Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Anh ta quả thật rất chói mắt.
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
"Dì nhỏ, dượng nhỏ."
Cố Liên Thành đi tới từ đằng xa, mỉm cười chào hỏi hai người.
Hôm nay cô ta mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, làn váy trực tiếp rủ xuống đến chân chỗ mắt cá chân, che đi hai bắp chân dài của cô ta.
Loại váy dài như vậy, nếu như dáng người phụ nữ không phải đặc biệt tốt, hoàn toàn không mặc ra hương vị, nhưng Cố Liên Thành lại mặc ra ý nhị của chiếc váy này.
Trong đám người, cô ta rất chói mắt, cho dù chỉ là một cái váy dài đơn giản, mặc lên người cô ta, cũng chợt thể hiện ra thân hình rất đẹp của cô ta.
"Liên Thành?"
Ngay cả Diệp Cẩn nhìn thấy Liên Thành, cũng suýt chút nữa không nhận ra cô ta, Diệp Cẩn biết Cố Liên Thành xinh đẹp, nhưng thật không nghĩ đến cô ta tùy tùy tiện tiện mặc một bộ đồ lên người, liền đến mức giật nảy mình này.
Phụ nữ đều sẽ ghen tị, mà lòng đố kỵ để ý của Diệp Cẩn càng mạnh, dù cho đứng ở trước mặt cô ta là cháu gái của mình, cũng không khống chế nổi đi ghen ghét Cố Liên Thành.
Đến khi Cố Liên Thành đi tới, cô ta mới thu hồi khác thường, cười nói: "Dì nghĩ cháu vẫn đang ở phía sau chúng ta, không ngờ đã tới trước rồi."
"Cháu cũng vừa mới đến."
Nụ cười thản nhiên, sức sống trăm họ.
Rốt cuộc cũng đã từng là mỹ nữ đệ nhất thành Đô, một cái nhăn mày hay một nụ cười, cũng đủ làm cho tâm thần người ta nhộn nhạo.
"Diệu Quang, em cùng Liên Thành qua bên kia đi dạo, anh đi vào trước đi." Diệp Cẩn muốn kể một ít chuyện riêng tư với Cố Liên Thành, cho nên vội vã bảo Thi Diệu Quang rời đi.
Hai người phụ nữ tụ tập một chỗ, đơn giản là nói một chút bát quái thị phi.
Bản thân Thi Diệu Quang sẽ không muốn tham dự vào trong đó, vì vậy dặn dò Diệp Cẩn vài câu, liền sải bước đi vào.
Đợi đến khi Thi Diệu Quang đi xa, Diệp Cẩn mới kéo Cố Liên Thành sang một bên.
"Liên Thành, hôm nay là một cơ hội tốt, cháu đừng để lỡ. Tận lực để cho Tiểu Vực nhớ kỹ cháu, nhìn thấy cháu."
Cố Liên Thành nghe tiếng, nhẹ chau lông mày một chút, "Dì nhỏ, chuyện này không gấp được. Huống hồ ngày hôm nay cũng rất đặc biệt, Thi Vực hẳn sẽ không vì người khác mà xem nhẹ con trai và vợ của mình đâu."
Diệp Cẩn thở dài, "Liên Thành à, người như cháu chính là quá hiền lành quá rộng lượng, cứ muốn suy nghĩ cho người khác, kết quả lại bỏ sót mình. Tình cảm của cháu với Tiểu Vực không phải là một ngày hay hai ngày, cháu thật sự tính tiếp tục nhượng bộ như vậy sao?"
"Dì nhỏ, dì cũng biết, cháu đối với Thi Vực chỉ là có cảm tình, muốn nói tình cảm, thật sự chưa có được bao nhiêu. Dù sao cho tới bây giờ cháu cũng không có quen thân với anh ta, thậm chí đến cả tính tình anh ta còn chưa hiểu rõ."
Cố Liên Thành nói xong, lại dừng lại, im lặng trong chốc lát mới lên tiếng lần nữa: "Cháu thừa nhận bề ngoài anh ta giống loại hình cháu thích, nhưng ...."
"Không nhưng gì hết."
Diệp Cẩn trực tiếp ngắt lời cô ta, "Nhìn dáo dác, cả thành Đô này có bao nhiêu người phụ nữ dòm ngó Tiểu Vực, coi như Cố Liên Thành cháu không theo đuổi, những phụ nữ khác cũng sẽ đi tranh thủ cảm tình của nó."
Nói xong câu đó, cô ta liền đưa tay chỉ một hướng khác, "Cháu nhìn xem những ong bướm kia, cả đám đều giống như đang phát xuân, liều mạng quấn lên người Tiểu Vực."
Quả nhiên, ở nơi phía trước không xa, Thi Vực vừa hiện thân liền dẫn tới một trận bạo động không nhỏ.
Không ít danh viện tham gia buổi tiệc đều chủ động tiến lên chào hỏi với anh, có mấy cô gái nói chuyện được với anh, thậm chí không kiềm chế được mừng thầm trong lòng, trốn đến bên cạnh lén cười.
Nhìn thấy một màn bên kia, Cố Liên Thành đột nhiên cười: "Anh ta quả thật rất chói mắt, trên người giống như mang theo một tầng ánh sáng quyến rũ, khiến người ta muốn bỏ qua cũng không bỏ qua nổi."
Cố Liên Thành đi tới từ đằng xa, mỉm cười chào hỏi hai người.
Hôm nay cô ta mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, làn váy trực tiếp rủ xuống đến chân chỗ mắt cá chân, che đi hai bắp chân dài của cô ta.
Loại váy dài như vậy, nếu như dáng người phụ nữ không phải đặc biệt tốt, hoàn toàn không mặc ra hương vị, nhưng Cố Liên Thành lại mặc ra ý nhị của chiếc váy này.
Trong đám người, cô ta rất chói mắt, cho dù chỉ là một cái váy dài đơn giản, mặc lên người cô ta, cũng chợt thể hiện ra thân hình rất đẹp của cô ta.
"Liên Thành?"
Ngay cả Diệp Cẩn nhìn thấy Liên Thành, cũng suýt chút nữa không nhận ra cô ta, Diệp Cẩn biết Cố Liên Thành xinh đẹp, nhưng thật không nghĩ đến cô ta tùy tùy tiện tiện mặc một bộ đồ lên người, liền đến mức giật nảy mình này.
Phụ nữ đều sẽ ghen tị, mà lòng đố kỵ để ý của Diệp Cẩn càng mạnh, dù cho đứng ở trước mặt cô ta là cháu gái của mình, cũng không khống chế nổi đi ghen ghét Cố Liên Thành.
Đến khi Cố Liên Thành đi tới, cô ta mới thu hồi khác thường, cười nói: "Dì nghĩ cháu vẫn đang ở phía sau chúng ta, không ngờ đã tới trước rồi."
"Cháu cũng vừa mới đến."
Nụ cười thản nhiên, sức sống trăm họ.
Rốt cuộc cũng đã từng là mỹ nữ đệ nhất thành Đô, một cái nhăn mày hay một nụ cười, cũng đủ làm cho tâm thần người ta nhộn nhạo.
"Diệu Quang, em cùng Liên Thành qua bên kia đi dạo, anh đi vào trước đi." Diệp Cẩn muốn kể một ít chuyện riêng tư với Cố Liên Thành, cho nên vội vã bảo Thi Diệu Quang rời đi.
Hai người phụ nữ tụ tập một chỗ, đơn giản là nói một chút bát quái thị phi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản thân Thi Diệu Quang sẽ không muốn tham dự vào trong đó, vì vậy dặn dò Diệp Cẩn vài câu, liền sải bước đi vào.
Đợi đến khi Thi Diệu Quang đi xa, Diệp Cẩn mới kéo Cố Liên Thành sang một bên.
"Liên Thành, hôm nay là một cơ hội tốt, cháu đừng để lỡ. Tận lực để cho Tiểu Vực nhớ kỹ cháu, nhìn thấy cháu."
Cố Liên Thành nghe tiếng, nhẹ chau lông mày một chút, "Dì nhỏ, chuyện này không gấp được. Huống hồ ngày hôm nay cũng rất đặc biệt, Thi Vực hẳn sẽ không vì người khác mà xem nhẹ con trai và vợ của mình đâu."
Diệp Cẩn thở dài, "Liên Thành à, người như cháu chính là quá hiền lành quá rộng lượng, cứ muốn suy nghĩ cho người khác, kết quả lại bỏ sót mình. Tình cảm của cháu với Tiểu Vực không phải là một ngày hay hai ngày, cháu thật sự tính tiếp tục nhượng bộ như vậy sao?"
"Dì nhỏ, dì cũng biết, cháu đối với Thi Vực chỉ là có cảm tình, muốn nói tình cảm, thật sự chưa có được bao nhiêu. Dù sao cho tới bây giờ cháu cũng không có quen thân với anh ta, thậm chí đến cả tính tình anh ta còn chưa hiểu rõ."
Cố Liên Thành nói xong, lại dừng lại, im lặng trong chốc lát mới lên tiếng lần nữa: "Cháu thừa nhận bề ngoài anh ta giống loại hình cháu thích, nhưng ...."
"Không nhưng gì hết."
Diệp Cẩn trực tiếp ngắt lời cô ta, "Nhìn dáo dác, cả thành Đô này có bao nhiêu người phụ nữ dòm ngó Tiểu Vực, coi như Cố Liên Thành cháu không theo đuổi, những phụ nữ khác cũng sẽ đi tranh thủ cảm tình của nó."
Nói xong câu đó, cô ta liền đưa tay chỉ một hướng khác, "Cháu nhìn xem những ong bướm kia, cả đám đều giống như đang phát xuân, liều mạng quấn lên người Tiểu Vực."
Quả nhiên, ở nơi phía trước không xa, Thi Vực vừa hiện thân liền dẫn tới một trận bạo động không nhỏ.
Không ít danh viện tham gia buổi tiệc đều chủ động tiến lên chào hỏi với anh, có mấy cô gái nói chuyện được với anh, thậm chí không kiềm chế được mừng thầm trong lòng, trốn đến bên cạnh lén cười.
Nhìn thấy một màn bên kia, Cố Liên Thành đột nhiên cười: "Anh ta quả thật rất chói mắt, trên người giống như mang theo một tầng ánh sáng quyến rũ, khiến người ta muốn bỏ qua cũng không bỏ qua nổi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro