Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
« Ngôi sao sáng chói 2 - tình yêu chung thủy » (14 )
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Ầm!
Lúc phóng viên đó vừa mới dứt lời, trong hội trường đột nhiên vang lên một tiếng vang thật lớn.
Tuy có tiếng nhạc, nhưng vẫn không thể nào dằn xuống tiếng vang khổng lồ này, khi mọi người đang ngồi ở đây nghe được tiếng bước chân nhỏ này sững sờ một chút, sau đó lần lượt nhìn sang nơi phát ra âm thanh.
Trên sân khấu, Cố Liên Thành chật vật không chịu nổi ngã ngồi bệt dưới đất, vẻ mặt trắng bệch.
Trước khi ngã sấp xuống, cô ta nghe được tiếng nghị luận dưới sân khấu, vốn không muốn để ý tới, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy ảnh hưởng, không cẩn thận sải chân một chút, liền ngã ở trên sân khấu.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Nhìn giày cao gót của cô ta cũng không tính là cao, sao nói ngã liền ngã, đây không phải là cố ý thu hút ánh mặt mọi người thì còn là như thế nào?"
"Đoán chừng là không cẩn thận, chuyện mất mặt ngã sấp xuống như vậy, sao có thể là cố ý?"
"Đúng vậy, tôi cũng thấy thế..."
"Triển lãm trang sức như loại này, bình thường đều là mời ngôi sao để đại diện phát ngôn, cô ta là nhà thiết kế, không chuyên nghiệp, cũng khó trách cô ta được."
"...."
Cố Liên Thành ngã sấp xuống, dẫn tới một mảnh tranh luận.
Có người đứng ở góc độ của cô ta suy tính sự tình, nói xấu cô ta, cũng có người tỏ vẻ không hiểu với chuyện cô ta ngã sấp, một số người còn lại đều duy trì trung lập, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Tách, tách....
Các phóng viên phía sau dồn phía trước giơ camera lên, chụp cảnh nhếch nhác của Cố Liên Thành.
Bị đèn flash làm lóa mắt, bị người sân khấu chọt trúng vết thương, Cố Liên Thành cảm thấy khó chịu đến cực điểm, cô ta cắn chặt răng, không chịu thua cũng không nhận thua, muốn đứng lên.
Nhưng cô ta vừa mới có hành động, chỗ mắt cá chân liền truyền đến một trận kịch liệt đau nhức, mồ hôi lạnh toát ra từ cái trán, cô ta lại lập tức ngã xuống sân khấu.
Cô ta lại thử mấy lần, nhưng dù cô ta cố gắng hơn nữa, cũng không đứng lên được.
Cuối cùng, Cố Liên Thành được nhân viên triển lãm dìu đỡ xuống sân khấu. Sau đó tìm nhân viên cứu hộ tới làm kiểm tra cho cô ta, trải qua kiểm tra phát hiện, mắt cá chân cô ta gãy xương rất nhỏ.
Sau khi Thẩm Chanh biết được chuyện này, an bài người đưa Cố Liên Thành trở về, nhưng Cố Liên Thành không chịu, cô ta nói cô ta đã phá hủy triển lãm lần này, nhất định phải nghĩ biện pháp bù đắp, nếu không sẽ cảm thấy hổ thẹn với công ty.
"Chị Liên Thành! Chân chị đã bị thương thành ra như vậy, đã không có cách nào lên sân khấu, cho nên dù ở lại chỗ này cũng không làm nên chuyện gì. Chị xem chân chị đều đã bị thương thành ra như vậy, vẫn là đi về nghỉ ngơi đi." Trợ lý khuyên nhủ.
"Không có chuyện gì, chị có thể chống đỡ." Trên mặt Cố Liên Thành không có một chút huyết sắc, nhưng cô ta lại đang gượng cười cho qua chuyện, "Một chút vết thương nhỏ, không chết được, công ty quan trọng nhất."
"Nhưng là ...."
"Không nhưng gì hết. Mắt thấy triển lãm sắp kết thúc hoàn mỹ, kết quả bị chị gây ra một trận chê cười. Nếu như chị không lên sân khấu, danh dự của công ty nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Chị không muốn công ty bởi vì chị mà chịu bất kỳ tổn thất nào, cho nên chị cần phải bù đắp." Mỗi chữ mỗi câu của Cố Liên Thành, đều rất kiên định.
"Vậy chân của chị...."
"Chân của chị không có gì đáng ngại, chỉ trẹo một chút mà thôi, vừa rồi bác sĩ đã xử lý cho chị, hiện tại không đau rồi. Phiền em đi tìm giúp chị một đôi giày đế bằng đến, chị muốn lên sân khấu lần nữa."
Bên cạnh, Thẩm Chanh đang nói chuyện rõ ràng với người phụ trách buổi triển lãm, cô trao đổi đơn giản vài câu với người phụ trách, để đối phương trước cho người chủ trì lên sân khấu cứu cấp, hòa hoãn bầu không khí hiện trường.
"Được, tôi đi an bài ngay đây."
Sau khi người phụ trách đáp lại, liền vội vàng rời đi.
Lúc này Thẩm Chanh mới xoay người nhìn Cố Liên Thành, thấy cô ta đang đổi giày dưới sự trợ giúp của trợ lý, cô lạnh nhạt mở miệng: "Cô không cần lên sân khấu, chuyện này tôi sẽ xử lý, đi về nghỉ ngơi đi."
Ầm!
Lúc phóng viên đó vừa mới dứt lời, trong hội trường đột nhiên vang lên một tiếng vang thật lớn.
Tuy có tiếng nhạc, nhưng vẫn không thể nào dằn xuống tiếng vang khổng lồ này, khi mọi người đang ngồi ở đây nghe được tiếng bước chân nhỏ này sững sờ một chút, sau đó lần lượt nhìn sang nơi phát ra âm thanh.
Trên sân khấu, Cố Liên Thành chật vật không chịu nổi ngã ngồi bệt dưới đất, vẻ mặt trắng bệch.
Trước khi ngã sấp xuống, cô ta nghe được tiếng nghị luận dưới sân khấu, vốn không muốn để ý tới, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy ảnh hưởng, không cẩn thận sải chân một chút, liền ngã ở trên sân khấu.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Nhìn giày cao gót của cô ta cũng không tính là cao, sao nói ngã liền ngã, đây không phải là cố ý thu hút ánh mặt mọi người thì còn là như thế nào?"
"Đoán chừng là không cẩn thận, chuyện mất mặt ngã sấp xuống như vậy, sao có thể là cố ý?"
"Đúng vậy, tôi cũng thấy thế..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Triển lãm trang sức như loại này, bình thường đều là mời ngôi sao để đại diện phát ngôn, cô ta là nhà thiết kế, không chuyên nghiệp, cũng khó trách cô ta được."
"...."
Cố Liên Thành ngã sấp xuống, dẫn tới một mảnh tranh luận.
Có người đứng ở góc độ của cô ta suy tính sự tình, nói xấu cô ta, cũng có người tỏ vẻ không hiểu với chuyện cô ta ngã sấp, một số người còn lại đều duy trì trung lập, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Tách, tách....
Các phóng viên phía sau dồn phía trước giơ camera lên, chụp cảnh nhếch nhác của Cố Liên Thành.
Bị đèn flash làm lóa mắt, bị người sân khấu chọt trúng vết thương, Cố Liên Thành cảm thấy khó chịu đến cực điểm, cô ta cắn chặt răng, không chịu thua cũng không nhận thua, muốn đứng lên.
Nhưng cô ta vừa mới có hành động, chỗ mắt cá chân liền truyền đến một trận kịch liệt đau nhức, mồ hôi lạnh toát ra từ cái trán, cô ta lại lập tức ngã xuống sân khấu.
Cô ta lại thử mấy lần, nhưng dù cô ta cố gắng hơn nữa, cũng không đứng lên được.
Cuối cùng, Cố Liên Thành được nhân viên triển lãm dìu đỡ xuống sân khấu. Sau đó tìm nhân viên cứu hộ tới làm kiểm tra cho cô ta, trải qua kiểm tra phát hiện, mắt cá chân cô ta gãy xương rất nhỏ.
Sau khi Thẩm Chanh biết được chuyện này, an bài người đưa Cố Liên Thành trở về, nhưng Cố Liên Thành không chịu, cô ta nói cô ta đã phá hủy triển lãm lần này, nhất định phải nghĩ biện pháp bù đắp, nếu không sẽ cảm thấy hổ thẹn với công ty.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chị Liên Thành! Chân chị đã bị thương thành ra như vậy, đã không có cách nào lên sân khấu, cho nên dù ở lại chỗ này cũng không làm nên chuyện gì. Chị xem chân chị đều đã bị thương thành ra như vậy, vẫn là đi về nghỉ ngơi đi." Trợ lý khuyên nhủ.
"Không có chuyện gì, chị có thể chống đỡ." Trên mặt Cố Liên Thành không có một chút huyết sắc, nhưng cô ta lại đang gượng cười cho qua chuyện, "Một chút vết thương nhỏ, không chết được, công ty quan trọng nhất."
"Nhưng là ...."
"Không nhưng gì hết. Mắt thấy triển lãm sắp kết thúc hoàn mỹ, kết quả bị chị gây ra một trận chê cười. Nếu như chị không lên sân khấu, danh dự của công ty nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Chị không muốn công ty bởi vì chị mà chịu bất kỳ tổn thất nào, cho nên chị cần phải bù đắp." Mỗi chữ mỗi câu của Cố Liên Thành, đều rất kiên định.
"Vậy chân của chị...."
"Chân của chị không có gì đáng ngại, chỉ trẹo một chút mà thôi, vừa rồi bác sĩ đã xử lý cho chị, hiện tại không đau rồi. Phiền em đi tìm giúp chị một đôi giày đế bằng đến, chị muốn lên sân khấu lần nữa."
Bên cạnh, Thẩm Chanh đang nói chuyện rõ ràng với người phụ trách buổi triển lãm, cô trao đổi đơn giản vài câu với người phụ trách, để đối phương trước cho người chủ trì lên sân khấu cứu cấp, hòa hoãn bầu không khí hiện trường.
"Được, tôi đi an bài ngay đây."
Sau khi người phụ trách đáp lại, liền vội vàng rời đi.
Lúc này Thẩm Chanh mới xoay người nhìn Cố Liên Thành, thấy cô ta đang đổi giày dưới sự trợ giúp của trợ lý, cô lạnh nhạt mở miệng: "Cô không cần lên sân khấu, chuyện này tôi sẽ xử lý, đi về nghỉ ngơi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro