Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Cảnh giường chiếu trong điện thoại Thi Vực.
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Thẩm Chanh ngước mắt nhìn anh, "Chẳng phải anh cũng muốn đi tìm người luyện tập sao?"
"Anh có thể, em không được."
"Dựa vào cái gì anh có thể, em lại không được?"
Thi Vực gằn từng chữ: "Bởi vì em là phụ nữ, người phụ nữ của anh. Người phụ nữ của anh, chỉ có thể một mình anh thương một mình anh yêu, một mình anh cưng chiều sủng ái, một mình anh hôn một mình anh ngủ."
Nghe được lời của anh, Thẩm Chanh lập tức không vui, "Vậy anh cũng là người đàn ông của em thôi! Người đàn ông của em, cũng chỉ có thể một mình em thương một mình em yêu, một mình em cưng chiều sủng ái, một mình em hôn một mình em ngủ!"
Mới vừa rồi người đàn ông còn là vẻ mặt lạnh lùng, sau khi nhìn thấy phản ứng này của cô, liền giương môi cười.
Bộ dạng phóng đãng không kiềm chế được này, đúng thật là không ai bì nổi.
"...."
Lúc này Thẩm Chanh mới sực tỉnh hiểu ra được gì đó....
Ma túy!
Người đàn ông này, cố ý!
"Thi Vực, anh không ...."
Ba chữ biết xấu hổ còn chưa nói ra miệng, đã bị Thi Vực một phát ôm vào trong lòng, cúi đầu ngăn chặn miệng của cô.
Lần này, chỉ là hôn khẽ một cái, dừng lại một giây, liền rời đi.
Anh cười như không cười nhìn cô, môi mỏng nhẹ nâng lên, bộ dáng mang theo vài phần tà khí: "Bà xã, anh vĩnh viễn đều chỉ thuộc về một mình em, bất kể là thân, hay là trái tim."
Thẩm Chanh chợt phát hiện, mình hoàn toàn không ngăn cản nổi thế công ôn nhu của anh.
Một người đàn ông hoàn mỹ như vậy đứng ở trước mặt, nói ra lời nói tình cảm dịu dàng, dù trái tim làm bằng tảng đá, sợ rằng cũng phải bị hòa tan rồi.
Huống hồ, tim của cô là làm từ thịt, kháng cự không được nhu tình của anh.
Cô khẽ nhíu đầu lông mày: "Buổi sáng anh ăn mật hả?"
Thi Vực cười nhẹ một tiếng: "Buổi sáng anh ăn em, còn ngọt hơn cả mật."
Buổi sáng ăn cô....
Vậy hộp mười bao chỉ còn lại bảy, chẳng lẽ là lúc trời tối hôm qua hai lần, buổi sáng hôm nay một lần?
Nhưng tại sao cô không nhớ rõ?
Thi Vực dường như là đã nhìn thấu tâm tư của cô, mờ ám nói nhỏ ở bên tai cô: "Không nhớ rõ buổi sáng mình có bao nhiêu đói khát ư? Bà xã?"
Thẩm Chanh bỗng cảm thấy lỗ tai có chút nóng lên, hơn nữa còn nóng đến rất lợi hại.
Không đợi cô mở miệng nói chuyện, bên tai lại vang lên giọng nói cực kỳ từ tính kia: "Anh vừa tỉnh ngủ em liền hô muốn .... Vô cùng gấp gáp muốn anh. Em còn không chịu anh ở phía trên, nhất định nữ trên nam dưới."
Gì? !
Cô vô cùng gấp gáp muốn anh?
Còn nhất định gì mà .... Nữ trên nam dưới?
"Anh nói lung tung!"
Dù đúng thật là cô nghĩ muốn, cũng không nhất định nữ trên nam dưới.
Từ trước đến nay đều chưa từng thử qua loại tư thế đó, sao cô có thể sẽ yêu cầu anh dùng loại tư thế lộ liễu đó!
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Thi Vực bất giác bật cười, tiếng cười khàn khàn, nghe thế nào cũng mang theo vài phần hương vị lưu manh.
"Biết em sẽ không tin."
Anh nói xong, lấy điện thoại di động ra, ngón tay khớp xương rõ ràng xẹt qua ở trên màn hình điện thoại di động, sau đó mở album photo ra cho Thẩm Chanh xem.
Trong ablum photo chỉ có tám tấm hình, tất cả ngày tháng ảnh chụp đều là sáu giờ sáng hôm nay.
Trong tám tấm ảnh, có sáu cái là chụp một mình Thẩm Chanh.
Trong tấm ảnh, cô nằm ở trên giường, trên người đang đắp một mền tơ hơi mỏng, lộ ra tất cả bộ phận từ xương đòn vai trở lên.
Tóc tai rối bù, tư thế quyến rũ các loại, làm cho người mơ màng hết lần này đến lần khác.
Mà hai tấm hình còn lại, là .... Là .... chụp cảnh giường chiếu!
Cô gái nhỏ trong tấm ảnh, nằm sấp ở trên thân người đàn ông, sắc mặt đỏ hồng, vẻ mặt mệt mỏi, nhìn kiểu gì cũng giống như vừa trải qua một trận hoan ái hô mưa gọi gió.
Mà đàn ông dưới thân, trên mặt không có vẻ mặt dư thừa, chỉ có khóe môi, thoáng mang theo nụ cười xấu xa nghiền ngẫm đến cực điểm.
Thẩm Chanh ngước mắt nhìn anh, "Chẳng phải anh cũng muốn đi tìm người luyện tập sao?"
"Anh có thể, em không được."
"Dựa vào cái gì anh có thể, em lại không được?"
Thi Vực gằn từng chữ: "Bởi vì em là phụ nữ, người phụ nữ của anh. Người phụ nữ của anh, chỉ có thể một mình anh thương một mình anh yêu, một mình anh cưng chiều sủng ái, một mình anh hôn một mình anh ngủ."
Nghe được lời của anh, Thẩm Chanh lập tức không vui, "Vậy anh cũng là người đàn ông của em thôi! Người đàn ông của em, cũng chỉ có thể một mình em thương một mình em yêu, một mình em cưng chiều sủng ái, một mình em hôn một mình em ngủ!"
Mới vừa rồi người đàn ông còn là vẻ mặt lạnh lùng, sau khi nhìn thấy phản ứng này của cô, liền giương môi cười.
Bộ dạng phóng đãng không kiềm chế được này, đúng thật là không ai bì nổi.
"...."
Lúc này Thẩm Chanh mới sực tỉnh hiểu ra được gì đó....
Ma túy!
Người đàn ông này, cố ý!
"Thi Vực, anh không ...."
Ba chữ biết xấu hổ còn chưa nói ra miệng, đã bị Thi Vực một phát ôm vào trong lòng, cúi đầu ngăn chặn miệng của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này, chỉ là hôn khẽ một cái, dừng lại một giây, liền rời đi.
Anh cười như không cười nhìn cô, môi mỏng nhẹ nâng lên, bộ dáng mang theo vài phần tà khí: "Bà xã, anh vĩnh viễn đều chỉ thuộc về một mình em, bất kể là thân, hay là trái tim."
Thẩm Chanh chợt phát hiện, mình hoàn toàn không ngăn cản nổi thế công ôn nhu của anh.
Một người đàn ông hoàn mỹ như vậy đứng ở trước mặt, nói ra lời nói tình cảm dịu dàng, dù trái tim làm bằng tảng đá, sợ rằng cũng phải bị hòa tan rồi.
Huống hồ, tim của cô là làm từ thịt, kháng cự không được nhu tình của anh.
Cô khẽ nhíu đầu lông mày: "Buổi sáng anh ăn mật hả?"
Thi Vực cười nhẹ một tiếng: "Buổi sáng anh ăn em, còn ngọt hơn cả mật."
Buổi sáng ăn cô....
Vậy hộp mười bao chỉ còn lại bảy, chẳng lẽ là lúc trời tối hôm qua hai lần, buổi sáng hôm nay một lần?
Nhưng tại sao cô không nhớ rõ?
Thi Vực dường như là đã nhìn thấu tâm tư của cô, mờ ám nói nhỏ ở bên tai cô: "Không nhớ rõ buổi sáng mình có bao nhiêu đói khát ư? Bà xã?"
Thẩm Chanh bỗng cảm thấy lỗ tai có chút nóng lên, hơn nữa còn nóng đến rất lợi hại.
Không đợi cô mở miệng nói chuyện, bên tai lại vang lên giọng nói cực kỳ từ tính kia: "Anh vừa tỉnh ngủ em liền hô muốn .... Vô cùng gấp gáp muốn anh. Em còn không chịu anh ở phía trên, nhất định nữ trên nam dưới."
Gì? !
Cô vô cùng gấp gáp muốn anh?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn nhất định gì mà .... Nữ trên nam dưới?
"Anh nói lung tung!"
Dù đúng thật là cô nghĩ muốn, cũng không nhất định nữ trên nam dưới.
Từ trước đến nay đều chưa từng thử qua loại tư thế đó, sao cô có thể sẽ yêu cầu anh dùng loại tư thế lộ liễu đó!
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Thi Vực bất giác bật cười, tiếng cười khàn khàn, nghe thế nào cũng mang theo vài phần hương vị lưu manh.
"Biết em sẽ không tin."
Anh nói xong, lấy điện thoại di động ra, ngón tay khớp xương rõ ràng xẹt qua ở trên màn hình điện thoại di động, sau đó mở album photo ra cho Thẩm Chanh xem.
Trong ablum photo chỉ có tám tấm hình, tất cả ngày tháng ảnh chụp đều là sáu giờ sáng hôm nay.
Trong tám tấm ảnh, có sáu cái là chụp một mình Thẩm Chanh.
Trong tấm ảnh, cô nằm ở trên giường, trên người đang đắp một mền tơ hơi mỏng, lộ ra tất cả bộ phận từ xương đòn vai trở lên.
Tóc tai rối bù, tư thế quyến rũ các loại, làm cho người mơ màng hết lần này đến lần khác.
Mà hai tấm hình còn lại, là .... Là .... chụp cảnh giường chiếu!
Cô gái nhỏ trong tấm ảnh, nằm sấp ở trên thân người đàn ông, sắc mặt đỏ hồng, vẻ mặt mệt mỏi, nhìn kiểu gì cũng giống như vừa trải qua một trận hoan ái hô mưa gọi gió.
Mà đàn ông dưới thân, trên mặt không có vẻ mặt dư thừa, chỉ có khóe môi, thoáng mang theo nụ cười xấu xa nghiền ngẫm đến cực điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro