Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Cô mới đúng là nói nhảm!
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Ba ngày sau, Thi Vực nhận được điện thoại của Tần Cận.
"Nói."
"Đã tra rõ ràng, trước khi ông cụ nhà họ Thẩm chết để lại hai phần di chúc, một phần bị người hủy diệt, một phần tung tích không rõ."
"Có thể tìm được phần di chúc này không?"
"Có chút khó khăn, dù sao đã qua sáu năm."
Lúc Thẩm Chanh đi từ dưới lầu qua cửa thư phòng, vừa vặn nghe được tiếng nói truyền ra từ bên trong.
Thi Vực đang xử lý một chút văn kiện, cho nên bật âm thanh khuếch đại lên, mà giọng nói Tần Cận không lớn không nhỏ, vừa vặn rơi vào trong tai Thẩm Chanh, khiến cô nghe liền hiểu rõ.
Cô do dự một chút, vẫn là đưa tay đẩy cửa phòng khép hờ ra, đi vào.
Thấy Thẩm Chanh đi vào, Thi Vực nhíu mày, nói một câu hôm nào nói tiếp với Tần Cận, liền cúp điện thoại.
"Phần di chúc đó, không tìm được."
Cô đứng ở trước bàn máy vi tính, nhìn Thi Vực, giọng nói lạnh nhạt, không có chút phập phồng.
Thi Vực đối diện với tầm mắt của cô, muốn đọc được một chút gì đó từ trong ánh mắt và khuôn mặt của cô, nhưng lại có thể khiến cho anh không cảm giác được một chút cảm xúc dao động.
Người phụ nữ này, chưa bao giờ chịu dỡ ngụy trang xuống, dỡ phòng bị xuống, cô lúc nào cũng tận lực phong bế lòng của mình, không cho người khác phát giác được mềm yếu của cô.
Anh khép văn kiện lại, đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Chanh, tập trung nhìn cô: "Vậy em nói cho tôi biết, có muốn tìm được phần di chúc này không."
"Không phải là có muốn hay không." Thẩm Chanh không nhịn được cười khẽ một tiếng: "Coi như tìm được, nhà họ Thẩm cũng có một trăm phương pháp phá hủy nó thôi, cho nên có thể tìm được hay không, hoàn toàn không có quan trọng như vậy."
"Nhà họ Thẩm đó, có dũng khí đó sao?" Ánh mắt Thi Vực lạnh đến mức dọa người, "Sáu năm trước, bên cạnh của em không có tôi, cho nên mới khiến cho cả người đầy thương tích, hiện tại có tôi, ai dám tổn thương em chút nào?"
"Nếu như ngày nào đó anh chán ghét tôi thì sao! Tôi đắc tội nhiều người như vậy, mỗi người đều muốn đưa tôi vào chỗ chết, thật sự đến tình trạng kia, anh nói tôi nên làm gì bây giờ." Thẩm Chanh luôn đang cười, cô cười đến rất sáng lạn, khiến người ta đoán không ra tâm tư của cô.
Ánh mắt Thi Vực trầm xuống, cánh tay dài duỗi ra, bá đạo ôm cô vào trong ngực, ôm cô thật chặt, sức lực khổng lồ, như là muốn ép cô vào trong xương cốt.
Độ cao thân thể của anh và cô rất lớn, cao hơn cô một cái đầu, ở trước mặt anh, thân hình của cô có vẻ càng thêm nhỏ nhắn.
Thi Vực quay đầu, dán sát mặt ở trên tóc của cô, nhắm mắt lại tham lam hít lấy hơi thở đặc biệt phát ra từ cô, hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt, khiến người ta say mê.
Hai tay càng thêm dùng sức ôm chặt cô, ôm cô, dường như muốn hòa cô làm một thể.
Thẩm Chanh bị anh ôm chặt đến có chút không thở nổi, nụ cười vốn treo ở khóe môi, trong nháy mắt đã biến mất hầu như không còn, không vui nhíu mày: "Nhẹ một chút!"
Thi Vực như là không nghe thấy lời của cô, không chỉ không có buông tay, vẫn đang tiếp tục tăng thêm lực đạo.
"Ưm .... Bảo anh nhẹ một chút!"
Thẩm Chanh hoàn toàn không có đường phản kháng, lấy tay đẩy anh, thân hình anh vững như Thái Sơn, không nhúc nhích một chút, đây là chênh lệch thể lực của đàn ông và phụ nữ, kém quá nhiều.
"Em nói cho tôi biết trước, sau này có còn nói loại nói nhảm đó không?" Giọng nói dồi dào từ tính, mơ hồ có vài phần ý vị nguy hiểm.
"Anh mới đúng là nói nhảm! Cả nhà anh nói đều là nói nhảm!"
"Câm miệng."
"Anh còn ôm tôi nữa, tôi liền ...."
"Báo cảnh sát?" Thi Vực giương khóe môi đẹp mắt lên, cười đến nghiền ngẫm lại ngả ngớn.
Anh nhớ tới tình hình lần đâu tiên gặp mặt cô, đối thoại khi đó rất giống với bây giờ.
"Anh mới là mèo, cả nhà anh đều là mèo!"
"Câm miệng."
"Anh còn làm xằng làm bậy nữa, tôi liền báo cảnh sát!
Bất giác, nụ cười bên môi càng mở rộng thêm, cực kỳ mê người.
Ba ngày sau, Thi Vực nhận được điện thoại của Tần Cận.
"Nói."
"Đã tra rõ ràng, trước khi ông cụ nhà họ Thẩm chết để lại hai phần di chúc, một phần bị người hủy diệt, một phần tung tích không rõ."
"Có thể tìm được phần di chúc này không?"
"Có chút khó khăn, dù sao đã qua sáu năm."
Lúc Thẩm Chanh đi từ dưới lầu qua cửa thư phòng, vừa vặn nghe được tiếng nói truyền ra từ bên trong.
Thi Vực đang xử lý một chút văn kiện, cho nên bật âm thanh khuếch đại lên, mà giọng nói Tần Cận không lớn không nhỏ, vừa vặn rơi vào trong tai Thẩm Chanh, khiến cô nghe liền hiểu rõ.
Cô do dự một chút, vẫn là đưa tay đẩy cửa phòng khép hờ ra, đi vào.
Thấy Thẩm Chanh đi vào, Thi Vực nhíu mày, nói một câu hôm nào nói tiếp với Tần Cận, liền cúp điện thoại.
"Phần di chúc đó, không tìm được."
Cô đứng ở trước bàn máy vi tính, nhìn Thi Vực, giọng nói lạnh nhạt, không có chút phập phồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi Vực đối diện với tầm mắt của cô, muốn đọc được một chút gì đó từ trong ánh mắt và khuôn mặt của cô, nhưng lại có thể khiến cho anh không cảm giác được một chút cảm xúc dao động.
Người phụ nữ này, chưa bao giờ chịu dỡ ngụy trang xuống, dỡ phòng bị xuống, cô lúc nào cũng tận lực phong bế lòng của mình, không cho người khác phát giác được mềm yếu của cô.
Anh khép văn kiện lại, đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Chanh, tập trung nhìn cô: "Vậy em nói cho tôi biết, có muốn tìm được phần di chúc này không."
"Không phải là có muốn hay không." Thẩm Chanh không nhịn được cười khẽ một tiếng: "Coi như tìm được, nhà họ Thẩm cũng có một trăm phương pháp phá hủy nó thôi, cho nên có thể tìm được hay không, hoàn toàn không có quan trọng như vậy."
"Nhà họ Thẩm đó, có dũng khí đó sao?" Ánh mắt Thi Vực lạnh đến mức dọa người, "Sáu năm trước, bên cạnh của em không có tôi, cho nên mới khiến cho cả người đầy thương tích, hiện tại có tôi, ai dám tổn thương em chút nào?"
"Nếu như ngày nào đó anh chán ghét tôi thì sao! Tôi đắc tội nhiều người như vậy, mỗi người đều muốn đưa tôi vào chỗ chết, thật sự đến tình trạng kia, anh nói tôi nên làm gì bây giờ." Thẩm Chanh luôn đang cười, cô cười đến rất sáng lạn, khiến người ta đoán không ra tâm tư của cô.
Ánh mắt Thi Vực trầm xuống, cánh tay dài duỗi ra, bá đạo ôm cô vào trong ngực, ôm cô thật chặt, sức lực khổng lồ, như là muốn ép cô vào trong xương cốt.
Độ cao thân thể của anh và cô rất lớn, cao hơn cô một cái đầu, ở trước mặt anh, thân hình của cô có vẻ càng thêm nhỏ nhắn.
Thi Vực quay đầu, dán sát mặt ở trên tóc của cô, nhắm mắt lại tham lam hít lấy hơi thở đặc biệt phát ra từ cô, hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt, khiến người ta say mê.
Hai tay càng thêm dùng sức ôm chặt cô, ôm cô, dường như muốn hòa cô làm một thể.
Thẩm Chanh bị anh ôm chặt đến có chút không thở nổi, nụ cười vốn treo ở khóe môi, trong nháy mắt đã biến mất hầu như không còn, không vui nhíu mày: "Nhẹ một chút!"
Thi Vực như là không nghe thấy lời của cô, không chỉ không có buông tay, vẫn đang tiếp tục tăng thêm lực đạo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ưm .... Bảo anh nhẹ một chút!"
Thẩm Chanh hoàn toàn không có đường phản kháng, lấy tay đẩy anh, thân hình anh vững như Thái Sơn, không nhúc nhích một chút, đây là chênh lệch thể lực của đàn ông và phụ nữ, kém quá nhiều.
"Em nói cho tôi biết trước, sau này có còn nói loại nói nhảm đó không?" Giọng nói dồi dào từ tính, mơ hồ có vài phần ý vị nguy hiểm.
"Anh mới đúng là nói nhảm! Cả nhà anh nói đều là nói nhảm!"
"Câm miệng."
"Anh còn ôm tôi nữa, tôi liền ...."
"Báo cảnh sát?" Thi Vực giương khóe môi đẹp mắt lên, cười đến nghiền ngẫm lại ngả ngớn.
Anh nhớ tới tình hình lần đâu tiên gặp mặt cô, đối thoại khi đó rất giống với bây giờ.
"Anh mới là mèo, cả nhà anh đều là mèo!"
"Câm miệng."
"Anh còn làm xằng làm bậy nữa, tôi liền báo cảnh sát!
Bất giác, nụ cười bên môi càng mở rộng thêm, cực kỳ mê người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro