Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Anh chỉ phía trên cái kia.
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Thấy cô không nói gì, Thi Vực giương khóe môi lên, hôn lên môi cô một cái, mới xoay người xuống.
Thẩm Chanh lập tức chống giường ngồi dậy, vừa cầm khăn tắm rơi tán loạn bên cạnh quấn lấy thân thể ngồi dậy, liền thấy bộ vị mấu chốt trên thân người đàn ông trước mặt.
Lập tức, cô giận dữ, tiện tay nắm một cái gối lên liền đập về phía anh.
"Đồ lưu manh!"
Tức giận mắng một tiếng, cô trực tiếp xoay người đi.
Thi Vực dùng khăn tắm quấn phần dưới thân thể lại, nhốt chặt eo của cô từ phía sau, nhấc đầu gác cằm lên trên vai của cô, thấp giọng nói: "Bảo bối, em không có phát hiện một vấn đề sao?"
Thẩm Chanh không an phận giật giật, không thèm quan tâm tới anh.
Thi Vực dùng cái cằm mang theo râu ria kia cọ cọ ở trên cổ trơn bóng của cô, âm thanh mờ ám mà mê hoặc tâm hồn người: "Vừa rồi em có phát hiện thứ gì hay không?"
Thứ gì?
Thẩm Chanh quay đầu liếc anh một cái, không vui mở miệng: "Không có!"
Thi Vực lại nhấn mạnh một lần nữa: "Anh chỉ là phía trên cái kia."
Lúc anh nói lời này, còn cố ý gằn giọng lớn tiếng hai chữ 'Cái kia'.
Thẩm Chanh đương nhiên biết anh chỉ là cái nào.
Phía trên cái kia có cái gì để cô phải nhìn cẩn thận sao?
Cô không có đói khát như vậy được không!
Thi Vực thu hồi một tay từ trên eo cô, ngón tay khớp xương rõ ràng nâng một sợi tóc dài của cô lên, để tới trước mũi ngửi ngửi.
Hương hoa hồng nhàn nhạt, ngửi rất khoan khoái.
Qua một hồi lâu, anh mới chậm rãi mở miệng: "Bà xã, em không muốn biết sao?"
"Không muốn."
Phía trên cái kia của anh có cái gì thì quan hệ gì với cô, cô chẳng hề có chút muốn biết.
"Nhưng anh muốn nói cho em biết."
"...."
Dựa vào!
Không biết xấu hổ!
Thi Vực vừa vuốt vuốt tóc của cô, vừa hạ thấp giọng nói: "Em không nhìn là vật gì, chẳng lẽ còn không nhận ra được?"
Thẩm Chanh không nói gì, mặc kệ anh.
Anh dán ở bên tai của cô, mờ ám nỉ non: "Vừa rồi, anh mang bao."
Bao....
Bao tránh thai?
Biện pháp biện pháp....
Trong lúc nhất thời, trong đầu Thẩm Chanh đều là mấy chữ này.
Mặt của cô, thoáng đỏ lên.
Vừa rồi lúc làm loại chuyện đó, mặt cũng không có đỏ lợi hại như bây giờ.
Cô dùng sức đẩy người đàn ông bên cạnh ra, trực tiếp xuống giường, một câu cũng không nói liền trực tiếp đi vào phòng tắm.
Đóng cửa phòng tắm, cô dựa vào trên cửa thở ra một hơi.
Không phải nói lúc đàn ông và phụ nữ phát sinh quan hệ, mang và không mang có khác nhau rất lớn ư?
Sao, cô lại không có cảm giác được chút nào?
Là cô quá không mẫn cảm, hay là kỹ thuật của anh quá tốt?
Nghĩ gì thế ....
Cô hung hăng bấm ở trên đùi một cái, lúc này mới cắt đứt tất cả suy nghĩ lộn xộn lung tung.
Sau khi xả đầy nước vào trong bồn tắm, cô nằm vào bên trong.
Thuận tay cầm vật từ bàn bên cạnh tới xé màng băng ra, thoa ở trên mặt, muốn dùng cách này để giảm nhiệt độ trên mặt xuống một chút.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng hết mức không thèm nghĩ một trận mờ ám lúc trước nữa.
Đã là bốn giờ rạng sáng, có thể là cảm thấy mệt nhọc, cô cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Trong mơ mơ màng màng, cảm giác bên hông có thêm hai bàn tay ấm áp, sau đó thân thể đột nhiên bay lên không, bị người kéo lên từ trong nước.
Thẩm Chanh rất mệt, ngay cả mắt cũng lười mở một chút, rụt rụt vào trong cái ôm ấm áp, lại ngủ thiếp đi.
Cúi đầu liếc mắt nhìn người phụ nữ không mảnh vai che thân ở trong ngực, Thi Vực xiết chặt lông mày, cánh tay dài duỗi ra, khăn tắm đặt ở bên cạnh được anh cầm tới.
Quấn khăn tắm lên trên thân thể của cô, anh bế cô đi ra khỏi phòng tắm, thả đến trên giường.
Thẩm Chanh lập tức chống giường ngồi dậy, vừa cầm khăn tắm rơi tán loạn bên cạnh quấn lấy thân thể ngồi dậy, liền thấy bộ vị mấu chốt trên thân người đàn ông trước mặt.
Lập tức, cô giận dữ, tiện tay nắm một cái gối lên liền đập về phía anh.
"Đồ lưu manh!"
Tức giận mắng một tiếng, cô trực tiếp xoay người đi.
Thi Vực dùng khăn tắm quấn phần dưới thân thể lại, nhốt chặt eo của cô từ phía sau, nhấc đầu gác cằm lên trên vai của cô, thấp giọng nói: "Bảo bối, em không có phát hiện một vấn đề sao?"
Thẩm Chanh không an phận giật giật, không thèm quan tâm tới anh.
Thi Vực dùng cái cằm mang theo râu ria kia cọ cọ ở trên cổ trơn bóng của cô, âm thanh mờ ám mà mê hoặc tâm hồn người: "Vừa rồi em có phát hiện thứ gì hay không?"
Thứ gì?
Thẩm Chanh quay đầu liếc anh một cái, không vui mở miệng: "Không có!"
Thi Vực lại nhấn mạnh một lần nữa: "Anh chỉ là phía trên cái kia."
Lúc anh nói lời này, còn cố ý gằn giọng lớn tiếng hai chữ 'Cái kia'.
Thẩm Chanh đương nhiên biết anh chỉ là cái nào.
Phía trên cái kia có cái gì để cô phải nhìn cẩn thận sao?
Cô không có đói khát như vậy được không!
Thi Vực thu hồi một tay từ trên eo cô, ngón tay khớp xương rõ ràng nâng một sợi tóc dài của cô lên, để tới trước mũi ngửi ngửi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hương hoa hồng nhàn nhạt, ngửi rất khoan khoái.
Qua một hồi lâu, anh mới chậm rãi mở miệng: "Bà xã, em không muốn biết sao?"
"Không muốn."
Phía trên cái kia của anh có cái gì thì quan hệ gì với cô, cô chẳng hề có chút muốn biết.
"Nhưng anh muốn nói cho em biết."
"...."
Dựa vào!
Không biết xấu hổ!
Thi Vực vừa vuốt vuốt tóc của cô, vừa hạ thấp giọng nói: "Em không nhìn là vật gì, chẳng lẽ còn không nhận ra được?"
Thẩm Chanh không nói gì, mặc kệ anh.
Anh dán ở bên tai của cô, mờ ám nỉ non: "Vừa rồi, anh mang bao."
Bao....
Bao tránh thai?
Biện pháp biện pháp....
Trong lúc nhất thời, trong đầu Thẩm Chanh đều là mấy chữ này.
Mặt của cô, thoáng đỏ lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa rồi lúc làm loại chuyện đó, mặt cũng không có đỏ lợi hại như bây giờ.
Cô dùng sức đẩy người đàn ông bên cạnh ra, trực tiếp xuống giường, một câu cũng không nói liền trực tiếp đi vào phòng tắm.
Đóng cửa phòng tắm, cô dựa vào trên cửa thở ra một hơi.
Không phải nói lúc đàn ông và phụ nữ phát sinh quan hệ, mang và không mang có khác nhau rất lớn ư?
Sao, cô lại không có cảm giác được chút nào?
Là cô quá không mẫn cảm, hay là kỹ thuật của anh quá tốt?
Nghĩ gì thế ....
Cô hung hăng bấm ở trên đùi một cái, lúc này mới cắt đứt tất cả suy nghĩ lộn xộn lung tung.
Sau khi xả đầy nước vào trong bồn tắm, cô nằm vào bên trong.
Thuận tay cầm vật từ bàn bên cạnh tới xé màng băng ra, thoa ở trên mặt, muốn dùng cách này để giảm nhiệt độ trên mặt xuống một chút.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng hết mức không thèm nghĩ một trận mờ ám lúc trước nữa.
Đã là bốn giờ rạng sáng, có thể là cảm thấy mệt nhọc, cô cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Trong mơ mơ màng màng, cảm giác bên hông có thêm hai bàn tay ấm áp, sau đó thân thể đột nhiên bay lên không, bị người kéo lên từ trong nước.
Thẩm Chanh rất mệt, ngay cả mắt cũng lười mở một chút, rụt rụt vào trong cái ôm ấm áp, lại ngủ thiếp đi.
Cúi đầu liếc mắt nhìn người phụ nữ không mảnh vai che thân ở trong ngực, Thi Vực xiết chặt lông mày, cánh tay dài duỗi ra, khăn tắm đặt ở bên cạnh được anh cầm tới.
Quấn khăn tắm lên trên thân thể của cô, anh bế cô đi ra khỏi phòng tắm, thả đến trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro