Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Có bệnh!
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Thi Vực ưu nhã hút một hơi thuốc, một chút khói mù chậm rãi tràn ra từ trong mũi của anh.
Sau khi hút mấy ngụm khói, anh ném điếu thuốc đã cháy một nửa ở trong tay, dùng chân giẫm tắt.
Con ngươi lạnh lẽo, lạnh giống như hàn đàm, mênh mông không thấy đáy.
Anh nâng tay thon dài lên, ra dấu tay,Tôn Nham vẫn luôn yên tĩnh chờ ở bên ngoài lập tức đẩy một người phụ nữ trẻ tuổi vào đại sảnh.
Tay chân người phụ nữ bị trói, vừa bị đẩy đi vào liền trực tiếp bổ nhào đến trên mặt đất.
Tôn Nham móc súng lục ra, lên đạn, dùng họng súng nhắm ngay đầu của cô ta.
Như là nhận lấy kinh hãi khổng lồ, thân thể người phụ nữ bắt đầu phát run, cô ta nhìn Thẩm Bác, trong mắt toàn là thấp thỏm lo âu, "Cha ...."
Ngực Thẩm Bác chợt co rút, hai mắt đục ngầu gần như sung huyết.
Ông làm sao cũng không nghĩ tới, lúc ông ta đang dùng súng chỉ vào người khác, đồng thời cũng có người đang dùng súng chỉ vào con gái của ông ta.
"Cha ...." Thẩm Vi đột nhiên khóc ra thành tiếng, "Con không muốn chết ...."
Thẩm Bác căm tức nhìn Thi Vực, "Mày muốn thế nào mới chịu bỏ qua cho con gái của tao!"
Ánh mắt Thi Vực đột nhiên lạnh lẽo, trong đôi mắt thăm sâu nguy hiểm khiếp người, "Ba giây đồng hồ, nếu như súng của ông còn chỉa vào người phụ nữ của tôi, như vậy con gái của ông, chết!"
"Ba."
"Hai!"
Thẩm Bác biết phong cách làm việc của anh, thủ đoạn hung ác tuyệt tình, nói một không hai, cho nên không dám dùng tánh mạng của con gái để nói đùa.
Ngay vào lúc Thi Vực sắp đếm đến một, ông ta lập tức thu súng, dù có ngàn lần không cam lòng, cũng không khỏi không nhượng bộ, "Hôm nay tôi có thể bỏ qua cho cô ta, mày cũng đừng động đến con gái của tao!"
Có thể bỏ qua cho người phụ nữ của anh? Giống như nghe được chuyện cười cực lớn, Thi Vực phát ra một tiếng cười khẽ, "Ông không có tư cách cò kè mặc cả với tôi."
Thấy anh không có ý định muốn thả con gái của mình, Thẩm Bác tàn nhẫn nói: "Nực cười, thế lực của Thẩm Bác tao ở thành Giang không thua gì mày, mày có thể bắt con gái của tao để uy hiếp tao, tương tự một cuộc điện thoại của tao cũng có thể khiến người ta bắt hai người họ Thẩm kia."
Hai người họ Thẩm trong miệng ông ta, chỉ là Thẩm Trung Minh và Thẩm Mộc.
Thẩm Chanh nhìn Thẩm Bác, lạnh nhạt lên tiếng, "Chú hai, chú quả nhiên vẫn là hèn hạ như vậy."
Cô rõ ràng gọi ông ta một tiếng chú hai, nhưng lại không mang theo chút tình cảm nào.
Đối địch giữa kẻ thù, không hơn gì lúc này.
"Điều kiện tiên quyết là ông phải có năng lực kia mới được."
Thi Vực chậm rãi lên tiếng, giọng nói dửng dưng, lại làm cho người ta cảm thấy đè nén.
Thấy Thẩm Bác đã chết đến nơi mà vẫn còn thể hiện, Tôn Nham cũng cười, "Thẩm lão chuột, ông thật đúng là coi trọng bản thân, thế lực của ông, nếu so với chó mèo, xác thực cao hơn được một chút. Đáng tiếc nếu so với ông chủ của tôi, ông còn không được tính là một cọng hành!"
Thẩm Bác bị lời của Tôn Nham chọc giận, giận dữ mắng mỏ: "Nơi này không tới phiên một thủ hạ như mày nói chuyện! Thu súng của mày về, nếu không tao sẽ khiến mày đẹp mặt!"
Tôn Nham dùng ngón tay chỉ đầu của mình, hỏi ông ta, "Nơi này của ông không có vấn đề chứ? Ông trước nhìn rõ tình thế rồi hãy ngang ngược, nếu không chính là không còn con gái đấy."
Anh nói xong, cố ý dùng họng súng trượt lên xuống trán của Thẩm Vi, khiến Thẩm Vi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thân thể bắt đầu run lẩy bẩy.
"Mày ...." Thẩm Bác giận tím mặt, "Nếu như con gái của tao có mệnh hệ gì, tao sẽ khiến cho chúng mày chôn cùng!"
Vẻ mặt Tôn Nham hắc tuyến, có chút không nói gì: "...."
Không có nhìn thấy bọn họ nhiều người, súng cũng nhiều sao? Ai khiến ai chôn cùng hả!
Có bệnh!
Đối với Thi Vực mà nói, lời của Thẩm Bác càng không có sức uy hiếp gì đáng nói.
Vươn tay, tư thái ưu nhã sửa sang lại cổ áo sơ mi một chút, liền trực tiếp sải bước chân, đi về phía Thẩm Chanh.
Sau khi hút mấy ngụm khói, anh ném điếu thuốc đã cháy một nửa ở trong tay, dùng chân giẫm tắt.
Con ngươi lạnh lẽo, lạnh giống như hàn đàm, mênh mông không thấy đáy.
Anh nâng tay thon dài lên, ra dấu tay,Tôn Nham vẫn luôn yên tĩnh chờ ở bên ngoài lập tức đẩy một người phụ nữ trẻ tuổi vào đại sảnh.
Tay chân người phụ nữ bị trói, vừa bị đẩy đi vào liền trực tiếp bổ nhào đến trên mặt đất.
Tôn Nham móc súng lục ra, lên đạn, dùng họng súng nhắm ngay đầu của cô ta.
Như là nhận lấy kinh hãi khổng lồ, thân thể người phụ nữ bắt đầu phát run, cô ta nhìn Thẩm Bác, trong mắt toàn là thấp thỏm lo âu, "Cha ...."
Ngực Thẩm Bác chợt co rút, hai mắt đục ngầu gần như sung huyết.
Ông làm sao cũng không nghĩ tới, lúc ông ta đang dùng súng chỉ vào người khác, đồng thời cũng có người đang dùng súng chỉ vào con gái của ông ta.
"Cha ...." Thẩm Vi đột nhiên khóc ra thành tiếng, "Con không muốn chết ...."
Thẩm Bác căm tức nhìn Thi Vực, "Mày muốn thế nào mới chịu bỏ qua cho con gái của tao!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Thi Vực đột nhiên lạnh lẽo, trong đôi mắt thăm sâu nguy hiểm khiếp người, "Ba giây đồng hồ, nếu như súng của ông còn chỉa vào người phụ nữ của tôi, như vậy con gái của ông, chết!"
"Ba."
"Hai!"
Thẩm Bác biết phong cách làm việc của anh, thủ đoạn hung ác tuyệt tình, nói một không hai, cho nên không dám dùng tánh mạng của con gái để nói đùa.
Ngay vào lúc Thi Vực sắp đếm đến một, ông ta lập tức thu súng, dù có ngàn lần không cam lòng, cũng không khỏi không nhượng bộ, "Hôm nay tôi có thể bỏ qua cho cô ta, mày cũng đừng động đến con gái của tao!"
Có thể bỏ qua cho người phụ nữ của anh? Giống như nghe được chuyện cười cực lớn, Thi Vực phát ra một tiếng cười khẽ, "Ông không có tư cách cò kè mặc cả với tôi."
Thấy anh không có ý định muốn thả con gái của mình, Thẩm Bác tàn nhẫn nói: "Nực cười, thế lực của Thẩm Bác tao ở thành Giang không thua gì mày, mày có thể bắt con gái của tao để uy hiếp tao, tương tự một cuộc điện thoại của tao cũng có thể khiến người ta bắt hai người họ Thẩm kia."
Hai người họ Thẩm trong miệng ông ta, chỉ là Thẩm Trung Minh và Thẩm Mộc.
Thẩm Chanh nhìn Thẩm Bác, lạnh nhạt lên tiếng, "Chú hai, chú quả nhiên vẫn là hèn hạ như vậy."
Cô rõ ràng gọi ông ta một tiếng chú hai, nhưng lại không mang theo chút tình cảm nào.
Đối địch giữa kẻ thù, không hơn gì lúc này.
"Điều kiện tiên quyết là ông phải có năng lực kia mới được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi Vực chậm rãi lên tiếng, giọng nói dửng dưng, lại làm cho người ta cảm thấy đè nén.
Thấy Thẩm Bác đã chết đến nơi mà vẫn còn thể hiện, Tôn Nham cũng cười, "Thẩm lão chuột, ông thật đúng là coi trọng bản thân, thế lực của ông, nếu so với chó mèo, xác thực cao hơn được một chút. Đáng tiếc nếu so với ông chủ của tôi, ông còn không được tính là một cọng hành!"
Thẩm Bác bị lời của Tôn Nham chọc giận, giận dữ mắng mỏ: "Nơi này không tới phiên một thủ hạ như mày nói chuyện! Thu súng của mày về, nếu không tao sẽ khiến mày đẹp mặt!"
Tôn Nham dùng ngón tay chỉ đầu của mình, hỏi ông ta, "Nơi này của ông không có vấn đề chứ? Ông trước nhìn rõ tình thế rồi hãy ngang ngược, nếu không chính là không còn con gái đấy."
Anh nói xong, cố ý dùng họng súng trượt lên xuống trán của Thẩm Vi, khiến Thẩm Vi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thân thể bắt đầu run lẩy bẩy.
"Mày ...." Thẩm Bác giận tím mặt, "Nếu như con gái của tao có mệnh hệ gì, tao sẽ khiến cho chúng mày chôn cùng!"
Vẻ mặt Tôn Nham hắc tuyến, có chút không nói gì: "...."
Không có nhìn thấy bọn họ nhiều người, súng cũng nhiều sao? Ai khiến ai chôn cùng hả!
Có bệnh!
Đối với Thi Vực mà nói, lời của Thẩm Bác càng không có sức uy hiếp gì đáng nói.
Vươn tay, tư thái ưu nhã sửa sang lại cổ áo sơ mi một chút, liền trực tiếp sải bước chân, đi về phía Thẩm Chanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro