Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Bà xã, em chính là quà tặng lớn nhất của anh.
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
"Hả? Gì?"
Thẩm Chanh giải thích: "Nếu như phụ nữ và đàn ông không phải quan hệ bạn bè nam nữ, vậy thì chứng minh người phụ nữ thích người đàn ông đó, hơn nữa còn là vô cùng thích. Bởi vì, quần lót là đồ đặc biệt riêng tư, nói rõ phụ nữ muốn giải trừ tư mật với đàn ông."
"Nếu như phụ nữ và đàn ông là quan hệ bạn bè nam nữ, như vậy phụ nữ sẽ tặng quần lót đàn ông để đại biểu, cô ấy đang ám chỉ. Thứ nhất là, thích anh, yêu anh, biểu đạt ám hiệu tình yêu với anh. Thứ hai chính là mộ ám hiệu tình dục."
"Cho nên lúc phụ nữ tặng đàn ông quần lót, muốn chính là, quần lót cô ấy tặng, nhất định phải tự tay cởi! Mà cô càng hy vọng, người phụ nữ trên đàn ông, vĩnh viễn chỉ có một mình cô."
Nghe cô nói xong, Thi Vực lạnh lùng nói: "Phụ nữ, em học hư."
Nói xong, không quan tâm ôm cô vào trong ngực, ôm cô thật chặt, như là đang tuyên bố chủ quyền, cũng giống như là đang dùng cách này đáp lại cô, trên giường của anh, vĩnh viễn chỉ có một phụ nữ là cô.
Thẩm Chanh dùng tay đẩy lồng ngực của anh một cái, "Còn có bánh ngọt chưa ăn."
"Không ăn."
Thi Vực nhắm mắt lại, vùi mặt ở trên cổ cô.
Thẩm Chanh lại đẩy anh một cái, "Em tự ăn."
"Không ăn."
Thi Vực cứ ôm cô như thế, giam cầm cô, không cho cô tránh thoát từ trong ngực anh.
Thẩm Chanh biết anh bận rộn một ngày, mệt rồi, cho nên buông tha giãy dụa, an tĩnh nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, cô nghe được giọng nói khàn khàn lại sâu lắng kia: "Bà xã, em chính là quà tặng lớn nhất của anh."
Đối với Thi Vực mà nói, anh muốn, chẳng qua chỉ là phụ nữ của anh có thể nhớ kỹ một ngày này.
Mặc kệ là lễ vật gì, đều kém hơn Thẩm Chanh, bởi vì cô là trái tim của anh, có cô ở đây, mới có thể nhảy lên.
Nếu như không có trái tim, anh sẽ sống không nổi.
Bệnh trạng nôn nghén của Thẩm Chanh, hoàn toàn biến mất theo thời gian trôi qua.
Lúc gần đến bảy tháng, cô bắt đầu trở nên rất có thể ăn.
Bụng nổi lên cao cao, lúc cô đi đường không có nhẹ nhàng như trước kia, ngược lại có chút cố hết sức.
Bởi vì mang chính là song sinh, cho nên bụng muốn lớn hơn mang thai bình thường một chút, đến thời kỳ cuối thì càng rõ ràng.
Gần đây trong khoảng thời gian này, eo của cô bắt đầu mệt mỏi, xương hông bên cạnh từ bụng trở xuống cũng đau dử dội.
Đặc biệt trời vừa tối, đau đến mức cô xoay người cũng khó khăn.
Nhưng tuy là như thế, cô lại không có hô qua một tiếng đau.
Đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là xương ngón chân phân cách, đau rất là bình thường, không có phương pháp giảm bớt.
Chỉ có chờ đến sau khi sinh đứa nhỏ, loại bệnh trạng này mới có thể hoàn toàn biến mất.
Buổi tối, Thẩm Chanh vừa nằm trên giường, điện thoại liền vang lên.
Cô cầm lấy điện thoại liếc nhìn hiển thị cuộc gọi đến, liền nhận.
"Này, con gái!"
Điện thoại vừa tiếp thông, liền truyền đến giọng nói của Thẩm Trung Minh.
Thẩm Chanh ừ một tiếng, hỏi anh, "Như thế nào, gần đây vẫn khỏe chứ? Em trai có chuyển biến tốt hay không, bác sĩ có nói nó khi nào thì có thể tỉnh không?"
"Cha, rất tốt, trong khoảng thời gian này em trai cũng khôi phục không tệ, bác sĩ nói tình huống của nó rất lạc quan, nếu như kéo dài chuyển biến tốt, nó rất nhanh có thể tỉnh lại."
"Ừ, vậy được rồi." Thẩm Chanh nói xong thì dừng một chút, lại hỏi anh, "Có phải vẫn đang đánh bạc không?"
Trong điện thoại, Thẩm Trung Minh cười mỉa, "Cả độ nhỏ, đánh bạc nhỏ."
Đánh bạc nhỏ?
Vẻ mặt Thẩm Chanh hắc tuyến: "Ma bài bạc!"
Thẩm Trung Minh cười to vài tiếng, ngay sau đó dời chủ đề đi: "Còn con nhóc con thì sao? Hiện tại nôn nghén còn có nghiêm trọng hay không? Có bồi bổ thân thể thật tốt không? Ngày sinh dự tính là khi nào? Có cần cha đến thành Đô thăm con không?"
"Hả? Gì?"
Thẩm Chanh giải thích: "Nếu như phụ nữ và đàn ông không phải quan hệ bạn bè nam nữ, vậy thì chứng minh người phụ nữ thích người đàn ông đó, hơn nữa còn là vô cùng thích. Bởi vì, quần lót là đồ đặc biệt riêng tư, nói rõ phụ nữ muốn giải trừ tư mật với đàn ông."
"Nếu như phụ nữ và đàn ông là quan hệ bạn bè nam nữ, như vậy phụ nữ sẽ tặng quần lót đàn ông để đại biểu, cô ấy đang ám chỉ. Thứ nhất là, thích anh, yêu anh, biểu đạt ám hiệu tình yêu với anh. Thứ hai chính là mộ ám hiệu tình dục."
"Cho nên lúc phụ nữ tặng đàn ông quần lót, muốn chính là, quần lót cô ấy tặng, nhất định phải tự tay cởi! Mà cô càng hy vọng, người phụ nữ trên đàn ông, vĩnh viễn chỉ có một mình cô."
Nghe cô nói xong, Thi Vực lạnh lùng nói: "Phụ nữ, em học hư."
Nói xong, không quan tâm ôm cô vào trong ngực, ôm cô thật chặt, như là đang tuyên bố chủ quyền, cũng giống như là đang dùng cách này đáp lại cô, trên giường của anh, vĩnh viễn chỉ có một phụ nữ là cô.
Thẩm Chanh dùng tay đẩy lồng ngực của anh một cái, "Còn có bánh ngọt chưa ăn."
"Không ăn."
Thi Vực nhắm mắt lại, vùi mặt ở trên cổ cô.
Thẩm Chanh lại đẩy anh một cái, "Em tự ăn."
"Không ăn."
Thi Vực cứ ôm cô như thế, giam cầm cô, không cho cô tránh thoát từ trong ngực anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Chanh biết anh bận rộn một ngày, mệt rồi, cho nên buông tha giãy dụa, an tĩnh nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, cô nghe được giọng nói khàn khàn lại sâu lắng kia: "Bà xã, em chính là quà tặng lớn nhất của anh."
Đối với Thi Vực mà nói, anh muốn, chẳng qua chỉ là phụ nữ của anh có thể nhớ kỹ một ngày này.
Mặc kệ là lễ vật gì, đều kém hơn Thẩm Chanh, bởi vì cô là trái tim của anh, có cô ở đây, mới có thể nhảy lên.
Nếu như không có trái tim, anh sẽ sống không nổi.
Bệnh trạng nôn nghén của Thẩm Chanh, hoàn toàn biến mất theo thời gian trôi qua.
Lúc gần đến bảy tháng, cô bắt đầu trở nên rất có thể ăn.
Bụng nổi lên cao cao, lúc cô đi đường không có nhẹ nhàng như trước kia, ngược lại có chút cố hết sức.
Bởi vì mang chính là song sinh, cho nên bụng muốn lớn hơn mang thai bình thường một chút, đến thời kỳ cuối thì càng rõ ràng.
Gần đây trong khoảng thời gian này, eo của cô bắt đầu mệt mỏi, xương hông bên cạnh từ bụng trở xuống cũng đau dử dội.
Đặc biệt trời vừa tối, đau đến mức cô xoay người cũng khó khăn.
Nhưng tuy là như thế, cô lại không có hô qua một tiếng đau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là xương ngón chân phân cách, đau rất là bình thường, không có phương pháp giảm bớt.
Chỉ có chờ đến sau khi sinh đứa nhỏ, loại bệnh trạng này mới có thể hoàn toàn biến mất.
Buổi tối, Thẩm Chanh vừa nằm trên giường, điện thoại liền vang lên.
Cô cầm lấy điện thoại liếc nhìn hiển thị cuộc gọi đến, liền nhận.
"Này, con gái!"
Điện thoại vừa tiếp thông, liền truyền đến giọng nói của Thẩm Trung Minh.
Thẩm Chanh ừ một tiếng, hỏi anh, "Như thế nào, gần đây vẫn khỏe chứ? Em trai có chuyển biến tốt hay không, bác sĩ có nói nó khi nào thì có thể tỉnh không?"
"Cha, rất tốt, trong khoảng thời gian này em trai cũng khôi phục không tệ, bác sĩ nói tình huống của nó rất lạc quan, nếu như kéo dài chuyển biến tốt, nó rất nhanh có thể tỉnh lại."
"Ừ, vậy được rồi." Thẩm Chanh nói xong thì dừng một chút, lại hỏi anh, "Có phải vẫn đang đánh bạc không?"
Trong điện thoại, Thẩm Trung Minh cười mỉa, "Cả độ nhỏ, đánh bạc nhỏ."
Đánh bạc nhỏ?
Vẻ mặt Thẩm Chanh hắc tuyến: "Ma bài bạc!"
Thẩm Trung Minh cười to vài tiếng, ngay sau đó dời chủ đề đi: "Còn con nhóc con thì sao? Hiện tại nôn nghén còn có nghiêm trọng hay không? Có bồi bổ thân thể thật tốt không? Ngày sinh dự tính là khi nào? Có cần cha đến thành Đô thăm con không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro