Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Tận thế, tôi lỡ...

Quỳnh Cửu Khiêm

2024-10-24 10:11:06

Đơn giản thu thập vài thứ, đám người bọn họ chuẩn bị rời trường học, dù sao cửa ký túc xá cũng không chắc chắn, không chừng ngày nào đó sẽ bị công phá, lúc đó bắt ba ba trong rọ sẽ không tốt.

Bọn họ tám người tính cả Trình Bạch Nghiên đều có dị năng, chỉ là phân chia mạnh yếu thôi, nhưng trước đây khi Trình Diệp giết tang thi căn bản không biểu hiện ra, cho nên những người khác đều không biết.

Trong đó dị năng của Trịnh Phi và Dương Thịnh giết tang thi lợi hại nhất, nhưng bởi vì dị năng của Dương Thịnh trước đây bị tiêu hao hết, hiện tại thân thể còn chưa khỏi hoàn toàn, hơn nữa Trịnh Phi vốn là lão đại của ký túc xá, cho nên bọn họ bây giờ ai cũng nghe lời Trịnh Phi.

Sau khi phân tích tình thế, Trịnh Phi quyết định mang theo mọi người đi tới B thị, bất kể như thế nào, bên kia cũng là thủ đô, chính phủ sẽ không bỏ cuộc nhanh như thế.

Trình Diệp tính toán trên đường đi sẽ giải quyết bạch liên hoa, hoàn thành nhiệm vụ, cho nên căn bản có đi đến đâu cũng không quan trọng.

Trình Diệp sẽ không ngốc ở thế giới này quá lâu, căn cứ nào an toàn, có thể bảo vệ họ trong lâu dài hay không đối với cậu cũng không quan trọng.

Nhưng những người khác cũng đều cảm thấy B thị rất đáng tin, nên cứ như vậy đoàn người chuẩn bị lên phía bắc.

Bởi vì bọn họ ở bên kia cũng không quen ai thân thích, cho nên không cần sốt ruột chạy đi tìm người, an an toàn toàn là được.

Nếu phải đi, chắc chắn phải cần đến phương tiện di chuyển.

Lúc Trình Diệp tới là có một chiếc xe, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể ngồi vừa năm người, lúc này Đồng Phồn xen vào nói: "Xe thì đơn giản, giáo viên trường chúng ta có tiền như vậy, ở bãi đậu xe loại nào chả có!"

Tề Thịnh vỗ gáy cậu ta một cái: "Cậu cho rằng có xe là được? Không chìa khóa cậu làm sao mở? Dùng siêu năng lực của cậu đẩy đi?"

Đồng Phồn lườm một cái: "Vậy cậu nói thử xem phải làm sao bây giờ?"

Những người khác cũng đều không có xe, hai mặt nhìn nhau không nói gì.

Lúc này Dương Thịnh vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng: "Buổi trưa ngày hôm qua, xe tải phụ trách cung cấp đồ ăn cho nhà ăn còn chưa đi, kia đều là xe kiểu cũ, tôi có thể tìm cách nổ máy xe mà không cần chìa khóa."

"Vậy cũng được, xe tải so với xe ô tô tốt hơn nhiều, ít nhất xe tải cao như vậy, tang thi nhiều nhất xông lên cũng chỉ có thể đụng vào trên bánh xe, lại nói, chúng ta tìm thấy đồ ăn còn có thể bỏ vào xe tải." Đồng Phồn vỗ tay bảo hay.

Trình Diệp nghiêng đầu nhìn Dương Thịnh, hỏi: "Cậu biết lái xe tải sao?"

Dương Thịnh dừng một chút gật đầu: "Biết."

Trình Diệp lập tức tràn ngập sùng bái mà nhìn hắn: "Cậu cũng thật là lợi hại!"

666: "..." Vậy cậu cũng thật là biết khen? Từ ngữ nghèo nàn như thế?

Trịnh Phi ho nhẹ hai tiếng: "Vậy chúng ta bây giờ liền qua đó, bây giờ trời tối đặc biệt sớm, đi ra ngoài còn phải tìm nơi ngủ qua đêm."

Dương Thịnh thân thể không quá tốt, nhưng chỉ có hắn biết lái xe tải, cho nên lần hành động này hắn phải đi, Đồng Phồn phụ trách đi cùng bảo vệ hắn, những người khác thì cần phải đến quầy hàng trong khách sạn lấy đầy đủ đồ ăn.

Trước khi xuất phát, Trình Diệp suy nghĩ một chút nói: "Lúc đó cũng là giờ ăn trưa, tình huống ở nhà ăn cũng không quá tốt, để em đi cùng Dương Thịnh và Đồng Phồn đi, dù sao lúc Dương Thịnh mở khóa xe tải, Đồng Phồn một mình có thể sẽ không ứng phó được."

"Hay là anh cùng đi đi." Trình Diệp nói rất hợp lý, nhưng Trịnh Phi lo cho cậu, chần chừ một hồi đem balo đưa cho Trình Diệp, "Em đi với những người còn lại tới quầy hàng trong khách sạn."

"Trịnh ca, nếu anh đi, chúng em ở đây làm sao bây giờ?" Trình Bạch Nghiên sợ mình ăn không ngồi rồi sẽ bị bỏ lại, cho nên cũng muốn đi quầy hàng trong khách sạn, dù sao đồ vật lấy vào tay mình mới có thể yên tâm, cô giơ tay vịn Trịnh Phi, váy lớn rộng rãi vừa tới đùi, bởi vì cổ áo quá lớn, chỉ cần động tác nhỏ là nửa bên vai lộ ra bên ngoài.

Lời này vừa nói ra, mấy người còn lại không quản thể diện trắng đen bọn họ, sắc mặt mọi người liền trầm xuống.

Chẳng lẽ nói không có Trịnh Phi, bọn họ cũng chỉ có con đường chết sao?

Trịnh Phi có chút lúng túng, ngượng ngùng cười cười cái tay đang khoác lên vai mình của Trình Bạch Nghiên xuống, dời đến bên người Trình Diệp, nhưng Trình Bạch Nghiên giống như không chú ý tới bầu không khí quỷ dị lúc này, vẫn như trước tiến tới gần.

Trình Diệp lườm một cái, đem ba lô ném cho Trịnh Phi: "Dương Thịnh, chúng ta đi!"

Nói xong kéo cánh tay Dương Thịnh một cái, một cái tay khác vỗ Đồng Phồn: "Mang theo cái bao, nói không chừng còn có thể tìm thấy vài cái nồi niêu bát đũa hữu dụng hoặc vài thứ có thể sử dụng được."

Đồng Phồn nhìn Trình Bạch Nghiên làm nũng, đôi mắt đều sắp bị cay đến chảy nước mắt, vội vàng đáp một tiếng được rồi đi theo sát cậu.

Trình Diệp đi ra ngoài hai bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn, đúng lúc thấy Trình Bạch Nghiên dây dưa cùng Trịnh Phi, chỉ thiếu điều hóa thân bạch tuộc trực tiếp bám lên người hắn ta.

Trịnh Phi vốn cũng muốn đuổi theo, nhưng bị Trình Bạch Nghiên gắt gao kéo lại, vốn đang mặc áo ba lỗ, thiếu chút nữa muốn cởi ra, nhưng cuối cùng lại không thể làm vậy.

Sắc mặt hắn ta thật sự không tốt lắm, nhưng đối đầu với Trình Bạch Nghiên gần như muốn khóc lớn, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ nói: "Được, đừng khóc, chúng tôi không có thời gian, không rảnh để ở đây ngây ngốc."

Trình Diệp và Dương Thịnh còn có Đồng Phồn, tránh né tang thi đến cửa phòng ăn.

Nhà ăn cách ký túc xá không xa, chỉ cần đi tới cuối con đường nhỏ lại rẽ một cái là tới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ba người đi tới trong nháy mắt liền sáng mắt, quả nhiên, cửa phòng ăn xác thực có một chiếc xe tải, hơn nữa may mắn chính là cửa xe tải đang mở.

Trình Diệp quay đầu nhìn Dương Thịnh, vừa vặn đối diện với tầm mắt đối phương nhìn sang, cậu cười toét miệng, quay đầu nói với Đồng Phồn: "Vận may thật tốt, e rằng nhân viên công tác muốn chuyển xong đồ liền đi ra ngay nên không khóa cửa, phỏng chừng chìa khóa còn ở bên trong."

Đồng Phồn cười hì hì, hiển nhiên cũng thật cao hứng.

Trình Diệp chậm rãi nheo mắt lại, kéo cái cổ hướng vào bên trong nhìn một chút, mím môi nói: "Tôi thấy sọt, rổ bên trong có bánh mì xúc xích, còn có bọc lớn mì ăn liền!" Nhà ăn cũng sẽ có mì ăn, đồ ăn nhanh cùng bánh mì sữa bò các loại, bởi vì đều đóng gói nên chưa bị tang thi ô nhiễm.

Thậm chí, những thứ đồ này đều ở ngay cửa phòng ăn, không cần đánh giết vào bên trong cũng có thể lấy.

Nhưng Dương Thịnh một mặt không đồng ý: "Bên trong tang thi nhiều lắm, nơi này không có vật gì che lấp, rất dễ bị tập kích."

"Không sao." Trình Diệp rất chắc chắn, "Tôi và Đồng Phồn đi vào, cậu đi mở khóa xe tải, chờ chúng tôi đi ra liền trực tiếp lên xe phóng đi!"

Đồ vật rất nhiều, một chuyến khẳng định lấy không hết, cần Dương Thịnh ở lại tiếp ứng!

Dương Thịnh mặt âm trầm: "Không được!" Nhưng hắn đối diện với ánh mắt kiên định của Trình Diệp, lời nói mềm mại, "Như vậy đi, cậu lên xe chờ, tôi và Đồng Phồn đi."

Trình Diệp lườm một cái: "Tôi cũng không lái xe tải, lại nói tay tôi ngắn như vậy, sức lực cũng không lớn, đến lúc đó thật sự gặp phải nguy hiểm gì tôi không thể làm được thì các cậu thấy vui à."

666: "Nói mình tay ngắn thật sự ổn không?"

Trình Diệp ghét bỏ: "Vốn dĩ có dài đâu."

Tranh chấp hai phút, Trình Diệp vẫn kiên trì với quyết định của mình, nếu còn tiếp tục trì hoãn, đừng nói là đồ ăn đến cả xe tải bọn họ cũng không thể lái về, Dương Thịnh không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, một mặt lo lắng nhìn theo bọn họ, nói đúng hơn là nhìn theo Trình Diệp.

Ánh mắt của hắn giống như cái lưới, rất muốn quấn quanh Trình Diệp, làm cho đối phương không thể rời đi.

Lúc đi ra, Trình Diệp bỗng nhiên quay người lại, nhìn Dương Thịnh nháy mắt một cái, còn ném một cái hôn gió, cười híp mắt rời đi.

Dương Thịnh hai tay nắm thành quyền, mu bàn tay nổi gân xanh, thiếu chút nữa không khống chế được kích động muốn đem người kéo trở về mạnh mẽ đặt dưới thân.

Hắn thở một hơi thật dài, thả lỏng thân thể, hai ba lần lao ra leo lên xe tải.

Chìa khóa xe đúng là còn cắm trên xe, trang bị của xe này tương đối cũ, nhưng Dương Thịnh trước kia từng lái qua xe tải, sờ soạng hai cái liền lên tay, hắn vẫn duy trì trạng thái cửa xe mở rộng, nôn nóng mà nhìn hai bóng người nhanh nhẹn tránh né tang thi, đi gom đồ.

Gom qua lại hai chuyến, đã có bốn vali bánh mì lạp xưởng còn có một vali nước ngọt và nước khoáng, đủ bọn họ ăn mấy ngày, Trình Diệp bất động thanh sắc đem một phần còn lại toàn bộ cất vào không gian: "Lên xe đi."

Nhìn phía sau một chút, Đồng Phồn tiếc của nói: "Lại gom thêm một chút đi."

Dương Thịnh là người đầu tiên phản đối: "Không được, các cậu vừa tạo ra tiếng vang, kinh động tang thi, rất nhanh nơi này sẽ bị bao vây."

"Nhưng mà..." Đồng Phồn dùng sức nghiêng đầu, chính là không muốn lên xe, cứ như vậy giằng co một trận, Trình Diệp không có cách nào giải hòa, "Như vậy đi, một chuyến cuối cùng, thích ăn cái gì thì tận lực lấy cái đó, cũng không có lần sau."

Có thể là bởi vì Trình Diệp luôn luôn dễ dàng khống chế toàn cục, Đồng Phồn ngoài ý muốn nghe theo phân phó của cậu, chiếm được sự đồng ý của Trình Diệp, Đồng Phồn lập tức cao hứng, thậm chí không thèm quản sắc mặt Dương Thịnh trong nháy mắt đã trở nên âm trầm, kéo theo Trình Diệp liền trốn đi.

Lén lén lút lút, Đồng Phồn kinh ngạc "Ồ ——" một tiếng: "Tối nhớ là vừa nãy đồ còn lại không phải như vậy?" Hình như thiếu rất nhiều.

Trình Diệp nhìn tang thi bị đá lăn khắp nơi nhanh chóng nói: "Nhìn lầm rồi đi, động tác nhanh lên!"

Chính cậu lại nâng lên một sọt bánh mì đi theo phía sau Đồng Phồn, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

Đứa nhỏ này điển hình của kiểu người buồn lo vô cớ, có bao nhiêu đồ vật đều muốn mang đi, cho nên Trình Diệp chỉ thật là cẩn thận mà nhét vào không gian một phần, làm cho những đồ ăn còn lại cũng không quá giả tạo.

Nếu không lúc Đồng Phồn quay lại thì sẽ chỉ thấy 'khung trời hoang vu'!

Đồng Phồn liền dời một cái thùng nước khoáng, dù sao con người có thể trong thời gian ngắn không ăn cơm, nhưng tuyệt đối không thể không uống nước, vừa nãy đã gom vài chuyến, cánh tay đau đớn mệt mỏi hiện đã có dấu hiệu không nhấc lên nổi, trọng tâm không ngừng truỵ xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Mắt thấy Đồng Phồn lảo đảo liền muốn ngã nhào xuống đất, Trình Diệp vội vàng giơ tay kéo lại tay cậu ta: "Làm sao vậy, không thoải mái sao?"

Đồng Phồn đột nhiên phục hồi tinh thần, vội vội vã vã lắc đầu: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, đi nhanh đi." Sợ là hai ngày nay ăn quá ít, cho nên có chút hạ đường huyết, hoạt động càng nhiều càng nhanh tiêu hao sức lực.

Mấy bịch nilon rơi trên mặt đất bị đạp mấy phát, âm thanh ma sát xoạt xoạt xoạt xoạt đặc biệt vang dội, cách đó không xa mấy con tang thi lập tức giương nanh múa vuốt nhào lên, con ngươi Trình Diệp tối sầm lại, phất tay giải quyết hai con, quay đầu nhìn lại đã sợ đến tim thiếu chút nữa ngừng đập.

Trước tình thế nguy hiểm như thế Đồng Phồn thế mà lại không nỡ buông thùng nước trong tay, mắt thấy tang thi sắp đánh đến lưng cậu ta, Trình Diệp dưới tình thế cấp bách cầm một cái bánh mì lên, đánh vào mặt tang thi kia, nhưng tang thi cũng chỉ dừng lại trong giây lát, Trình Diệp lập tức nhào tới, đem Đồng Phồn bảo hộ ở dưới thân.

"Trình Diệp!" Xa xa có thể nghe thấy tiếng Dương Thịnh la lên, Trình Diệp nặng nề ho khan hai tiếng, ra hiệu bản thân không có chuyện gì, túm Đồng Phồn đã choáng váng, nhanh chóng chạy tới chỗ xe tải.

Nước khoáng ùng ục ùng ục lăn trên đất, không ít tang thi chân đạp phải chai nước khoáng ngã xuống đất, giống như một đống đống cát, ngăn trở rất nhiều tang thi phía sau đang xông lên.

Trình Diệp cầm lên hai, ba chai nước khoáng nhét vào trong lồng ngực Đồng Phồn, bản thân cũng cầm hai trai, lôi ống tay áo Đồng Phồn chạy nhanh hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai người thở hổn hển leo lên xe, quần áo Đồng Phồn rủ xuống, nửa người đều lộ ra ngoài do bị Trình Diệp lôi kéo.

Dương Thịnh đang ngồi ở chỗ ghế lại, mặt hắn căng thẳng chau mày đề ga, hoàn toàn không nhìn ra tâm tình, nhưng Trình Diệp khó giải thích được cảm thấy hắn là đang tức giận, hơn nữa còn là lửa giận ngập trời, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ đốt những người xung quanh thành tro bụi, một chút vết tích cũng không để lại.

Trình Diệp cảm thấy Dương Thịnh giống như là một con báo đang săn mồi, chỉ cậu động là sẽ nhảy dựng lên cắn cậu một miếng, cậu không dám nói lời nào, chỉ hổn hà hổn hển thở dốc.

Mà Đồng Phồn thì lại là một bộ tinh thần chưa định hình được, thật vất vả phục hồi lại tinh thần cậu ta vội vàng hướng về phía Trình Diệp xin lỗi: "Trình Diệp, tôi, tôi không cố ý, xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không nên kiên trì muốn đi gom đồ lần nữa."

Trình Diệp vừa nãy hoàn toàn là bạo phát tiềm năng, lúc này vẫn còn đang mệt mỏi há to miệng thở dốc, kéo ba lô phía sau qua, may là trước đó có cầm cái nồi kia, móng tay tang thi còn rất sắc bén, ba lô đã bị cào rách, rất rõ ràng có thể nhìn thấy cái nồi bên trong, cậu cười cười, lặng lẽ liếc nhìn Dương Thịnh một cái, chỉ thấy đường nét gò má đối phương căng thẳng, nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì, phúc lớn mạng lớn, đại nạn không chết tất có hậu phúc, sống sót là tốt rồi." Trình Diệp ngừng nói sau đó cười cũng có chút xán lạn, hì hì an ủi, "Nói không chừng tôi sau này sẽ sống lâu trăm tuổi, còn phải đến cảm tạ cậu."

Đồng Phồn cười khan hai tiếng, chặt chẽ siết lấy ống tay áo Trình Diệp, mắt lom lom nhìn cậu.

Trình Diệp từ ái sờ sờ trên đầu tóc có chút ngốc của cậu ta: "Tôi không sao, đừng sợ."

...

Mãi đến tận lúc hội họp với bọn Trịnh Phi, mặt Dương Thịnh trước sau âm trầm im lặng không nói, nhìn ai cũng giống như đang muốn giết cả nhà của người đó.

Đồng Phồn như đuôi nhỏ theo sát Trình Diệp, cẩn thận từng li từng tí một kéo vạt áo một cái: "Dương ca có phải là đang tức giận không, cậu ấy có trách tôi hay không, dù sao, vừa nãy nếu không phải tôi nhất quyết đòi đi, căn bản sẽ không gặp phải chuyện nguy hiểm như thế, cậu thiếu chút nữa liền xảy ra chuyện."

Đồng Phồn không biết vấn đề giữa hai người bọn họ, chỉ cảm thấy bản thân gây phiền toái cho hai người, nói chuyện đều cẩn thận âm thanh vô cùng nhỏ, chỉ lo sẽ lại chọc tới Dương Thịnh.

Nhìn Đồng Phồn một mặt hổ thẹn, Trình Diệp quay đầu lại liếc Dương Thịnh còn đang nghiêm mặt một cái, vỗ vỗ vai Đồng Phồn không phản đối nói: "Không có chuyện gì, đoán chừng là sợ mất mật, sau này cho cậu ấy sờ sờ, chứng minh tôi vẫn còn sống là được rồi."

Dương - sợ mất mật - Thịnh: "..."

Đồng - thật sự sợ mất mật - Phồn: "..."

Đồng Phồn sắc mặt trắng bệch, liếc mắt là đã nhìn ra mới có chuyện gì xảy ra, Trịnh Phi vội vàng lại gần cầm lấy tay Trình Diệp, kiểm tra từ trên xuống dưới: "Em không sao chứ, làm sao vậy?"

Đồng dạng theo tới còn có đuôi nhỏ của hắn - Trình Bạch Nghiên, một mặt xem thường, nhưng âm thanh lại mềm mại, yểu điệu nói: "Không phải chỉ là đi mở một chiếc xe thôi sao, không phải nói chìa khóa rất có thể ở ngay trên xe sao, có thể gặp phải nguy hiểm gì chứ." Nghĩa bóng chính là bọn họ làm quá, không có chuyện gì cũng bị dọa đến sợ gần chết.

Đồng Phồn là bởi vì Trình Diệp xả thân cứu người mới kiếm về được một cái mạng, dù sao khi phản ứng lúc đó hoàn toàn là hành động theo bản năng, Trình Diệp một chút cũng không suy nghĩ liền nằm úp sấp ở trên người cậu ta, căn bản không có thời gian cân nhắc đến chuyện ba lô có thể chịu được một đòn của tang thi hay không, khả năng bị chết rất cao.

Đã sớm nhìn Trình Bạch Nghiên không vừa mắt, tái nhìn cô ta tỏ thái độ quái gở đối với ân nhân cứu mạng, phiền muộn vừa nãy giống như là tìm được chỗ trút, lập tức rống lên: "Cô thì biết cái gì! Một người nhìn thấy tang thi liền bị dọa đến hôn mê một ngày có tư cách gì nói đến người khác!"

Trình Bạch Nghiên mặt mũi trắng bệch: "Anh!"

Đồng Phồn lườm một cái, không để ý tới cô ta, tâm tình khuấy động mà đem tình huống nguy hiểm vừa nãy nói một lần, quả nhiên mọi người khác cũng đều sợ không thôi, bọn họ có ấn tượng rất tốt về Trình Diệp, đương nhiên không hy vọng đối phương xảy ra chuyện.

Đặc biệt là Trịnh Phi, mặt tối sầm lại chất vấn nói: "Đồng Phồn, lần này là trách nhiệm của cậu, nếu không phải vận khí tốt, Trình Diệp hiện tại đã biến thành tang thi rồi!"

Trình Bạch Nghiên không kéo được sự chú ý của Trịnh Phi, thấy tất cả mọi người tán thưởng mà nhìn Trình Diệp, càng thêm mất hứng, nhất định phải làm trái lại nói: "Anh ấy có đeo nồi theo, nhất định là biết mình sẽ không có chuyện gì mới lao tới, không phải..."

"Cô im miệng!" Lần này không phải Trình Diệp, cũng không phải Đồng Phồn la, mà là Dương Thịnh.

Dương Thịnh là người lúc bình thường không nói chuyện, quan hệ với những người cùng phòng ký túc xá cũng nhàn nhạt, cho nên mặc dù năng lực của hắn không tệ, nhưng mấy người ở ký túc xá vẫn muốn muốn nghe Trịnh Phi hơn, cho nên vừa nãy nghĩ rằng Dương Thịnh tức giận, Đồng Phồn mới run sợ trong lòng như vậy.

Dương Thịnh mặc dù không nói câu nào, mặc dù mặt không hề có cảm xúc, mặc dù đứng ở trong góc nhỏ, chỉ cần hắn muốn, độ tồn tại mạnh mẽ của hắn liền có thể khiến người ta cảm thấy bị uy hiếp đến sâu tận xương tủy, giống như là bị bóp cổ.

Trình Bạch Nghiên vốn muốn bật lại Dương Thịnh, nhưng từ sớm cô liền phát hiện Dương Thịnh đối với ai cũng đều lạnh như băng, hơn nữa mặt mày âm trầm, đừng nói đến gần, cô thậm chí còn không dám cùng đối phương mặt đối mặt, tùy tùy tiện tiện liếc mắt một cái chân liền mềm nhũn, cho nên cô liền liếc tới Trịnh Phi.

Trịnh Phi thực lực cũng không tệ, tướng tá cao lớn đẹp trai, là loại hình tỏa nắng, trong một đám tang thi càng là cực kỳ vừa mắt, tuy rằng hắn ta là bạn trai Trình Diệp, nhưng cô tự tin tướng mạo mình không kém hơn Trình Diệp, thân thể so với Trình Diệp lại mềm mại hơn, không sợ đối phương không mắc câu.

Về phần những người khác trong tiểu đội, Trình Bạch Nghiên coi như không nhìn thấy, nói không chừng lúc nào đó sẽ chết mà thôi.

Cô đã sớm nhìn ra, Trình Diệp không biết đã nói cái gì, khiến những người này có hảo cảm rất lớn với Trình Diệp, từng người từng người hận không thể lập tức đem cô đuổi ra khỏi đội, cô mới không hiếm lạ.

Nhưng mà ——

Trình Bạch Nghiên chính là nhìn Trình Diệp không lọt mắt, càng không muốn thấy Trình Diệp được mọi người vây đỡ (*).

(*) Vây đỡ: Vây quanh + Giúp đỡ.

Nghĩ đến từ nhỏ chính mình liền bị áp lên cái danh con riêng, mà Trình Diệp lại như tiểu vương tử trong lâu đài, mỗi ngày đều sinh hoạt dưới ánh đèn neon, sáng chói rực rỡ, Trình Bạch Nghiên rất không phục.

Thật vất vả mẹ của cô mới tiến vào được Trình gia, nhưng Trình phụ cũng bởi vì mẹ cô mà ngày càng yêu thích cô, chán ghét Trình Diệp, mắt thấy Trình Diệp sắp không ba không mẹ biến thành cô nhi chân chính, thì tận thế lại đến.

Cô không phục, một ngày nào đó, cô muốn cho Trình Diệp cũng nếm thử cảm giác bị người ta hạ nhục, cảm giác đi đến đâu cũng bị người khác bàn tán nói xấu!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Số ký tự: 0