Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính
Tận thế, tôi lỡ...
Quỳnh Cửu Khiêm
2024-10-24 10:11:06
Một câu nói như cảnh báo, gõ vào trong lòng.
Đồng Phồn hít vào một ngụm khí lạnh, trợn tròn đôi mắt cả kinh kêu lên: "Cái gì?!"
Trình Diệp bị cậu ta đột nhiên la lên mà kinh sợ.
Đang nửa đêm, hai con mắt đen nhánh mà lóe tia sáng, nửa người đều ngẩng lên, mới vừa kêu thành tiếng liền bị Trình Diệp che miệng lại, chịu nhắc nhở liếc mắt một cái sau liếc đó nhìn bốn phía, không thấy ai lên tiếng, lúc này mới một lần nữa nằm xuống, ngượng ngùng nhỏ giọng, nói, "Cậu phải sống cuộc sống giống như tận thế, vậy chúng ta tính là gì."
Trong mắt bọn họ Trình Diệp là công tử nhà giàu, thiên chi kiêu tử, cả ngày đi qua đi lại ở những nơi rất cao cấp, là đại biểu cho quốc gia tham gia buổi hòa nhạc, thắng được vinh dự.
Đây chính là thế giới mà cả đời này bọn họ cũng không thể với tới.
Tựa hồ là bị bầu không khí tận thế kích phát ra oán giận trong lòng, thế đạo đều rối loạn, trước đây chỉ cần nói đến thôi cũng như là chuyện cười.
Sinh tử trước mặt không phải chuyện lớn, Trình Diệp cười một cái tự giễu, hít sâu một hơi, làm dịu tâm tình kích động, êm tai nói: "Mẹ tôi, lúc tôi mười tuổi bị cha của tôi và tiểu Tam tiểu tứ liên hợp hại cho tức chết, tôi nghĩ là mình tuổi tác nhỏ trí nhớ sẽ không tốt, hoặc là đợi lớn rồi bản thân có thể nguôi ngoai phần nào, đáng tiếc..."
"Vào lúc ấy, tôi mỗi ngày đều chìm sâu trong sự thật tàn nhẫn là cha đã hại chết mẹ, tôi muốn rời xa hung thủ giết người, nhưng tôi lại không có bất kỳ năng lực sinh tồn nào, lại sau đó... Rời đi còn có tác dụng gì nữa, cũng đã ăn uống mấy năm cùng thủ phạm, chuyện đoạn tuyệt quan hệ liền trở nên lập dị lại đáng thương."
Trình Diệp cười khổ một tiếng: "Những năm này, chi phí ăn mặc của tôi giống như có được từ máu thịt của mẹ tôi, điều này làm cho tôi không cách nào yên tâm thoải mái mà lớn lên?"
Đồng Phồn nghĩ một hồi, đứa trẻ chỉ mới mười tuổi, cái gì cũng không hiểu, liền chỉ biết mình chỉ có thể dựa vào thù giết mẹ mới có thể tiếp tục sống, một mặt hận cha mình, mặt khác lại không thể không dựa vào ông ta để tồn tại —— cậu ta thấy Trình Diệp cũng không biết là bởi vì ánh trăng chiếu hay là bản thân suy nhược mà gương mặt trở nên trắng bệch, mím mím môi không biết nói cái gì cho phải, cũng chỉ là nhẹ nhàng nặn nặn tay Trình Diệp, truyền đạt tâm ý an ủi của mình.
Trình Diệp từ bên trong chuyện cũ phục hồi lại tinh thần, cậu miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, ngay cả bờ môi cũng tái nhợt không có chút máu, nhìn thực tại làm cho người khác đau lòng không thôi, ngữ khí mịt mờ mà nói rằng: "Về phần cha tôi, a —— "
Trình Diệp siết chặt chăn, không che giấu được tức giận: "Cha tôi, mỗi ngày không phải 'quá trớn' tại nhà thì chính là đi 'quá trớn' trên đường, có thể nói, trên thế giới này, ta ngay cả một người thân cũng bị mất."
Cậu nói xong lại nhìn sang giường bạch liên hoa đang nằm mà ngốc, Đồng Phồn kêu vài tiếng, mới đột nhiên ừ một tiếng, phục hồi tinh thần.
"Xin lỗi, tôi... Có chút thất thố."
Tâm tình tiêu cực như là nước lũ, phả vào mặt, toàn bộ nhấn chìm Trình Diệp, mũi trong cổ họng tất cả đều là nước mắt đắng chát.
Tình Diệp há há mồm, âm thanh đã nghẹn ngào.
Đồng Phồn một nhà ba người, tuy chỉ là gia đình khá giả, nhưng hạnh phúc hoà thuận, chỉ thấy qua ân oán hào môn trên những bộ phim truyền hình, nhất thời nghĩ tới đoạn máu chó đầy đầu đó.
Đồng Phồn vốn chỉ là thuận miệng hiếu kỳ, không nghĩ tới lại gợi lên quá khứ thương tâm của đối phương, áy náy xin lỗi, nhưng lại ăn nói vụng về, đột nhiên không kịp chuẩn bị lại càng không biết phải an ủi người ta như thế nào, há miệng liền mím môi.
Trình Diệp đè lại tay không biết đặt chỗ nào của cậu ta, thấp giọng nói: "Là tôi không tốt, từ sáng đến tối rảnh rỗi liền nghĩ bậy nghĩ bạ, chuyện xưa xửa xừa xưa cũng nghĩ đi nghĩ lại hoài, a... Trước cũng vậy, nếu như không tìm chút chuyện làm dời đi lực chú ý, tôi sợ rằng mình.. Sớm muộn gì cũng để tâm vào chuyện vụn vặt, sẽ hậm hực mà chết mất."
"Không có chuyện gì, cậu xem giờ đã tận thế, cậu còn sống, cha cậu và tiểu Tam đáng ghét kia cũng không biết... ặc, đi chết ở đâu rồi, này không phải là gặp báo ứng sao!"
Ở trước mặt của người ta nói xấu cha người ta, Đồng Phồn nghẹn đến mặt đỏ rần,"Cậu chớ suy nghĩ quá nhiều, tốt xấu gì cậu cũng còn có em gái, cũng coi như là người thân, người nhà của chúng tôi cũng không biết..."
Đồng Phồn nghĩ thầm, tang thi chặn đường liều mạng đều phải mang theo em gái thoát thân, nghĩ đến nhất định là quan hệ giúp đỡ nhau từ nhỏ đến lớn. Hoàn cảnh sinh hoạt ngột ngạt như thế, không có người nói tri kỷ, khả năng tâm lý sẽ thật sự bị vặn vẹo.
Không phải có rất nhiều tên biến thái đều là bởi vì tuổi ấu thơ đầy bi thương mới....
Đồng Phồn quay đầu, nhìn đôi mắt trơn bóng của Trình Diệp dưới ánh trăng lóe ra ánh sáng, bỗng nhiên mới phản ứng lại là đối phương đang khóc...
Cậu ta có chút bối rối, thậm chí còn muốn giơ tay giúp cậu lau nước mắt.
Trình Diệp than một tiếng, bên phải khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười trào phúng: "Em gái?" Âm cuối cậu kéo thật dài, Đồng Phồn nhìn cậu ý tứ sâu xa, chỉ cảm thấy sống lưng vèo vèo vèo hiện ra cảm giác lạnh lẽo, theo bản năng đắp kín chăn, phẫn nộ hỏi: "Tôi, có phải là nói sai cái gì không?"
Trình Diệp lắc đầu một cái: "Không có, cha tôi đúng là có thể đã chết rồi, du lịch mà, nguyên bản người ta tấp nập, hiện tại khẳng định núi thây biển xác."
Cậu liếc Trình Bạch Nghiên ở giường sát hành lang một cái, lạnh giọng nói: "Bất quá cô em gái này! Tôi cũng không dám muốn! Mẹ tôi chính là bị mẹ của cô ta từ trên ban công đẩy xuống... Sảy thai chảy quá nhiều máu mà qua đời."
"!"
"Vậy mà cậu còn cứu cô ta?" Đồng Phồn cảm thấy ngày hôm nay đôi mắt của cậu ta thật sự rất mệt, trừng mắt quá độ khiến cả người cậu ta đều có chút mê muội.
Trình Diệp nói một cách lạnh lùng: "Tôi không muốn cứu cô ta." Cậu dừng lại một chút, cau mày, "Lúc xảy ra chuyện chúng tôi đều ở biệt thự, tôi lúc đó một lòng muốn tới đây, lúc sắp ra cửa bị cô ta ngăn cản, sau đó... Cô ta liền theo tôi lên xe, nếu không... cô ta sẽ không ngay cả quần áo cũng không thay."
"Lúc tôi thu dọn đồ đạc, cô ta còn ở trong phòng ngủ, bất quá chắc là cô ta luôn luôn lưu ý động tĩnh của tôi đi, nếu không sẽ không nắm bắt thời cơ chuẩn như vậy. Cô ta chắc cũng không nghĩ tới tôi sẽ quyết định thật nhanh mà rời đi, dù sao... Bất luận người nào phản ứng đầu tiên đều là trước tiên trông coi ở nhà, quan sát tình thế." Cậu cười ra tiếng, "Tôi cũng là xem mấy quyển tiểu thuyết, cho dù ra khỏi nhà là sai, cùng lắm là chết ở bên ngoài mà thôi, ngược lại sống sót trong nhà cũng không có nghĩa lý gì."
666: "..." Giọng điệu này của Đại Diệp Tử cũng quá ai oán rồi, người nghe được nó đều có chút chua xót, luôn cảm thấy cậu là đang nói di ngôn, một giây sau liền muốn cắt cổ tự sát vậy.
Đồng Phồn cũng nhìn cậu thêm vài lần, bất quá thấy sắc mặt Trình Diệp bình tĩnh, bĩu môi lầm bầm nửa ngày mới nói một câu miễn cưỡng rõ ràng: "Cậu thật tốt, nếu là tôi, cho dù có lên xe tôi kéo cũng phải lôi cô ta xuống."
Trình Diệp nhìn Đồng Phồn liếc mắt một cái, không lên tiếng.
Đồng Phồn nắm tóc.
Trình Diệp nghiêng đầu, xuyên thấu qua cửa sổ liếc mắt nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài chỉ có mấy vì sao, nheo mắt, tịch liêu mà nói: "Tôi không biết, dù sao cũng là một cái mạng đi."
Cậu nhét nhét chăn, bao bản thân chặt chẽ: "Cậu cũng chỉ là ngoài miệng cậy mạnh, chờ gặp phải tình huống lúc đó, sẽ không hành động như những gì cậu nói bây giờ, nếu quả thật là vậy... Sau này mỗi tối cậu còn có thể ngủ ngon sao?"
Đồng Phồn đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút, vẫn không thể hoàn toàn cảm động lây.
Phút chốc nghĩ tới những người kia hại chết mẹ Trình Diệp mỗi đêm không phải vẫn ngủ say như thường sao, đây thì gọi là trường hợp đặc biệt sao.
Bất quá cậu ta nghĩ thì nghĩ, cũng không dám nữa nói lung tung, chỉ sợ đạp phải điểm mấu chốt của Trình Diệp.
Trong lúc nhất thời trong túc xá quay về tĩnh lặng, chỉ có mấy tiếng hít thở nông sâu lẫn lộn.
Trình Diệp trở mình, thấy một đôi mắt đang nhìn mình, trong lòng lộp bộp một tiếng, theo bản năng nhấc lên cảnh giác. Thuận theo tầm mắt ác liệt nhìn sang, vừa vặn đối diện với một đôi mắt hung ác như con báo đang săn mồi trong bóng tối.
"!" Thực sự là hù chết người mà.
Trình Diệp sờ sờ lên cánh tay nổi da gà, hướng về phía đối phương nhếch môi, nở nụ cười tươi sáng.
Hoàn toàn không giống trong giọng nói đầy uể oải và ngột ngạt như lúc nãy, ngược lại thêm mấy phần giảo hoạt, nhanh nhẹn của hồ ly tinh.
Dương Thịnh sững sờ, nháy mắt Trình Diệp cũng đã nằm xuống quay mặt về phía tường, nhắm hai mắt lại.
Từ vị trí của hắn, vừa vặn có thể nhìn thấy đối phương toàn bộ trán và mí mắt hơi rung động, bởi vì tia sáng quá mờ, xem không rõ ràng lắm, Dương Thịnh nhanh chóng nổi lên dục vọng, lại sợ quấy nhiễu Đồng Phồn, liếm liếm khóe môi.
Không riêng Dương Thịnh, những người khác cũng đều không ngủ.
Đột nhiên xảy ra biến cố lớn như vậy, cho dù đã qua nửa đêm, mọi người vẫn cảm xúc chập trùng, nghĩ bậy nghĩ bạ, căn bản ngủ không được. Nghe tiếng soàn soạt và tiếng gào thét của tang thi bên ngoài, càng cảm thấy phập phồng thấp thỏm, tương lai xa vời.
Trong lúc nhất thời nỗi lòng mờ mịt, cũng không biết nên nghĩ cái gì.
Vừa vặn Trình Diệp nói chuyện, mỗi một người đều lưu ý lắng nghe.
Không nghĩ là sẽ nghe được những chuyện như vậy... Mọi người đều đang nhắm mắt, giả bộ ngủ, nếu như tỉnh sẽ rất lúng túng.
Vốn chỉ nghĩ Trình Diệp là người không tệ, suy xét về bên ngoài, mặc dù em gái của cậu thấy tang thi đều có thể bị dọa té xỉu gây ra nhiều phiền toái cho cậu, nhưng cậu cũng sẽ tận lực quan tâm.
Ai biết, ở giữa còn có một đoạn khúc mắc như vậy.
Mặc dù nói là con gái của mẹ kế, nhưng thấy thái độ của Trình Diệp đối với em gái mình, cũng có thể cơ bản đánh giá ra cô bé này cũng không phải dạng tốt lành gì.
Nhất thời, mọi người không có cảm tình gì với Trình Bạch Nghiên còn đang hôn mê chưa tỉnh.
Cũng không phải bọn họ mù quáng tín nhiệm Trình Diệp, chỉ là trong tận thế, còn có thể bất chấp nguy hiểm tính mạng đi tìm người yêu, thậm chí còn đem đồ ăn của mình chia cho bọn họ - vốn là những người không quen biết, thấy thế nào cũng không giống như là người xấu.
Người tốt nói kẻ đó đáng ghét, tự nhiên người đó sẽ không phải người tốt.
Cho nên...
Trình Diệp ngoắc ngoắc khóe môi, cậu sẽ chống mắt lên xem Trình Bạch Nghiên làm sao xoay chuyển ấn tượng đầu xấu này của cô ta.
Trong dữ liệu thế giới mọi người thấy cô tốt, khó tránh khỏi sinh ra hảo cảm trong lòng, sau đó không cần biết cô ta làm gì, đều sẽ xét về ấn tượng đầu tiên mà giúp cô ta tìm lý do giải vây.
Nhưng nếu —— ấn tượng đầu tiên chính là ác cảm thì sẽ ra sao.
Mặc dù cô ta có làm vài chuyện tốt, những người khác cũng đều sẽ chỉ cảm thấy cô ta có âm mưu.
Huống chi —— Trình Bạch Nghiên cũng không giống như người có thể làm chuyện tốt!
Trình Diệp thả một con sâu vào trong lòng mọi người, lúc những người khác đều đang thương hại cậu, cậu ngược lại là vô tri vô giác, đi ngủ.
Đồng Phồn hít vào một ngụm khí lạnh, trợn tròn đôi mắt cả kinh kêu lên: "Cái gì?!"
Trình Diệp bị cậu ta đột nhiên la lên mà kinh sợ.
Đang nửa đêm, hai con mắt đen nhánh mà lóe tia sáng, nửa người đều ngẩng lên, mới vừa kêu thành tiếng liền bị Trình Diệp che miệng lại, chịu nhắc nhở liếc mắt một cái sau liếc đó nhìn bốn phía, không thấy ai lên tiếng, lúc này mới một lần nữa nằm xuống, ngượng ngùng nhỏ giọng, nói, "Cậu phải sống cuộc sống giống như tận thế, vậy chúng ta tính là gì."
Trong mắt bọn họ Trình Diệp là công tử nhà giàu, thiên chi kiêu tử, cả ngày đi qua đi lại ở những nơi rất cao cấp, là đại biểu cho quốc gia tham gia buổi hòa nhạc, thắng được vinh dự.
Đây chính là thế giới mà cả đời này bọn họ cũng không thể với tới.
Tựa hồ là bị bầu không khí tận thế kích phát ra oán giận trong lòng, thế đạo đều rối loạn, trước đây chỉ cần nói đến thôi cũng như là chuyện cười.
Sinh tử trước mặt không phải chuyện lớn, Trình Diệp cười một cái tự giễu, hít sâu một hơi, làm dịu tâm tình kích động, êm tai nói: "Mẹ tôi, lúc tôi mười tuổi bị cha của tôi và tiểu Tam tiểu tứ liên hợp hại cho tức chết, tôi nghĩ là mình tuổi tác nhỏ trí nhớ sẽ không tốt, hoặc là đợi lớn rồi bản thân có thể nguôi ngoai phần nào, đáng tiếc..."
"Vào lúc ấy, tôi mỗi ngày đều chìm sâu trong sự thật tàn nhẫn là cha đã hại chết mẹ, tôi muốn rời xa hung thủ giết người, nhưng tôi lại không có bất kỳ năng lực sinh tồn nào, lại sau đó... Rời đi còn có tác dụng gì nữa, cũng đã ăn uống mấy năm cùng thủ phạm, chuyện đoạn tuyệt quan hệ liền trở nên lập dị lại đáng thương."
Trình Diệp cười khổ một tiếng: "Những năm này, chi phí ăn mặc của tôi giống như có được từ máu thịt của mẹ tôi, điều này làm cho tôi không cách nào yên tâm thoải mái mà lớn lên?"
Đồng Phồn nghĩ một hồi, đứa trẻ chỉ mới mười tuổi, cái gì cũng không hiểu, liền chỉ biết mình chỉ có thể dựa vào thù giết mẹ mới có thể tiếp tục sống, một mặt hận cha mình, mặt khác lại không thể không dựa vào ông ta để tồn tại —— cậu ta thấy Trình Diệp cũng không biết là bởi vì ánh trăng chiếu hay là bản thân suy nhược mà gương mặt trở nên trắng bệch, mím mím môi không biết nói cái gì cho phải, cũng chỉ là nhẹ nhàng nặn nặn tay Trình Diệp, truyền đạt tâm ý an ủi của mình.
Trình Diệp từ bên trong chuyện cũ phục hồi lại tinh thần, cậu miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, ngay cả bờ môi cũng tái nhợt không có chút máu, nhìn thực tại làm cho người khác đau lòng không thôi, ngữ khí mịt mờ mà nói rằng: "Về phần cha tôi, a —— "
Trình Diệp siết chặt chăn, không che giấu được tức giận: "Cha tôi, mỗi ngày không phải 'quá trớn' tại nhà thì chính là đi 'quá trớn' trên đường, có thể nói, trên thế giới này, ta ngay cả một người thân cũng bị mất."
Cậu nói xong lại nhìn sang giường bạch liên hoa đang nằm mà ngốc, Đồng Phồn kêu vài tiếng, mới đột nhiên ừ một tiếng, phục hồi tinh thần.
"Xin lỗi, tôi... Có chút thất thố."
Tâm tình tiêu cực như là nước lũ, phả vào mặt, toàn bộ nhấn chìm Trình Diệp, mũi trong cổ họng tất cả đều là nước mắt đắng chát.
Tình Diệp há há mồm, âm thanh đã nghẹn ngào.
Đồng Phồn một nhà ba người, tuy chỉ là gia đình khá giả, nhưng hạnh phúc hoà thuận, chỉ thấy qua ân oán hào môn trên những bộ phim truyền hình, nhất thời nghĩ tới đoạn máu chó đầy đầu đó.
Đồng Phồn vốn chỉ là thuận miệng hiếu kỳ, không nghĩ tới lại gợi lên quá khứ thương tâm của đối phương, áy náy xin lỗi, nhưng lại ăn nói vụng về, đột nhiên không kịp chuẩn bị lại càng không biết phải an ủi người ta như thế nào, há miệng liền mím môi.
Trình Diệp đè lại tay không biết đặt chỗ nào của cậu ta, thấp giọng nói: "Là tôi không tốt, từ sáng đến tối rảnh rỗi liền nghĩ bậy nghĩ bạ, chuyện xưa xửa xừa xưa cũng nghĩ đi nghĩ lại hoài, a... Trước cũng vậy, nếu như không tìm chút chuyện làm dời đi lực chú ý, tôi sợ rằng mình.. Sớm muộn gì cũng để tâm vào chuyện vụn vặt, sẽ hậm hực mà chết mất."
"Không có chuyện gì, cậu xem giờ đã tận thế, cậu còn sống, cha cậu và tiểu Tam đáng ghét kia cũng không biết... ặc, đi chết ở đâu rồi, này không phải là gặp báo ứng sao!"
Ở trước mặt của người ta nói xấu cha người ta, Đồng Phồn nghẹn đến mặt đỏ rần,"Cậu chớ suy nghĩ quá nhiều, tốt xấu gì cậu cũng còn có em gái, cũng coi như là người thân, người nhà của chúng tôi cũng không biết..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng Phồn nghĩ thầm, tang thi chặn đường liều mạng đều phải mang theo em gái thoát thân, nghĩ đến nhất định là quan hệ giúp đỡ nhau từ nhỏ đến lớn. Hoàn cảnh sinh hoạt ngột ngạt như thế, không có người nói tri kỷ, khả năng tâm lý sẽ thật sự bị vặn vẹo.
Không phải có rất nhiều tên biến thái đều là bởi vì tuổi ấu thơ đầy bi thương mới....
Đồng Phồn quay đầu, nhìn đôi mắt trơn bóng của Trình Diệp dưới ánh trăng lóe ra ánh sáng, bỗng nhiên mới phản ứng lại là đối phương đang khóc...
Cậu ta có chút bối rối, thậm chí còn muốn giơ tay giúp cậu lau nước mắt.
Trình Diệp than một tiếng, bên phải khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười trào phúng: "Em gái?" Âm cuối cậu kéo thật dài, Đồng Phồn nhìn cậu ý tứ sâu xa, chỉ cảm thấy sống lưng vèo vèo vèo hiện ra cảm giác lạnh lẽo, theo bản năng đắp kín chăn, phẫn nộ hỏi: "Tôi, có phải là nói sai cái gì không?"
Trình Diệp lắc đầu một cái: "Không có, cha tôi đúng là có thể đã chết rồi, du lịch mà, nguyên bản người ta tấp nập, hiện tại khẳng định núi thây biển xác."
Cậu liếc Trình Bạch Nghiên ở giường sát hành lang một cái, lạnh giọng nói: "Bất quá cô em gái này! Tôi cũng không dám muốn! Mẹ tôi chính là bị mẹ của cô ta từ trên ban công đẩy xuống... Sảy thai chảy quá nhiều máu mà qua đời."
"!"
"Vậy mà cậu còn cứu cô ta?" Đồng Phồn cảm thấy ngày hôm nay đôi mắt của cậu ta thật sự rất mệt, trừng mắt quá độ khiến cả người cậu ta đều có chút mê muội.
Trình Diệp nói một cách lạnh lùng: "Tôi không muốn cứu cô ta." Cậu dừng lại một chút, cau mày, "Lúc xảy ra chuyện chúng tôi đều ở biệt thự, tôi lúc đó một lòng muốn tới đây, lúc sắp ra cửa bị cô ta ngăn cản, sau đó... Cô ta liền theo tôi lên xe, nếu không... cô ta sẽ không ngay cả quần áo cũng không thay."
"Lúc tôi thu dọn đồ đạc, cô ta còn ở trong phòng ngủ, bất quá chắc là cô ta luôn luôn lưu ý động tĩnh của tôi đi, nếu không sẽ không nắm bắt thời cơ chuẩn như vậy. Cô ta chắc cũng không nghĩ tới tôi sẽ quyết định thật nhanh mà rời đi, dù sao... Bất luận người nào phản ứng đầu tiên đều là trước tiên trông coi ở nhà, quan sát tình thế." Cậu cười ra tiếng, "Tôi cũng là xem mấy quyển tiểu thuyết, cho dù ra khỏi nhà là sai, cùng lắm là chết ở bên ngoài mà thôi, ngược lại sống sót trong nhà cũng không có nghĩa lý gì."
666: "..." Giọng điệu này của Đại Diệp Tử cũng quá ai oán rồi, người nghe được nó đều có chút chua xót, luôn cảm thấy cậu là đang nói di ngôn, một giây sau liền muốn cắt cổ tự sát vậy.
Đồng Phồn cũng nhìn cậu thêm vài lần, bất quá thấy sắc mặt Trình Diệp bình tĩnh, bĩu môi lầm bầm nửa ngày mới nói một câu miễn cưỡng rõ ràng: "Cậu thật tốt, nếu là tôi, cho dù có lên xe tôi kéo cũng phải lôi cô ta xuống."
Trình Diệp nhìn Đồng Phồn liếc mắt một cái, không lên tiếng.
Đồng Phồn nắm tóc.
Trình Diệp nghiêng đầu, xuyên thấu qua cửa sổ liếc mắt nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài chỉ có mấy vì sao, nheo mắt, tịch liêu mà nói: "Tôi không biết, dù sao cũng là một cái mạng đi."
Cậu nhét nhét chăn, bao bản thân chặt chẽ: "Cậu cũng chỉ là ngoài miệng cậy mạnh, chờ gặp phải tình huống lúc đó, sẽ không hành động như những gì cậu nói bây giờ, nếu quả thật là vậy... Sau này mỗi tối cậu còn có thể ngủ ngon sao?"
Đồng Phồn đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút, vẫn không thể hoàn toàn cảm động lây.
Phút chốc nghĩ tới những người kia hại chết mẹ Trình Diệp mỗi đêm không phải vẫn ngủ say như thường sao, đây thì gọi là trường hợp đặc biệt sao.
Bất quá cậu ta nghĩ thì nghĩ, cũng không dám nữa nói lung tung, chỉ sợ đạp phải điểm mấu chốt của Trình Diệp.
Trong lúc nhất thời trong túc xá quay về tĩnh lặng, chỉ có mấy tiếng hít thở nông sâu lẫn lộn.
Trình Diệp trở mình, thấy một đôi mắt đang nhìn mình, trong lòng lộp bộp một tiếng, theo bản năng nhấc lên cảnh giác. Thuận theo tầm mắt ác liệt nhìn sang, vừa vặn đối diện với một đôi mắt hung ác như con báo đang săn mồi trong bóng tối.
"!" Thực sự là hù chết người mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Diệp sờ sờ lên cánh tay nổi da gà, hướng về phía đối phương nhếch môi, nở nụ cười tươi sáng.
Hoàn toàn không giống trong giọng nói đầy uể oải và ngột ngạt như lúc nãy, ngược lại thêm mấy phần giảo hoạt, nhanh nhẹn của hồ ly tinh.
Dương Thịnh sững sờ, nháy mắt Trình Diệp cũng đã nằm xuống quay mặt về phía tường, nhắm hai mắt lại.
Từ vị trí của hắn, vừa vặn có thể nhìn thấy đối phương toàn bộ trán và mí mắt hơi rung động, bởi vì tia sáng quá mờ, xem không rõ ràng lắm, Dương Thịnh nhanh chóng nổi lên dục vọng, lại sợ quấy nhiễu Đồng Phồn, liếm liếm khóe môi.
Không riêng Dương Thịnh, những người khác cũng đều không ngủ.
Đột nhiên xảy ra biến cố lớn như vậy, cho dù đã qua nửa đêm, mọi người vẫn cảm xúc chập trùng, nghĩ bậy nghĩ bạ, căn bản ngủ không được. Nghe tiếng soàn soạt và tiếng gào thét của tang thi bên ngoài, càng cảm thấy phập phồng thấp thỏm, tương lai xa vời.
Trong lúc nhất thời nỗi lòng mờ mịt, cũng không biết nên nghĩ cái gì.
Vừa vặn Trình Diệp nói chuyện, mỗi một người đều lưu ý lắng nghe.
Không nghĩ là sẽ nghe được những chuyện như vậy... Mọi người đều đang nhắm mắt, giả bộ ngủ, nếu như tỉnh sẽ rất lúng túng.
Vốn chỉ nghĩ Trình Diệp là người không tệ, suy xét về bên ngoài, mặc dù em gái của cậu thấy tang thi đều có thể bị dọa té xỉu gây ra nhiều phiền toái cho cậu, nhưng cậu cũng sẽ tận lực quan tâm.
Ai biết, ở giữa còn có một đoạn khúc mắc như vậy.
Mặc dù nói là con gái của mẹ kế, nhưng thấy thái độ của Trình Diệp đối với em gái mình, cũng có thể cơ bản đánh giá ra cô bé này cũng không phải dạng tốt lành gì.
Nhất thời, mọi người không có cảm tình gì với Trình Bạch Nghiên còn đang hôn mê chưa tỉnh.
Cũng không phải bọn họ mù quáng tín nhiệm Trình Diệp, chỉ là trong tận thế, còn có thể bất chấp nguy hiểm tính mạng đi tìm người yêu, thậm chí còn đem đồ ăn của mình chia cho bọn họ - vốn là những người không quen biết, thấy thế nào cũng không giống như là người xấu.
Người tốt nói kẻ đó đáng ghét, tự nhiên người đó sẽ không phải người tốt.
Cho nên...
Trình Diệp ngoắc ngoắc khóe môi, cậu sẽ chống mắt lên xem Trình Bạch Nghiên làm sao xoay chuyển ấn tượng đầu xấu này của cô ta.
Trong dữ liệu thế giới mọi người thấy cô tốt, khó tránh khỏi sinh ra hảo cảm trong lòng, sau đó không cần biết cô ta làm gì, đều sẽ xét về ấn tượng đầu tiên mà giúp cô ta tìm lý do giải vây.
Nhưng nếu —— ấn tượng đầu tiên chính là ác cảm thì sẽ ra sao.
Mặc dù cô ta có làm vài chuyện tốt, những người khác cũng đều sẽ chỉ cảm thấy cô ta có âm mưu.
Huống chi —— Trình Bạch Nghiên cũng không giống như người có thể làm chuyện tốt!
Trình Diệp thả một con sâu vào trong lòng mọi người, lúc những người khác đều đang thương hại cậu, cậu ngược lại là vô tri vô giác, đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro