Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Anh mới là óc heo!
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
"Em thật giống như là người từng trải."
Thẩm Chanh cười khẽ.
Thi Khả Nhi thưởng thức hộp thuốc lá trong tay, sảng lãng giống như vừa rồi, "Không có cách nào, đều là bị thời gian và sự thật bức ra."
Thẩm Chanh nhếch nhếch môi, không có nói thêm gì nữa.
Thi Khả Nhi lại cầm một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra, lúc đang muốn đốt lên, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở phía trước cách đó không xa.
Gần như theo bản năng ném điếu thuốc đến trên đất, dùng chân dẫm lên.
Mà hộp thuốc lá trên tay, cũng bị cô ta ném vào trong bồn hoa bên cạnh.
Thẩm Chanh nhíu mi tâm một chút, lúc đang nghi ngờ tại sao Thi Khả Nhi phải có cử động như vậy, một bóng dáng cao to xuất hiện tại trong tầm mắt.
Thi Mị đang đi tới bên này, dưới ánh mặt trời, dáng người anh ta cao ngất, một thân màu đen, cực kỳ giống một vương giả bóng tối.
Khí thế trên người anh ta rất cường đại, khiến cho người ta không thể nào bỏ qua.
Mới vừa rồi Thi Khả Nhi còn vô cùng liều lĩnh, sau khi nhìn thấy Thi Mị xuất hiện, liền kinh sợ.
"Chị dâu, em đi trước, một lát nữa nếu anh của em có nói, chị cứ nói em đi cua trai đẹp rồi, để cho anh ấy khỏi đến làm phiền em."
Thi Khả Nhi kiêng kị anh ta như vậy, thật ra là có nguyên nhân.
Bởi vì gia quy nhà họ Thi rất nghiêm, chưa bao giờ có bất cứ người phụ nữ nào dám làm trái hai quy định là cãi lời đàn ông và hút thuốc này.
Thi Khả Nhi đạp trúng một điều trong đó, liền phải chịu nhận gia pháp.
Hơn nữa rất nhanh sẽ là sinh nhật của ông cụ, cô không muốn chuyện này rơi vào trong lỗ tai ông nội cô, cho nên phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy Thi Mị là trốn.
"Không mang theo thuốc đi cua trai đẹp sao?"
Thi Khả Nhi cho rằng cô ta có thể lén chuồn mất trước khi Thi Mị phát hiện cô ta, không ngờ vừa xoay người đi chưa tới ra vài bước, cổ tay đã bị người từ phía sau một phát nắm lấy.
Hơn nữa, lực đạo này còn không nhỏ, bóp đến xương cô ta đều thấy đau.
Cô ta điều chỉnh hơi thở một chút, xoay người, nghiêm túc nói: "Anh, anh biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân không? Nếu ở cổ đại, anh đây là phá hủy trong sạch của em, phải lấy em đấy!"
"Phốc."
Thẩm Chanh vốn thầm muốn im lặng ngồi làm người đứng xem, nhưng sau khi nghe những lời này của Thi Khả Nhi liền không nhịn được bật cười.
Ánh mắt Thi Mị dừng mấy giây ở trên mặt Thẩm Chanh, dường như là bị nụ cười của cô làm rối loạn tâm tư.
Đến khi Thi Khả Nhi dùng tay cạy tay anh giữ trên cổ tay cô ta, anh mới thu hồi ánh mắt, dựng thẳng lông mày nhìn cô ta, nhẹ giọng khiển trách: "Thi Khả Nhi, em đang nói bậy cái gì."
"Em không có nói bậy, ở cổ đại có một chế độ gọi là kết hôn họ hàng gần, anh em họ hoặc có lẽ anh em con chú bác có thể bái đường thành thân, hơn nữa còn không gọi là loạn luân."
Rốt cuộc cũng là luật sư dựa vào biện luận ăn cơm, chẳng qua chỉ là một nắm tay bình thường mà thôi, lại có thể bị cô ta khuếch đại đến trình độ đáng sợ này.
Thi Mị nhìn cô ta chằm chằm mấy giây, sau đó trực tiếp thu tay về.
Thi Khả Nhi cho là anh buông tha mình, không ngờ anh đột nhiên đưa tay, dùng ngón tay khớp xương rõ ràng đó nắm chặt đầu cô: "Xem quá nhiều sách luật, thành não heo rồi?"
Thi Khả Nhi một phát đẩy tay của anh ra, "Nói nam nữ thụ thụ bất thân, anh còn ra tay chỉ chỉ trỏ trỏ. Còn có, anh mới là não heo!"
Thi Mị trầm mặt, trong mắt dần hiện ra chút lạnh lẽo.
"Thi Khả Nhi."
Ngữ khí của anh thả cực kỳ nặng, mang theo vài phần hơi thở nguy hiểm.
Thi Khả Nhi không kiên nhẫn liếc nhìn anh một cái, vì không để cho anh ngửi thấy được mùi thuốc lá, cô ta cố gắng hết mức không để hơi thở của mình phun đến trên mặt anh.
Ngay sau đó liếc qua Thẩm Chanh bên kia, "Người trong lòng của anh ở bên kia, anh qua đó trò chuyện với chị ấy, em còn có việc, đi trước đây."
Nói xong, xoay người muốn đi.
"Em thật giống như là người từng trải."
Thẩm Chanh cười khẽ.
Thi Khả Nhi thưởng thức hộp thuốc lá trong tay, sảng lãng giống như vừa rồi, "Không có cách nào, đều là bị thời gian và sự thật bức ra."
Thẩm Chanh nhếch nhếch môi, không có nói thêm gì nữa.
Thi Khả Nhi lại cầm một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra, lúc đang muốn đốt lên, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở phía trước cách đó không xa.
Gần như theo bản năng ném điếu thuốc đến trên đất, dùng chân dẫm lên.
Mà hộp thuốc lá trên tay, cũng bị cô ta ném vào trong bồn hoa bên cạnh.
Thẩm Chanh nhíu mi tâm một chút, lúc đang nghi ngờ tại sao Thi Khả Nhi phải có cử động như vậy, một bóng dáng cao to xuất hiện tại trong tầm mắt.
Thi Mị đang đi tới bên này, dưới ánh mặt trời, dáng người anh ta cao ngất, một thân màu đen, cực kỳ giống một vương giả bóng tối.
Khí thế trên người anh ta rất cường đại, khiến cho người ta không thể nào bỏ qua.
Mới vừa rồi Thi Khả Nhi còn vô cùng liều lĩnh, sau khi nhìn thấy Thi Mị xuất hiện, liền kinh sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chị dâu, em đi trước, một lát nữa nếu anh của em có nói, chị cứ nói em đi cua trai đẹp rồi, để cho anh ấy khỏi đến làm phiền em."
Thi Khả Nhi kiêng kị anh ta như vậy, thật ra là có nguyên nhân.
Bởi vì gia quy nhà họ Thi rất nghiêm, chưa bao giờ có bất cứ người phụ nữ nào dám làm trái hai quy định là cãi lời đàn ông và hút thuốc này.
Thi Khả Nhi đạp trúng một điều trong đó, liền phải chịu nhận gia pháp.
Hơn nữa rất nhanh sẽ là sinh nhật của ông cụ, cô không muốn chuyện này rơi vào trong lỗ tai ông nội cô, cho nên phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy Thi Mị là trốn.
"Không mang theo thuốc đi cua trai đẹp sao?"
Thi Khả Nhi cho rằng cô ta có thể lén chuồn mất trước khi Thi Mị phát hiện cô ta, không ngờ vừa xoay người đi chưa tới ra vài bước, cổ tay đã bị người từ phía sau một phát nắm lấy.
Hơn nữa, lực đạo này còn không nhỏ, bóp đến xương cô ta đều thấy đau.
Cô ta điều chỉnh hơi thở một chút, xoay người, nghiêm túc nói: "Anh, anh biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân không? Nếu ở cổ đại, anh đây là phá hủy trong sạch của em, phải lấy em đấy!"
"Phốc."
Thẩm Chanh vốn thầm muốn im lặng ngồi làm người đứng xem, nhưng sau khi nghe những lời này của Thi Khả Nhi liền không nhịn được bật cười.
Ánh mắt Thi Mị dừng mấy giây ở trên mặt Thẩm Chanh, dường như là bị nụ cười của cô làm rối loạn tâm tư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến khi Thi Khả Nhi dùng tay cạy tay anh giữ trên cổ tay cô ta, anh mới thu hồi ánh mắt, dựng thẳng lông mày nhìn cô ta, nhẹ giọng khiển trách: "Thi Khả Nhi, em đang nói bậy cái gì."
"Em không có nói bậy, ở cổ đại có một chế độ gọi là kết hôn họ hàng gần, anh em họ hoặc có lẽ anh em con chú bác có thể bái đường thành thân, hơn nữa còn không gọi là loạn luân."
Rốt cuộc cũng là luật sư dựa vào biện luận ăn cơm, chẳng qua chỉ là một nắm tay bình thường mà thôi, lại có thể bị cô ta khuếch đại đến trình độ đáng sợ này.
Thi Mị nhìn cô ta chằm chằm mấy giây, sau đó trực tiếp thu tay về.
Thi Khả Nhi cho là anh buông tha mình, không ngờ anh đột nhiên đưa tay, dùng ngón tay khớp xương rõ ràng đó nắm chặt đầu cô: "Xem quá nhiều sách luật, thành não heo rồi?"
Thi Khả Nhi một phát đẩy tay của anh ra, "Nói nam nữ thụ thụ bất thân, anh còn ra tay chỉ chỉ trỏ trỏ. Còn có, anh mới là não heo!"
Thi Mị trầm mặt, trong mắt dần hiện ra chút lạnh lẽo.
"Thi Khả Nhi."
Ngữ khí của anh thả cực kỳ nặng, mang theo vài phần hơi thở nguy hiểm.
Thi Khả Nhi không kiên nhẫn liếc nhìn anh một cái, vì không để cho anh ngửi thấy được mùi thuốc lá, cô ta cố gắng hết mức không để hơi thở của mình phun đến trên mặt anh.
Ngay sau đó liếc qua Thẩm Chanh bên kia, "Người trong lòng của anh ở bên kia, anh qua đó trò chuyện với chị ấy, em còn có việc, đi trước đây."
Nói xong, xoay người muốn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro