Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Có muốn ngủ với tôi.
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Trở lại dinh thự, trời đã tối đen.
Thi Vực xuống xe, vừa mở cửa xe ra, không biết Thẩm Chanh đã ngủ từ bao giờ rồi.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn siết chặc tây trang hoàn toàn thủ công bao bọc ở trên người cô, đến cả trong lúc ngủ sâu cũng không có chút thả lỏng nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhíu chặt một chỗ, lông mày thỉnh thoảng khẽ nâng lên, như là đang mơ thấy gì đó.
Thi Vực cúi người ôm cô ra từ trong xe, cúi đầu nhìn cô một cái, khóe môi tràn ra một nụ cười yêu thương cưng chìu.
Xoay người, bước đi vào đại sảnh.
Đèn thủy tinh trong phòng khách phát sáng, ánh đèn mờ nhạt lắp đầy mỗi một chỗ, có vẻ thần bí lại xa hoa.
Người hầu thấy anh trở về, đầu tiên lấy từ trong tủ giày ra đôi dép sạch sẽ, giúp anh thay đổi.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân cô ấy...."
Mơ hồ ngửi thấy được chút mùi rượu, lại nhìn thấy Thẩm Chanh ở trong lòng anh đang ngủ rất sâu, người hầu cho rằng cô uống say, liền muốn hỏi một chút anh có cần đi nấu một chút canh giải rượu hay không.
Nhưng chưa nói hết câu, đã bị Thi Vực dùng một ánh mắt ngăn lại, người hầu lập tức ngậm miệng, yên lặng lui sang một bên, nghiêng thân đón anh vào.
Thi Vực ôm Thẩm Chanh lên lầu, trở lại phòng ngủ, động tác nhẹ nhàng đặt cô đến trên giường, bật đèn ngủ lên, cởi giày cho cô, kéo chăn mền qua đắp lên trên người của cô.
Anh dùng tay chống giường, cúi người, nghiêng mặt quan sát người phụ nữ đang ngủ say, mấy sợi tóc rơi khẽ che trên trán, rút đi lạnh lùng thường ngày, có vẻ hơi gợi cảm.
Anh giống như cùng một đầu sư tử liếm chân, hài lòng thưởng thức dung nhan lúc ngủ của Thẩm Chanh, nụ cười nhiễm trên khóe môi càng thêm rõ ràng.
Ngón tay khớp xương rõ ràng lặng yên vén tóc ra sau tai giúp cô, anh híp híp mắt, xoay người xuống giường.
Anh xoay người đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào rất nhanh truyền đến....
Thẩm Chanh ngủ cũng không phải rất sâu, nghe được tiếng động, liền tỉnh lại.
Vuốt vuốt mắt buồn ngủ nhập nhèm, liếc mắt nhìn hoàn cảnh quen thuộc bốn phía, giờ mới ý thức được mình đang ở đâu.
Một màn trong xe, như pha quay chậm hồi tưởng lại trong đầu, hình ảnh hạn chế này, khiến tim người ta không khỏi đập rộn lên.
Nghĩ tới đây, lòng bàn tay lưng bàn tay của cô đều là mồ hôi, chưa bao giờ trải qua khẩn trương như vậy.
Lấy tay chống giường ngồi dậy, nhìn về phía phòng tắm, trên cửa thủy tinh, ảnh ngược ra bóng dáng cao to sung sức.
Mặt Thẩm Chanh lập tức đỏ lên, trái tim, cũng bắt đầu không kiềm chế được điên cuồng nhảy lên.
Cô dùng sức cắn môi, môi bị bản thân cắn ra một vòng lại một vòng vết đỏ, nhìn có vẻ nhìn thấy mà giật mình, nhưng cô lại không cảm thấy đau.
Thủ thân như ngọc bao nhiêu năm qua, tối nay, có thật muốn chôn cất đưa ra ngoài không?
Cho? Hay là không cho ....
Cô không có chút nào ý thức được, trong lúc do dự giữa cho hay không, thật ra đã làm ra xong lựa chọn.
"Tỉnh rồi."
Thẩm Chanh nghe tiếng ngẩng đầu, không biết Thi Vực đã đi ra khỏi phòng tắm từ bao giờ, đứng ở trước giường, đang dùng con ngươi sâu thẳm kia nhìn cô.
Hơi nước làm ướt tóc dày đen nhánh của anh, rơi nhỏ từng giọt từ trên tóc của anh xuống trên lồng ngực màu đồng thiết của anh, dần dần xuống phía dưới, thuận theo trên lưng rõ ràng câu dẫn lòng người, chảy đến bên trong khăn tắm màu trắng, biến mất không thấy nữa ....
Dường như nhìn ra tâm tư nhỏ ở trong lòng Thẩm Chanh, trong đôi mắt Thi Vực hiện lên chút quyến rũ mờ ám.
Anh cúi người tiên lên trước, khăn tắm bởi vì một động tác này mà rơi xuống đến giữa xương hông, làm cho người ta mơ màng hết lần này đến lần khác ....
Đột nhiên, anh tự tay nâng chiếc cằm thon của Thẩm Chanh lên, ánh mắt quyến rũ mờ ám từ từ trở nên nóng rực, môi mỏng nhẹ động, "Có muốn ngủ với tôi."
Thi Vực xuống xe, vừa mở cửa xe ra, không biết Thẩm Chanh đã ngủ từ bao giờ rồi.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn siết chặc tây trang hoàn toàn thủ công bao bọc ở trên người cô, đến cả trong lúc ngủ sâu cũng không có chút thả lỏng nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhíu chặt một chỗ, lông mày thỉnh thoảng khẽ nâng lên, như là đang mơ thấy gì đó.
Thi Vực cúi người ôm cô ra từ trong xe, cúi đầu nhìn cô một cái, khóe môi tràn ra một nụ cười yêu thương cưng chìu.
Xoay người, bước đi vào đại sảnh.
Đèn thủy tinh trong phòng khách phát sáng, ánh đèn mờ nhạt lắp đầy mỗi một chỗ, có vẻ thần bí lại xa hoa.
Người hầu thấy anh trở về, đầu tiên lấy từ trong tủ giày ra đôi dép sạch sẽ, giúp anh thay đổi.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân cô ấy...."
Mơ hồ ngửi thấy được chút mùi rượu, lại nhìn thấy Thẩm Chanh ở trong lòng anh đang ngủ rất sâu, người hầu cho rằng cô uống say, liền muốn hỏi một chút anh có cần đi nấu một chút canh giải rượu hay không.
Nhưng chưa nói hết câu, đã bị Thi Vực dùng một ánh mắt ngăn lại, người hầu lập tức ngậm miệng, yên lặng lui sang một bên, nghiêng thân đón anh vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi Vực ôm Thẩm Chanh lên lầu, trở lại phòng ngủ, động tác nhẹ nhàng đặt cô đến trên giường, bật đèn ngủ lên, cởi giày cho cô, kéo chăn mền qua đắp lên trên người của cô.
Anh dùng tay chống giường, cúi người, nghiêng mặt quan sát người phụ nữ đang ngủ say, mấy sợi tóc rơi khẽ che trên trán, rút đi lạnh lùng thường ngày, có vẻ hơi gợi cảm.
Anh giống như cùng một đầu sư tử liếm chân, hài lòng thưởng thức dung nhan lúc ngủ của Thẩm Chanh, nụ cười nhiễm trên khóe môi càng thêm rõ ràng.
Ngón tay khớp xương rõ ràng lặng yên vén tóc ra sau tai giúp cô, anh híp híp mắt, xoay người xuống giường.
Anh xoay người đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào rất nhanh truyền đến....
Thẩm Chanh ngủ cũng không phải rất sâu, nghe được tiếng động, liền tỉnh lại.
Vuốt vuốt mắt buồn ngủ nhập nhèm, liếc mắt nhìn hoàn cảnh quen thuộc bốn phía, giờ mới ý thức được mình đang ở đâu.
Một màn trong xe, như pha quay chậm hồi tưởng lại trong đầu, hình ảnh hạn chế này, khiến tim người ta không khỏi đập rộn lên.
Nghĩ tới đây, lòng bàn tay lưng bàn tay của cô đều là mồ hôi, chưa bao giờ trải qua khẩn trương như vậy.
Lấy tay chống giường ngồi dậy, nhìn về phía phòng tắm, trên cửa thủy tinh, ảnh ngược ra bóng dáng cao to sung sức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt Thẩm Chanh lập tức đỏ lên, trái tim, cũng bắt đầu không kiềm chế được điên cuồng nhảy lên.
Cô dùng sức cắn môi, môi bị bản thân cắn ra một vòng lại một vòng vết đỏ, nhìn có vẻ nhìn thấy mà giật mình, nhưng cô lại không cảm thấy đau.
Thủ thân như ngọc bao nhiêu năm qua, tối nay, có thật muốn chôn cất đưa ra ngoài không?
Cho? Hay là không cho ....
Cô không có chút nào ý thức được, trong lúc do dự giữa cho hay không, thật ra đã làm ra xong lựa chọn.
"Tỉnh rồi."
Thẩm Chanh nghe tiếng ngẩng đầu, không biết Thi Vực đã đi ra khỏi phòng tắm từ bao giờ, đứng ở trước giường, đang dùng con ngươi sâu thẳm kia nhìn cô.
Hơi nước làm ướt tóc dày đen nhánh của anh, rơi nhỏ từng giọt từ trên tóc của anh xuống trên lồng ngực màu đồng thiết của anh, dần dần xuống phía dưới, thuận theo trên lưng rõ ràng câu dẫn lòng người, chảy đến bên trong khăn tắm màu trắng, biến mất không thấy nữa ....
Dường như nhìn ra tâm tư nhỏ ở trong lòng Thẩm Chanh, trong đôi mắt Thi Vực hiện lên chút quyến rũ mờ ám.
Anh cúi người tiên lên trước, khăn tắm bởi vì một động tác này mà rơi xuống đến giữa xương hông, làm cho người ta mơ màng hết lần này đến lần khác ....
Đột nhiên, anh tự tay nâng chiếc cằm thon của Thẩm Chanh lên, ánh mắt quyến rũ mờ ám từ từ trở nên nóng rực, môi mỏng nhẹ động, "Có muốn ngủ với tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro