Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Bệnh viện chờ sinh.
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Sau khi lau khô tóc, Thi Vực nằm chết dí bên cạnh Thẩm Chanh, giống
như mỗi đêm, ôm cô vào trong ngực, sau khi cho cô một nụ hôn yên tâm
ngọt ngào liền nhắm mắt lại.
Thẩm Chanh cũng đã quen với bị anh ôm ngủ, kể từ sau khi mang thai, gần như mỗi đêm đều có thể cảm nhận được hô hấp của anh ở khoảng cách gần.
Cô bắt đầu phát hiện, càng ngày càng không thể tách rời người đàn ông này.
Đối với anh, dường như có một loại cảm giác ỷ lại.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, cũng rất mầu nhiệm.
Cứ ôm cô ngủ một giấc như vậy, Thi Vực lại đột nhiên mở mắt ra, cúi đầu nhìn cô: "Tháng sau, đi bệnh viện chờ sinh."
"Tháng sau?" Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, "Cách ngày sinh dự tính còn hơn hai tháng, không cần sớm như vậy."
"Anh nói như thế nào thì em làm như thế đó, ít nói nhảm."
"Mùi nước sát trùng bệnh viện quá nồng, em không đi."
"Phải đi."
"Anh không thể lo lắng một chút cảm thụ của người đang mang thai ư!"
"Không thể."
"...."
"Ngoan, nghe lời."
"...."
Thẩm Chanh rầu rĩ nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Thi Vực vươn tay đẩy tóc dài tán loạn trên mặt cô ra, hôn một cái ở trên trán cô, sau đó lần nữa giam cô vào trong ngực,
Đến lúc tám tháng, Thẩm Chanh mới biết được, Thi Vực đã sớm sắp xếp cho cô xong xuôi tất cả.
Bệnh viện Bác An, một bệnh viện tư nhân quyền uy nhất thành Đô.
Quy mô bệnh viện cực kỳ lớn, thực lực tập thể cũng phi thường lợi hại, trang hoàng và các loại thiết bị trong đó càng thêm có thể nói là hạng nhất.
Mà điểm quan trọng nhất, ông chủ lớn phía sau bệnh viện này là.... Thi Vực.
Lúc vừa mới bắt đầu làm cái bệnh viện này, Thi Vực không ngờ sẽ có một tầng tác dụng này.
Thẩm Chanh đi vào ở, trong lòng có chút khó chịu.
Rõ ràng còn một tháng nữa mới đến ngày sinh dự tính, cô lại có thể đã vào bệnh viện ở.
Hơn nữa điểm chết người chính là mấy ngày gần đây, cô ngay cả quyền lợi đi ra ngoài một mình cũng bị tước đoạt.
Mà người cướp đoạt, không phải Thi Vực thì còn có thể là ai.
Ở chuyện này, lý do của người đàn ông nào đó vẫn hết sức đầy đủ, nói như vậy vì để cho cô nghỉ ngơi dưỡng sức, bảo tồn thực lực.
Điều khoản bá vương này vừa ra, Thẩm Chanh lập tức liền ném cho anh bốn chữ: "Không biết xấu hổ!"
Lúc mới bắt đầu, thỉnh thoảng cô còn có thể phản kháng, nhưng mỗi một lần đều là cô bại.
Cuối cùng, cô cũng tiếp thu, dần dần thích ứng loại cơm bưng nước rót làm dịu ngày này.
Trong phòng bệnh VIP tầng năm của bệnh viện, Thẩm Chanh chán đến chết nằm ở trên giường, nhìn Thi Vực ngồi cạnh cửa sổ xem văn kiện hết sức chuyên chú, nhếch môi thoáng hiện ra nụ cười như có như không.
Có một ông xã bá đạo ở cùng mỗi ngày như vậy, thật ra cũng rất không tồi.
Khụ!
Dù sao không phải ai cũng có thể mời được "Bảo mẫu" mắc như vậy.
"Ông xã, em muốn ăn táo ...."
Mặt mày Thẩm Chanh cong cong, nhìn người đàn ông mặt không cảm xúc nào đó nũng nịu hô một tiếng.
Thi Vực nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn cô một cái, trên mặt tuấn mỹ luôn không có thay đổi gì.
Anh híp híp mắt, sau khi khép văn kiện trên tay lại, liền để tới bên cạnh, đưa tay cầm lấy một quả táo từ trong mâm trái cây.
Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng nắm lấy một dao gọt trái cây chế tạo từ sứ, ưu nhã chuyển động.
Vỏ trái cây nhanh chóng được gọt ra, chỉ để lại thịt quả trong suốt thủy nộn.
Cắt sạch vỏ trái cây, anh đi đến bên giường ngồi xuống, vươn tay đưa quả táo cho Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh không nhúc nhích, cũng không nhận quả táo trong tay anh, ánh mắt hơi chuyển, cười xấu xa: "Nghe nói khoa phụ sản có bác sĩ nam."
"Ừ?"
"Hơn nữa còn trẻ tuổi đẹp trai."
"Ừ?"
"Nếu như nam bác sĩ vào phòng sinh thì phải làm sao đây?"
"Loại ý nghĩ này, em tốt nhất là lập tức bóp chết, bởi vì không có một chút khả năng."
Thi Vực nói mấy chữ không có một chút khả năng này đặc biệt nặng, trong đôi mắt sâu thẳm, lóe lên sáng bóng lúc sáng lúc tối.
Thẩm Chanh cũng đã quen với bị anh ôm ngủ, kể từ sau khi mang thai, gần như mỗi đêm đều có thể cảm nhận được hô hấp của anh ở khoảng cách gần.
Cô bắt đầu phát hiện, càng ngày càng không thể tách rời người đàn ông này.
Đối với anh, dường như có một loại cảm giác ỷ lại.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, cũng rất mầu nhiệm.
Cứ ôm cô ngủ một giấc như vậy, Thi Vực lại đột nhiên mở mắt ra, cúi đầu nhìn cô: "Tháng sau, đi bệnh viện chờ sinh."
"Tháng sau?" Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, "Cách ngày sinh dự tính còn hơn hai tháng, không cần sớm như vậy."
"Anh nói như thế nào thì em làm như thế đó, ít nói nhảm."
"Mùi nước sát trùng bệnh viện quá nồng, em không đi."
"Phải đi."
"Anh không thể lo lắng một chút cảm thụ của người đang mang thai ư!"
"Không thể."
"...."
"Ngoan, nghe lời."
"...."
Thẩm Chanh rầu rĩ nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi Vực vươn tay đẩy tóc dài tán loạn trên mặt cô ra, hôn một cái ở trên trán cô, sau đó lần nữa giam cô vào trong ngực,
Đến lúc tám tháng, Thẩm Chanh mới biết được, Thi Vực đã sớm sắp xếp cho cô xong xuôi tất cả.
Bệnh viện Bác An, một bệnh viện tư nhân quyền uy nhất thành Đô.
Quy mô bệnh viện cực kỳ lớn, thực lực tập thể cũng phi thường lợi hại, trang hoàng và các loại thiết bị trong đó càng thêm có thể nói là hạng nhất.
Mà điểm quan trọng nhất, ông chủ lớn phía sau bệnh viện này là.... Thi Vực.
Lúc vừa mới bắt đầu làm cái bệnh viện này, Thi Vực không ngờ sẽ có một tầng tác dụng này.
Thẩm Chanh đi vào ở, trong lòng có chút khó chịu.
Rõ ràng còn một tháng nữa mới đến ngày sinh dự tính, cô lại có thể đã vào bệnh viện ở.
Hơn nữa điểm chết người chính là mấy ngày gần đây, cô ngay cả quyền lợi đi ra ngoài một mình cũng bị tước đoạt.
Mà người cướp đoạt, không phải Thi Vực thì còn có thể là ai.
Ở chuyện này, lý do của người đàn ông nào đó vẫn hết sức đầy đủ, nói như vậy vì để cho cô nghỉ ngơi dưỡng sức, bảo tồn thực lực.
Điều khoản bá vương này vừa ra, Thẩm Chanh lập tức liền ném cho anh bốn chữ: "Không biết xấu hổ!"
Lúc mới bắt đầu, thỉnh thoảng cô còn có thể phản kháng, nhưng mỗi một lần đều là cô bại.
Cuối cùng, cô cũng tiếp thu, dần dần thích ứng loại cơm bưng nước rót làm dịu ngày này.
Trong phòng bệnh VIP tầng năm của bệnh viện, Thẩm Chanh chán đến chết nằm ở trên giường, nhìn Thi Vực ngồi cạnh cửa sổ xem văn kiện hết sức chuyên chú, nhếch môi thoáng hiện ra nụ cười như có như không.
Có một ông xã bá đạo ở cùng mỗi ngày như vậy, thật ra cũng rất không tồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khụ!
Dù sao không phải ai cũng có thể mời được "Bảo mẫu" mắc như vậy.
"Ông xã, em muốn ăn táo ...."
Mặt mày Thẩm Chanh cong cong, nhìn người đàn ông mặt không cảm xúc nào đó nũng nịu hô một tiếng.
Thi Vực nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn cô một cái, trên mặt tuấn mỹ luôn không có thay đổi gì.
Anh híp híp mắt, sau khi khép văn kiện trên tay lại, liền để tới bên cạnh, đưa tay cầm lấy một quả táo từ trong mâm trái cây.
Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng nắm lấy một dao gọt trái cây chế tạo từ sứ, ưu nhã chuyển động.
Vỏ trái cây nhanh chóng được gọt ra, chỉ để lại thịt quả trong suốt thủy nộn.
Cắt sạch vỏ trái cây, anh đi đến bên giường ngồi xuống, vươn tay đưa quả táo cho Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh không nhúc nhích, cũng không nhận quả táo trong tay anh, ánh mắt hơi chuyển, cười xấu xa: "Nghe nói khoa phụ sản có bác sĩ nam."
"Ừ?"
"Hơn nữa còn trẻ tuổi đẹp trai."
"Ừ?"
"Nếu như nam bác sĩ vào phòng sinh thì phải làm sao đây?"
"Loại ý nghĩ này, em tốt nhất là lập tức bóp chết, bởi vì không có một chút khả năng."
Thi Vực nói mấy chữ không có một chút khả năng này đặc biệt nặng, trong đôi mắt sâu thẳm, lóe lên sáng bóng lúc sáng lúc tối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro