ta xem xét và tìm kiếm xe mới, so với nhiệm vụ chỉ vì cá nhân cô hoàn toàn khác nhau, lại nói, Dương Thịnh có sức chiện đấu mạnh nhất, chờ Thịnh ca là do chúng tôi cam tâm tình nguyện, anh ấy liên lụy chúng ta? Đại tiểu thư à, trợn to mắt chó của cô lên mà nhìn cho rõ, rốt cuộc ai mới là người cứ phải chạy theo lôi cô từ trong miệng tang thi ra, nếu không phải Dương Thịnh, cô bây giờ đã sớm biến thành tử tiểu thư (*) rồi đó! Đừng tưởng rằng có Trịnh Phi thì cô có thể không cần sợ hãi, cô nhìn Trịnh Phi đi, hắn ta một người một ngựa thì có thể nuôi sống cô không? Còn không phải là đang phải dựa vào chúng tôi đồng lòng sao?" Dứt lời Tạ Vũ lườm cô ta một cái, ý giễu cợt rõ ràng đến cực điểm.

(*) Tử tiểu thư: vì TV trêu chọc TBN là đại tiểu thư nên nói thành tử tiểu thư là tiểu thư chết mà để vậy thì kì quá nên tui để nguyên nha.

Trịnh Phi theo bản năng nhìn về phía Trình Diệp, vừa vặn Trình Diệp cũng nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, hắn ta há miệng muốn nói gì đó, thì Trình Diệp nhàn nhạt dời mắt đi chỗ khác, đến gần nói chuyện với Dương Thịnh. Hắn ta thấy hai người thân mật, trong lòng ngũ vị tạp trần, đắng cay ngọt bùi đều xông lên đầu, cảm giác bị đè nén không sao nói ra được.

Cảm giác giống như bản thân có một món đồ, chính vì luôn có được nên mỗi người đều xem nó như không tồn tại, đến khi thật sự mất đi mới cảm thấy lạc lõng thiếu vắng... Rất khó chịu.

Trịnh Phi nắm tay nắm đấm, mu bàn tay nổi lên gân xanh, không nói một lời nào.

Lời nói này khiến Trình Bạch Nghiên đỏ mặt, không phải xấu hổ, mà là tức giận!

Cô ta mở miệng muốn phản bác lại, nhưng lại nhìn thấy tầm mắt tối tăm của Trịnh Phi, cổ họng nghẹn lại, rõ ràng sau khi Trịnh Phi mất đi tư cách làm nam nhân, tính khí luôn nóng nảy dễ tức giận, đặc biệt là buổi tối hôm đó chính cô ta là người đòi hẹn hắn ra ngoài, nếu không phải cô ta vẫn còn nguyện ý thử nghiệm mỗi đêm cùng Trịnh Phi, nỗ lực tìm kiếm lại năng lực đàn ông của hắn ta, thì có khi Trịnh Phi đã sớm giết cô ta để hả giận rồi.

Trình Bạch Nghiên chuyển động con ngươi, rõ ràng Trịnh Phi không thể làm chỗ dựa trút giận vì cô ta nữa, cô ta ngậm miệng đồng thời cũng có suy nghĩ, có lẽ cô ta cần phải suy tình một con đường khác.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một tiếng mắng chửi phát ra, đem tức giận trong lòng phát tiết ra, Tạ Vũ biết người trong xe đều đã mệt mỏi, đây không phải lúc cãi nhau với Trình Bạch Nghiên, sáng suốt mà trừng mắt đối phương nhìn một cái, rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng Trình Bạch Nghiên bị ánh mắt cao cao tại thượng của Tạ Vũ đấm cho đau đớn, cô ta siết chặt tay, móng tay cơ hồ đâm sâu vào trong lòng bàn tay, hận không thể nhào tới cắn chết đối phương.

Nhưng xét thấy bây giờ cô ta còn chưa tìm được chỗ dựa mới, còn cần ỷ lại vào tiểu đội này để sống tiếp, chỉ có thể giảm bớt xung đột với các đội viên, hít sâu một hơi nhịn xuống.

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.

Chờ đến khi cô ta tìm được một cường giả mới, nhất định sẽ khiến cho Tạ Vũ sống không bằng chết!

Cô ta muốn lột sạch Tạ Vũ, ném ra phố lớn, để cho tang thi chia Tạ Vũ ra trăm ngàn mảnh, không hề có tôn nghiêm, thấp hèn mà chết đi!

Còn có Trình Diệp! Cô ta muốn cho tất cả mọi người trong tiểu đội này phải trả cái giá thật lớn, để cho bọn họ biết rằng, cô ta không dễ bị ức hiếp như vậy, ai mà coi thường cô, đều sẽ chết không được tử tế!

Đặc biệt là tên Đồng Phồn kia, cô ta muốn bẻ răng Đồng Phồn, cắt lưỡi cậu ta, triệt để xé nát cái miệng của cậu ta ra, xem cậu ta còn dám sỉ nhục cô ta nữa không.

Trình Bạch Nghiên hoàn toàn đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, giống như tất cả mọi thứ đều đã biến thành sự thật vậy, khóe môi mang ra một vệt ý cười, Tạ Vũ nhìn thấy mà nổi da gà, vội vàng cách xa cô ta một chút, sợ mình sẽ bị lây bệnh điên.

Mà Trình Diệp, trong lòng cười một tiếng, chỉ cảm thấy cô gái này quả thực điên rồ, thật sự xem mình là nữ chính truyện tiểu thuyết, lại còn biết giấu tài, nằm gai nếm mật.

Ha ha, sau này chính sự ảo tưởng đó sẽ là nỗi sỉ nhục lớn nhất của cô ta!

Trên đường trở về cũng không an toàn, lúc đến khu vực trước giờ cũng được xem là nơi khá an toàn, nhưng giờ khắc này trên đường lại có rất nhiều tang thi, thậm chí chỉ cua xe nhẹ một cái thôi cũng va phải tang thi đang lảng vãng bên đường, ban đầu các thành viên còn như gặp phải đại dịch, nhưng sau khi thấy quá nhiều lần, mọi người cũng dần dần trở nên chết lặng.

Ngay cả Trình Bạch Nghiên cũng chậm rãi yên tĩnh lại, dù sao tiếng thét chói tai vừa nãy đã dẫn tới không ít phiền phức, nếu như cô ta còn cứ như con thiêu thân gáy ra phiền phức, khéo lại bị nhét vải vào miệng.

Chiếc xe này cũng coi như bền chắc, đóng chặt cửa xe, một đạp đến kịch sàn, nỗ lực đánh bay tất cả tang thi chặn trên đường.

Trên đường đi khoogn cần biết gặp được ai, cầu viện cũng được, đánh cướp cũng được, tốc độ cũng không hề chậm lại, sợ bị tang thi phía sau đuổi theo bao vây.

Nhưng bởi vì phải tránh né quá nhiều tang thi trên đường, sắc trời đã dần dần tối lại, nhưng khoảng cách đến nơi an toàn còn rất xa, Dương Thịnh mở mắt ra, nhìn bóng tối dần buông xuống, tang thi càng ngày càng nhiều, liền nói: "Trước tiên không về căn cứ, nếu không sẽ dẫn theo cả đàn tang thi về căn cứ, nhất định sẽ bị kiểm tra không những thế còn tạo ra rất nhiều phiền phức, buổi tối gấp rút lên đường cũng không an toàn, chúng ta phải tìm chỗ trú gần đây nhất!"

"Anh điên rồi!" lúc những người khác còn đang cau mày, Trình Bạch Nghiên liền hô lớn, thân thể cô ta giãy lên, cơ hồ muốn từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, "Không về khu an toàn thì đi đâu, ở cùng với tang thi sao, anh muốn chết thì đi chết một mình đi, đừng kéo theo chúng tôi, đi về, tôi muốn về căn cứ, đúng là điên mà, điên rồi, anh điên rồi, thế mà lại muốn qua đêm ở bên ngoài!"

Mọi người không ai thèm để ý tới Trình Bạch Nghiên, cũng đều suy tư một phen. Bởi vì không có đèn đường, tình huống trên đường dần dần không còn thấy rõ, tiền đồ xa vời, bây giờ nếu nhanh chóng lên đường, cũng phải mất hơn hai tiếng mới có thể về tới căn cứ, nhưng trên đường đi không biết sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm gì, nói không chừng sẽ gặp phải một bầy tang thi.

Nghĩ tới hôm nay đã gặp không ít tang thi có tốc độ rất nhanh và kỹ năng chiến đấu linh hoạt, mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng quyết định không thể mạo hiểm gấp rút lên đường nữa, thừa dịp trời còn chút sáng, tìm một chỗ an toàn mới là kế hoạch hay.

Về phần Trình Bạch Nghiên ——

Đồng Phồn liếc mắt nhìn cô ta một cái, phải nhịn xuống cảm giác buồn nôn mới nói chuyện với cô ta: "Nếu như cô muốn về căn cứ, vậy bây giờ xuống xe đi đi!"

Trình Bạch Nghiên trợn tròn mắt: "Dựa vào cái gì! Anh muốn giết tôi sao!"

Đồng Phồn lười nói linh tinh với cô ta, không kiên nhẫn nói: "Dựa vào việc xe là của chúng tôi, chúng tôi không muốn trở về, nếu cô muốn đi về, hiện tại xuống xe đi, đi về đi hoặc là tìm người khác mang cô về căn cứ, nếu không xuống xe thì câm miệng lại, nếu không tôi sẽ ném cô cho tang thi ăn!" Cậu ta nở nụ cười âm trầm, "Tuy rằng không nhiều thịt, nhưng có thể vì chúng tôi kéo dài thêm chút thời gian, để chúng tôi kéo xa khoảng cách với đám tang thi, cũng coi như cô vì tiểu đội chúng tôi mà cống hiến đến hơi thở cuối cùng!"

Trình Bạch Nghiên bị giọng nói sáng loáng mang theo sát ý của cậu ta làm cho khiếp sợ, cô ta bỗng nhiên ý thức được đây là tận thế ăn thịt người, mỗi ngày đều sẽ có mấy chục ngàn nhân loại chết thảm, nhiều thêm cô ta cũng không ảnh hưởng gì!

Cô ta oán hận nhìn Trình Diệp đang nhắm mắt dưỡng thần ở một bên, lúc mọi người tranh chấp thì cậu lại hoàn toàn tự do tại, cẩn thận liếc một cái rồi lại rúc lại trong góc, sầu não uất ức bao phủ toàn thân, Trịnh Phi thì lại cực lực thu nhỏ sự tồn tại của mình, yên lặng không lên tiếng.

Đồng Phồn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô ta một cái, cười lạnh một tiếng không nói gì nữa.

Trình Bạch Nghiên lại bị tiếng cười khẽ này làm cho toàn thân đều nổi da gà, sống lưng lạnh lẽo, cô ta theo bản năng che kín quần áo, cắn răng muốn chui vào trong lồng ngực Trịnh Phi xuyên, lại bị đẩy ra.

Cô ta chảy nước mắt, ủy khuất nhìn Trịnh Phi, lại đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của hắn ta, tơ máu giăng đầy còn ngươi, cô ta sợ đến mức té ngửa về phía sau, nhất thời rít gào thành tiếng.

"Cô lại làm sao! Muốn xuống thì nói một tiếng, chúng tôi cũng có thể tiết kiệm thêm được một phần vật tư!"

Đối diện với hận ý tràn đầy trong mắt Trịnh Phi, Trình Bạch Nghiên gắt gao che miệng lại, không dám tiếp tục phát ra âm thanh nào nữa.

Trong nháy mắt đó, cô ta như rơi vào hầm băng, xương cốt đều tỏa ra vô tận hàn ý, rõ ràng bây giờ nhiệt độ đang cao đến bốn mươi độ, nhưng cô ta lại lạnh đến mức răng đập vào nhau, vội vàng cúi đầu, trong đầu không ngừng hiện lên cặp đỏ như máu tràn ngập sát ý kia của Trịnh Phi.

Cô ta phải mau chóng rời khỏi tiểu đội này, nếu không một ngày nào đó ngay cả chết như thế nào, bị ai giết chết cũng không biết!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Số ký tự: 0