Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Có phải là được bao nuôi không?
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Bộ lễ phục trên người cô, nhất định phải trả về trước mười hai giờ tối!
Qua thời gian ước định, không chỉ sẽ thu thêm phí dùng, hơn nữa còn sẽ có phí vi phạm hợp đồng.
Nhưng hiện tại, trời đã sáng rồi...
Vẻ mặt Tô Cửu Y thất bại ngã xuống ở trên giường, bị sự thật đả kích thật sâu.
*
Trả lễ phục, lại nộp thêm nửa tiền mướn dùng, chuyện tình lễ phục mới xem như giải quyết xong.
Tô Cửu Y đứng ở đầu đường lo lắng chờ xe taxi, chạy về Ciaos thay ca với Thích Cảnh Nhân.
Lúc Thi Ngạo Tước lái xe chạy qua đầu đường, vừa vặn nhìn thấy Tô Cửu Y đứng ở ven đường đón xe, bộ dạng giống như đang rất vội.
Nghĩ đến chuyện lúc tối hôm qua, anh không khỏi nhíu nhíu mày.
Lúc ấy nếu như không phải vì một cuộc điện thoại của Tần Thiếu Bạch, anh suýt chút nữa lại muốn cô.
Cô không có phòng bị như vậy rất mê người, như chú mèo con vẫn luôn ôn nhu ngoan ngoãn, thuận theo mọi chuyện, trêu chọc lòng của anh.
Anh ngừng xe ở ven đường, tay dựa vào ở trên cửa kính xe, nhìn chăm chú vào người phụ nữ cách đó không xa.
Quần áo trên người Tô Lâu Y là T-shirt đơn giản, phía dưới mặc chính là một quần jean có chút cũ kỹ, trên chân là đôi giày đế bằng tầm thường.
Tóc được vén lên cao cao, mấy sợi tóc rũ xuống gò má, tăng thêm cho cô vài phần mỹ cảm.
Thi Ngạo Tước đột nhiên nhớ tới lúc tối hôm qua cô nói anh có "Ba cái đầu", bất giác cười ra tiếng.
Cuối cùng Tô Cửu Y cũng đón được xe, xe mới vừa dừng hẳn ở trước mặt cô, cô liền không thể chờ đợi được mở cửa xe chui vào.
Thi Ngạo Tước thu hồi biểu cảm trên mặt, lại đổi lại lạnh lùng ngày thường, sau khi nhìn Tô Cửu Y ngồi vào trong xe, mới nâng cửa sổ xe lên.
Đeo tai nghe bluetooth, bấm điện thoại của thư ký, sau khi nghe đối phương bảo hôm nay không công việc quan trọng gì, liền cất tai nghe, đuổi theo xe Tô Cửu Y ngồi.
Lúc trở lại Ciaos, cũng chưa có khách nào, Tô Cửu Y vội vả thẻ chứng minh công tác chạy vào.
Sau khi tiến vào, phát hiện Thích Cảnh Nhân đang nằm sấp ở trên quầy bar nghiêng đầu ngủ gà ngủ gật, một người đàn ông đang dựa ở đầu kia quầy bar, đang chống cánh tay nhìn cô ấy.
Ánh mắt của người đàn ông rất chuyên chú, khóe môi mang theo vài phần ý cười, giống như đang nhìn bảo vật gì đó, trong mắt đều là yêu thương cưng chìu.
Bạn trai?
Tô Cửu Y vừa nghĩ, vừa đắn đó mình có phải nên tránh đi một chút không.
Nhưng đúng lúc đó, người đàn ông đột nhiên nhìn sang hướng cô, hơi híp mắt đánh giá cô một phen, sau khi phát hiện thẻ làm việc trên tay cô, đổi thành nụ cười sảng lãng, ngay sau đó gật gật đầu với cô.
Tô Cửu Y nhìn anh ta một lát, cũng gật đầu với anh ta để bày tỏ đáp lại, sau đó liền xoay người đi vào phòng thay quần áo của nhân viên.
Trong phòng thay quần áo, mấy đồng nghiệp đang thảo luận tình huống bên ngoài.
"Các người nhìn thấy người đàn ông ở cùng Thích Cảnh Nhân không?"
"Thấy được, rất đẹp trai đó, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của anh ta giống như rất có tiền."
Một đồng nghiệp hạ thấp giọng nói, "Đồng hồ đeo trên cổ tay anh ta, tôi nhìn thấy từ trên tạp chí ngày hôm qua, số lượng có hạn toàn cầu chỉ bán mười chiếc, mắc đến hù chết người."
"Có phải Thích Cảnh Nhân là được bao nuôi không?" Đồng nghiệp khác nói tiếp, "Các người nhìn cô ta, bộ dạng xinh đẹp, lại điều chế rượu tốt như vậy, nếu tôi là công tử giàu có, khẳng định không đành lòng để cô ta chịu khổ ở trong này."
Các đồng nghiệp bàn luận ồn ào, Tô Cửu Y chỉ cười cười khách sáo, liền đi qua từ bên người các cô.
Trong hoàn cảnh công việc xã hội thượng lưu này, rất nhiều người đều khát vọng có một ngày có thể gả vào giàu có, nhưng sự thật lại sẽ hung hăng quất cho bọn họ một cái tát.
Bộ lễ phục trên người cô, nhất định phải trả về trước mười hai giờ tối!
Qua thời gian ước định, không chỉ sẽ thu thêm phí dùng, hơn nữa còn sẽ có phí vi phạm hợp đồng.
Nhưng hiện tại, trời đã sáng rồi...
Vẻ mặt Tô Cửu Y thất bại ngã xuống ở trên giường, bị sự thật đả kích thật sâu.
*
Trả lễ phục, lại nộp thêm nửa tiền mướn dùng, chuyện tình lễ phục mới xem như giải quyết xong.
Tô Cửu Y đứng ở đầu đường lo lắng chờ xe taxi, chạy về Ciaos thay ca với Thích Cảnh Nhân.
Lúc Thi Ngạo Tước lái xe chạy qua đầu đường, vừa vặn nhìn thấy Tô Cửu Y đứng ở ven đường đón xe, bộ dạng giống như đang rất vội.
Nghĩ đến chuyện lúc tối hôm qua, anh không khỏi nhíu nhíu mày.
Lúc ấy nếu như không phải vì một cuộc điện thoại của Tần Thiếu Bạch, anh suýt chút nữa lại muốn cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không có phòng bị như vậy rất mê người, như chú mèo con vẫn luôn ôn nhu ngoan ngoãn, thuận theo mọi chuyện, trêu chọc lòng của anh.
Anh ngừng xe ở ven đường, tay dựa vào ở trên cửa kính xe, nhìn chăm chú vào người phụ nữ cách đó không xa.
Quần áo trên người Tô Lâu Y là T-shirt đơn giản, phía dưới mặc chính là một quần jean có chút cũ kỹ, trên chân là đôi giày đế bằng tầm thường.
Tóc được vén lên cao cao, mấy sợi tóc rũ xuống gò má, tăng thêm cho cô vài phần mỹ cảm.
Thi Ngạo Tước đột nhiên nhớ tới lúc tối hôm qua cô nói anh có "Ba cái đầu", bất giác cười ra tiếng.
Cuối cùng Tô Cửu Y cũng đón được xe, xe mới vừa dừng hẳn ở trước mặt cô, cô liền không thể chờ đợi được mở cửa xe chui vào.
Thi Ngạo Tước thu hồi biểu cảm trên mặt, lại đổi lại lạnh lùng ngày thường, sau khi nhìn Tô Cửu Y ngồi vào trong xe, mới nâng cửa sổ xe lên.
Đeo tai nghe bluetooth, bấm điện thoại của thư ký, sau khi nghe đối phương bảo hôm nay không công việc quan trọng gì, liền cất tai nghe, đuổi theo xe Tô Cửu Y ngồi.
Lúc trở lại Ciaos, cũng chưa có khách nào, Tô Cửu Y vội vả thẻ chứng minh công tác chạy vào.
Sau khi tiến vào, phát hiện Thích Cảnh Nhân đang nằm sấp ở trên quầy bar nghiêng đầu ngủ gà ngủ gật, một người đàn ông đang dựa ở đầu kia quầy bar, đang chống cánh tay nhìn cô ấy.
Ánh mắt của người đàn ông rất chuyên chú, khóe môi mang theo vài phần ý cười, giống như đang nhìn bảo vật gì đó, trong mắt đều là yêu thương cưng chìu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn trai?
Tô Cửu Y vừa nghĩ, vừa đắn đó mình có phải nên tránh đi một chút không.
Nhưng đúng lúc đó, người đàn ông đột nhiên nhìn sang hướng cô, hơi híp mắt đánh giá cô một phen, sau khi phát hiện thẻ làm việc trên tay cô, đổi thành nụ cười sảng lãng, ngay sau đó gật gật đầu với cô.
Tô Cửu Y nhìn anh ta một lát, cũng gật đầu với anh ta để bày tỏ đáp lại, sau đó liền xoay người đi vào phòng thay quần áo của nhân viên.
Trong phòng thay quần áo, mấy đồng nghiệp đang thảo luận tình huống bên ngoài.
"Các người nhìn thấy người đàn ông ở cùng Thích Cảnh Nhân không?"
"Thấy được, rất đẹp trai đó, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của anh ta giống như rất có tiền."
Một đồng nghiệp hạ thấp giọng nói, "Đồng hồ đeo trên cổ tay anh ta, tôi nhìn thấy từ trên tạp chí ngày hôm qua, số lượng có hạn toàn cầu chỉ bán mười chiếc, mắc đến hù chết người."
"Có phải Thích Cảnh Nhân là được bao nuôi không?" Đồng nghiệp khác nói tiếp, "Các người nhìn cô ta, bộ dạng xinh đẹp, lại điều chế rượu tốt như vậy, nếu tôi là công tử giàu có, khẳng định không đành lòng để cô ta chịu khổ ở trong này."
Các đồng nghiệp bàn luận ồn ào, Tô Cửu Y chỉ cười cười khách sáo, liền đi qua từ bên người các cô.
Trong hoàn cảnh công việc xã hội thượng lưu này, rất nhiều người đều khát vọng có một ngày có thể gả vào giàu có, nhưng sự thật lại sẽ hung hăng quất cho bọn họ một cái tát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro