Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Bại hoại, em muốn chia tay với anh!
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
"Vâng, cảm ơn."
Sau khi đi ra từ phòng bao, Diệp Tử lại bấm dãy số của Tần Cận, nhưng vẫn không gọi được.
Không có cách nào, cô chỉ đành đi xuống lầu tìm.
Quán bar Vụ Sắc tổng cộng có bốn tầng lầu.
Lầu bốn là phòng bao chuyên dùng cho VIP cao cấp, trang hoàng bên trong có thể nói là hạng nhất.
Nói cách khác, có thể ở trên tầng lầu này đều là một vài kẻ có tiền.
Tầng ba là một sòng bạc loại nhỏ, tầng hai là một sàn nhạc, tầng dưới cùng chính là nơi để tất cả mọi người tiêu khiển giải trí.
Tất cả nam nam nữ nữ nhét chung một chỗ, uống rượu, khiêu vũ, chơi đoán số, chuyện trò vui vẻ.
Thời gian này, chính là lúc quán bar náo nhiệt nhất, tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Sau khi Diệp Tử xuống lầu tìm bốn phía một vòng, nhưng vẫn không tìm được Tần Cận, vì vậy đến chỗ quầy bar dò hỏi.
Cô móc ảnh chụp Tần Cận từ trong điện thoại ra cho người pha rượu xem, "Xin hỏi anh có nhìn thấy người đàn ông này không?"
Tiếng âm nhạc lấn át giọng nói của cô, làm cho đối phương không nghe rõ được: "Cô nói gì? Lớn tiếng một chút!"
"Tôi nói, anh có nhìn thấy người đàn ông này không!" Diệp Tử lên giọng.
Người pha rượu vẫn không nghe được quá rõ ràng, nghĩ cô cầm ảnh chụp ra đưa cho anh xem có thể là đang tìm người, vì vậy lớn tiếng hỏi: "Có phải cô muốn tìm anh ta không?"
Diệp Tử gật đầu: "Đúng!"
Người pha rượu tiến gần đến nhìn cẩn thận người đàn ông trên tấm ảnh một chút, sau đó nói: "Tiểu thư, cô nói người đàn ông này ư, mới vừa rồi được một người phụ nữ đỡ đi ra ngoài rồi. Giống như say không nhẹ."
Được một người phụ nữ đỡ đi ra ngoài?
Diệp Tử vội nói một câu cảm ơn, liền xoay người chạy ra quán bar.
Sau khi ra ngoài, cô nhìn chung quanh, quả nhiên thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Phía trước cách đó không xa, Tần Cận dựa vào ở trên xe hút thuốc, một ngụm tiếp một ngụm, chưa từng dừng qua.
Đứng trước mặt anh là một người phụ nữ, hẳn là cũng uống rất nhiều rượu, mặt đỏ dữ dội.
Không biết bởi vì uống say rượu hay là bởi vì giày cao gót quá cao, cô ta giống như có chút đứng không vững, như là không có xương, lung lay sắp đổ tới gần trên người Tần Cận.
Đúng lúc đó, cánh tay mảnh khảnh duỗi tới từ bên cạnh, ngăn cản ở giữa hai người.
Không biết Diệp Tử tới từ khi nào, cô liền đứng ở bên cạnh, tay ngăn cách ở giữa Tần Cận và người phụ nữ kia, người phụ nữ kia vừa dựa đi tới, đúng lúc dựa lên trên tay của cô.
"Nói không gạt em, kết quả chạy đến tìm tiểu thư ngủ cùng!"
Diệp Tử đẩy người phụ nữ ra, động tác không phải rất mạnh, cho nên người phụ nữ sau khi lảo đảo hai bước, vịn xe ổn định thân hình lại.
Có lẽ từ vừa rồi cho đến bây giờ, Diệp Tử ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc nhìn cô ta một cái.
Cô nhìn chằm chằm Tần Cận, hô hấp rất nhanh, ngực nhấp nhô lên xuống, hiển nhiên là tức giận rồi.
"Cô hiểu lầm rồi, tôi không phải tiểu thư ...."
Người phụ nữ kia mở miệng giải thích, giọng nói rất là nhu hòa, không có chút địch ý.
"Cô chính là vậy!"
Diệp Tử vẫn không nhìn cô ta, ánh mắt vẫn luôn khóa ở trên mặt Tần Cận.
Người phụ nữ kia hơi cười ngượng, "Tôi thật không phải là ...."
"Nói cô phải thì cô chính là phải!"
Diệp Tử hừ nhẹ.
Cô bĩu môi, vẻ mặt không vui, bộ dáng rất đáng yêu.
Nhìn người trước mặt, men say dường như lui đi một chút, Tần Cận giương môi cười khẽ, đưa tay nâng cái cằm Diệp Tử lên, mờ ám a thở ra một hơi trên mặt cô: "Thuốc tỉnh rượu của anh đến rồi..."
Diệp Tử không kịp suy nghĩ đẩy tay anh ra, "Anh đã gọi tiểu thư ngủ cùng, còn động tay động chân với em. Bại hoại, em muốn chia tay với anh!"
"Anh không có." Anh giải thích.
"Anh có!"
"Thật không có."
"Anh chính là có!"
Bên cạnh, người phụ nữ nghe không nổi nữa, vì vậy mở miệng: "Cô hiểu lầm rồi, thật ra tôi là bạn của Cận, tôi là Cố Liên Thành ...."
"Vâng, cảm ơn."
Sau khi đi ra từ phòng bao, Diệp Tử lại bấm dãy số của Tần Cận, nhưng vẫn không gọi được.
Không có cách nào, cô chỉ đành đi xuống lầu tìm.
Quán bar Vụ Sắc tổng cộng có bốn tầng lầu.
Lầu bốn là phòng bao chuyên dùng cho VIP cao cấp, trang hoàng bên trong có thể nói là hạng nhất.
Nói cách khác, có thể ở trên tầng lầu này đều là một vài kẻ có tiền.
Tầng ba là một sòng bạc loại nhỏ, tầng hai là một sàn nhạc, tầng dưới cùng chính là nơi để tất cả mọi người tiêu khiển giải trí.
Tất cả nam nam nữ nữ nhét chung một chỗ, uống rượu, khiêu vũ, chơi đoán số, chuyện trò vui vẻ.
Thời gian này, chính là lúc quán bar náo nhiệt nhất, tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Sau khi Diệp Tử xuống lầu tìm bốn phía một vòng, nhưng vẫn không tìm được Tần Cận, vì vậy đến chỗ quầy bar dò hỏi.
Cô móc ảnh chụp Tần Cận từ trong điện thoại ra cho người pha rượu xem, "Xin hỏi anh có nhìn thấy người đàn ông này không?"
Tiếng âm nhạc lấn át giọng nói của cô, làm cho đối phương không nghe rõ được: "Cô nói gì? Lớn tiếng một chút!"
"Tôi nói, anh có nhìn thấy người đàn ông này không!" Diệp Tử lên giọng.
Người pha rượu vẫn không nghe được quá rõ ràng, nghĩ cô cầm ảnh chụp ra đưa cho anh xem có thể là đang tìm người, vì vậy lớn tiếng hỏi: "Có phải cô muốn tìm anh ta không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Tử gật đầu: "Đúng!"
Người pha rượu tiến gần đến nhìn cẩn thận người đàn ông trên tấm ảnh một chút, sau đó nói: "Tiểu thư, cô nói người đàn ông này ư, mới vừa rồi được một người phụ nữ đỡ đi ra ngoài rồi. Giống như say không nhẹ."
Được một người phụ nữ đỡ đi ra ngoài?
Diệp Tử vội nói một câu cảm ơn, liền xoay người chạy ra quán bar.
Sau khi ra ngoài, cô nhìn chung quanh, quả nhiên thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Phía trước cách đó không xa, Tần Cận dựa vào ở trên xe hút thuốc, một ngụm tiếp một ngụm, chưa từng dừng qua.
Đứng trước mặt anh là một người phụ nữ, hẳn là cũng uống rất nhiều rượu, mặt đỏ dữ dội.
Không biết bởi vì uống say rượu hay là bởi vì giày cao gót quá cao, cô ta giống như có chút đứng không vững, như là không có xương, lung lay sắp đổ tới gần trên người Tần Cận.
Đúng lúc đó, cánh tay mảnh khảnh duỗi tới từ bên cạnh, ngăn cản ở giữa hai người.
Không biết Diệp Tử tới từ khi nào, cô liền đứng ở bên cạnh, tay ngăn cách ở giữa Tần Cận và người phụ nữ kia, người phụ nữ kia vừa dựa đi tới, đúng lúc dựa lên trên tay của cô.
"Nói không gạt em, kết quả chạy đến tìm tiểu thư ngủ cùng!"
Diệp Tử đẩy người phụ nữ ra, động tác không phải rất mạnh, cho nên người phụ nữ sau khi lảo đảo hai bước, vịn xe ổn định thân hình lại.
Có lẽ từ vừa rồi cho đến bây giờ, Diệp Tử ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc nhìn cô ta một cái.
Cô nhìn chằm chằm Tần Cận, hô hấp rất nhanh, ngực nhấp nhô lên xuống, hiển nhiên là tức giận rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô hiểu lầm rồi, tôi không phải tiểu thư ...."
Người phụ nữ kia mở miệng giải thích, giọng nói rất là nhu hòa, không có chút địch ý.
"Cô chính là vậy!"
Diệp Tử vẫn không nhìn cô ta, ánh mắt vẫn luôn khóa ở trên mặt Tần Cận.
Người phụ nữ kia hơi cười ngượng, "Tôi thật không phải là ...."
"Nói cô phải thì cô chính là phải!"
Diệp Tử hừ nhẹ.
Cô bĩu môi, vẻ mặt không vui, bộ dáng rất đáng yêu.
Nhìn người trước mặt, men say dường như lui đi một chút, Tần Cận giương môi cười khẽ, đưa tay nâng cái cằm Diệp Tử lên, mờ ám a thở ra một hơi trên mặt cô: "Thuốc tỉnh rượu của anh đến rồi..."
Diệp Tử không kịp suy nghĩ đẩy tay anh ra, "Anh đã gọi tiểu thư ngủ cùng, còn động tay động chân với em. Bại hoại, em muốn chia tay với anh!"
"Anh không có." Anh giải thích.
"Anh có!"
"Thật không có."
"Anh chính là có!"
Bên cạnh, người phụ nữ nghe không nổi nữa, vì vậy mở miệng: "Cô hiểu lầm rồi, thật ra tôi là bạn của Cận, tôi là Cố Liên Thành ...."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro