Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Cho dù cô chết, thì cũng có quan hệ gì với những người này?
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Sau khi nói xong, Tô Cửu Y lại nghĩ đến cái gì, bồi thêm một câu: "Đương nhiên may nhớ có mẹ của tôi, bởi vì bà ấy vẫn luôn ở một thế giới khác yên lặng bảo vệ tôi, bà ấy không muốn để cho tôi bị thương, cho nên tôi sẽ luôn luôn rất tốt. Tôi sống không phải là vì cho người khác thấy, mà là để cho mẹ tôi yên tâm. Mặc dù các người thương tổn tôi, nhưng tôi sẽ không bởi vì bị thương tổn mà từ bỏ tôn nghiêm của mình."
Tô Cửu Y tự nhận mình không phải là một phụ nữ cường đại, nhưng mỗi lần gặp phải ngăn trở hoặc là lúc gặp phải khó khăn cô đều sẽ kiên cường đối mặt, cho dù là ngã xuống thì cô cũng cảm thấy không sao, bởi vì cô có thể đứng dậy, có thể làm lại từ đầu.
Lần đầu tiên bị người mỉa mai cười nhạo, có lẽ cô sẽ cảm thấy đau khổ, nhưng trải qua nhiều lần, từ từ cô cũng thành thói quen, dần dà liền sinh ra kháng thể với người ngoài, bách độc bất xâm.
Tuy rằng Hà Lan Hương rất quen thuộc Tô Cửu Y, nhưng thật ra chính thức tiếp xúc với cô cũng không có mấy lần, bà ta chỉ là nghe Triệu Thư Nhã nói về Tô Cửu Y làm màu ra vẻ lại kiêu ngạo, không có năng lực gì còn thích phát giận, không nói một lời liền muốn nháo rời nhà trốn đi, vì giận Tô Trấn Hùng còn cố ý chạy tới hộp đêm làm việc. Nói là kiếm tiền, thật ra là thông đồng đàn ông, cho nên vừa rồi bà ta mới có thể nói một phen để châm chọc Tô Cửu Y.
Chỉ là khiến Hà Lan Hương không ngờ chính là, Tô Cửu Y lại biết đánh trả, hơn nữa còn chận bà ta đến á khẩu không trả lời được. Biết lại nói tiếp với Tô Cửu Y chỉ sẽ tự chuốc lấy nhục, bà ta dứt khoát vứt cái vấn đề khó khăn này cho Triệu Thư Nhã: "Thư Nhã à, nên quản lý lại đứa con gái này của bà đi, vừa rồi tôi nói cho nó biết nhờ bà thì nó mới có thể về nhà họ Tô, nó lại có thể chuyển người mẹ đã chết của nó ra làm tôi sợ! Tôi thật sự là bị dọa thảm rồi ...."
Nói xong, bà ta còn cố ý làm ra một bộ dáng rất thất vọng, khiến Tô Cửu Y nhìn chỉ cảm thấy chán ghét. Cô nghĩ, dùng nhân phẩm của Triệu Thư Nhã có thể kết giao với bạn bè, cũng chỉ có thể có tố chất như vậy thôi.
Cô không có ý định tiếp tục để ý tới mấy người, xoay người đi ra ngoài đại sảnh, lúc đi tới cửa, sau lưng truyền đến giọng nói của Triệu Thư Nhã: "Chuyện vừa rồi tao không trách mày, nhưng mày nhất định phải nói xin lỗi dì Lan Hương đi, làm một vãn bối, dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với trưởng bối có phải là không cung kính rồi không. Ba của mày dạy quy củ cho mày, có phải mày đi hộp đêm trở về, liền quên mất không còn một mảnh rồi đúng không?"
Bước chân Tô Cửu Y dừng một chút, quay đầu lại lạnh nhạt liếc nhìn Triệu Thư Nhã, chỉ cảm thấy rất buồn cười. Đám người này treo hộp đêm trên bờ môi, là đang nhấn mạnh cô đi loại địa phương đó chính là người không sạch sẽ sao?
À cũng đúng, cô quả thật đã không phải là người sạch sẽ, cô sớm đã giao thân thể cho Thi Ngạo Tước trước rồi. Nhưng vậy thì thế nào đây, cho dù cô chết, thì có quan hệ gì với những người này chứ?
Thu hồi tầm mắt từ trên người Triệu Thư Nhã, cô xoay người lần nữa, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, sau khi Triệu Thư Nhã liều mạng la to bảo cô nói xin lỗi Hà Lan Hương.
Tô Cửu Y định ra ngoài mua chút nguyên liệu nấu ăn, trở về sẽ làm cho Thi Ngạo Tước một ít thức ăn, nhưng cô vừa mới đi đến cửa lớn đã bị một bảo an thân hình cao lớn ngăn lại: "Xin lỗi đại tiểu thư, lão gia nói, trước chín giờ tối cô không thể đi ra ngoài, mời trở về đi."
Tô Cửu Y ngẩng đầu nhìn bảo an liếc nhìn, rất lạ mắt, có lẽ là mới đến. Lại nhìn quanh chung quanh một chút, phát hiện còn có mấy bảo an cô chưa từng gặp qua. Cô đã biết, những người này là Tô Trấn Hùng phái tới coi chừng cô, vì không để cho cô vắng mặt ở tối xem mắt hôm nay.
Sau khi nói xong, Tô Cửu Y lại nghĩ đến cái gì, bồi thêm một câu: "Đương nhiên may nhớ có mẹ của tôi, bởi vì bà ấy vẫn luôn ở một thế giới khác yên lặng bảo vệ tôi, bà ấy không muốn để cho tôi bị thương, cho nên tôi sẽ luôn luôn rất tốt. Tôi sống không phải là vì cho người khác thấy, mà là để cho mẹ tôi yên tâm. Mặc dù các người thương tổn tôi, nhưng tôi sẽ không bởi vì bị thương tổn mà từ bỏ tôn nghiêm của mình."
Tô Cửu Y tự nhận mình không phải là một phụ nữ cường đại, nhưng mỗi lần gặp phải ngăn trở hoặc là lúc gặp phải khó khăn cô đều sẽ kiên cường đối mặt, cho dù là ngã xuống thì cô cũng cảm thấy không sao, bởi vì cô có thể đứng dậy, có thể làm lại từ đầu.
Lần đầu tiên bị người mỉa mai cười nhạo, có lẽ cô sẽ cảm thấy đau khổ, nhưng trải qua nhiều lần, từ từ cô cũng thành thói quen, dần dà liền sinh ra kháng thể với người ngoài, bách độc bất xâm.
Tuy rằng Hà Lan Hương rất quen thuộc Tô Cửu Y, nhưng thật ra chính thức tiếp xúc với cô cũng không có mấy lần, bà ta chỉ là nghe Triệu Thư Nhã nói về Tô Cửu Y làm màu ra vẻ lại kiêu ngạo, không có năng lực gì còn thích phát giận, không nói một lời liền muốn nháo rời nhà trốn đi, vì giận Tô Trấn Hùng còn cố ý chạy tới hộp đêm làm việc. Nói là kiếm tiền, thật ra là thông đồng đàn ông, cho nên vừa rồi bà ta mới có thể nói một phen để châm chọc Tô Cửu Y.
Chỉ là khiến Hà Lan Hương không ngờ chính là, Tô Cửu Y lại biết đánh trả, hơn nữa còn chận bà ta đến á khẩu không trả lời được. Biết lại nói tiếp với Tô Cửu Y chỉ sẽ tự chuốc lấy nhục, bà ta dứt khoát vứt cái vấn đề khó khăn này cho Triệu Thư Nhã: "Thư Nhã à, nên quản lý lại đứa con gái này của bà đi, vừa rồi tôi nói cho nó biết nhờ bà thì nó mới có thể về nhà họ Tô, nó lại có thể chuyển người mẹ đã chết của nó ra làm tôi sợ! Tôi thật sự là bị dọa thảm rồi ...."
Nói xong, bà ta còn cố ý làm ra một bộ dáng rất thất vọng, khiến Tô Cửu Y nhìn chỉ cảm thấy chán ghét. Cô nghĩ, dùng nhân phẩm của Triệu Thư Nhã có thể kết giao với bạn bè, cũng chỉ có thể có tố chất như vậy thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không có ý định tiếp tục để ý tới mấy người, xoay người đi ra ngoài đại sảnh, lúc đi tới cửa, sau lưng truyền đến giọng nói của Triệu Thư Nhã: "Chuyện vừa rồi tao không trách mày, nhưng mày nhất định phải nói xin lỗi dì Lan Hương đi, làm một vãn bối, dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với trưởng bối có phải là không cung kính rồi không. Ba của mày dạy quy củ cho mày, có phải mày đi hộp đêm trở về, liền quên mất không còn một mảnh rồi đúng không?"
Bước chân Tô Cửu Y dừng một chút, quay đầu lại lạnh nhạt liếc nhìn Triệu Thư Nhã, chỉ cảm thấy rất buồn cười. Đám người này treo hộp đêm trên bờ môi, là đang nhấn mạnh cô đi loại địa phương đó chính là người không sạch sẽ sao?
À cũng đúng, cô quả thật đã không phải là người sạch sẽ, cô sớm đã giao thân thể cho Thi Ngạo Tước trước rồi. Nhưng vậy thì thế nào đây, cho dù cô chết, thì có quan hệ gì với những người này chứ?
Thu hồi tầm mắt từ trên người Triệu Thư Nhã, cô xoay người lần nữa, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, sau khi Triệu Thư Nhã liều mạng la to bảo cô nói xin lỗi Hà Lan Hương.
Tô Cửu Y định ra ngoài mua chút nguyên liệu nấu ăn, trở về sẽ làm cho Thi Ngạo Tước một ít thức ăn, nhưng cô vừa mới đi đến cửa lớn đã bị một bảo an thân hình cao lớn ngăn lại: "Xin lỗi đại tiểu thư, lão gia nói, trước chín giờ tối cô không thể đi ra ngoài, mời trở về đi."
Tô Cửu Y ngẩng đầu nhìn bảo an liếc nhìn, rất lạ mắt, có lẽ là mới đến. Lại nhìn quanh chung quanh một chút, phát hiện còn có mấy bảo an cô chưa từng gặp qua. Cô đã biết, những người này là Tô Trấn Hùng phái tới coi chừng cô, vì không để cho cô vắng mặt ở tối xem mắt hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro