Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Đâu đành lòng không quan tâm tôi
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Thi Vực không nói gì, chỉ lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc trên bàn ra, đốt lên, đưa vào trong miệng hút một hơi, trong mũi từ từ tràn ra một ít khói.
Sau khi hút thêm một hơi thuốc, anh mới đưa tay đẩy ly rượu Thẩm Chanh đặt lên bàn qua một bên.
Rất rõ ràng, anh đây là không có ý định để Thẩm Chanh uống nữa, đương nhiên, những người khác cũng có thể nhìn ra được ý tứ của anh.
Vốn mấy tên công tử khác còn có ý định mời rượu với Thẩm Chanh, sau khi nhìn thấy hành động này của Thi Vực, đành phải thôi.
Tần nhị thiếu cũng không tiện nói thêm gì nữa, dứt khoát rót ly rượu, nâng ly với những người khác, xin cạn trước.
Có người không nhịn được trêu ghẹo: "Thi thiếu là nổi danh là một lòng, cưng chiều bà xã tự nhiên không phải là nói chơi, không cho chị dâu uống rượu, đây là vì tốt cho chị ấy. Đâu như Tần nhị thiếu anh, một ngày đổi ba phụ nữ, không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc."
Ngón giữa Tần nhị thiếu kẹp một điếu thuốc, móc từ trong túi quần ra bật lửa quý đốt lên, dùng sức hút một hơi, có chút buồn bực, "Phụ nữ ấy mà, không thể quá nuông chiều, nếu không cô ta sẽ đạp lên mặt mũi của tôi."
"Sao? Nghe khẩu khí này của anh giống như từng ăn thua thiệt bởi phụ nữ rồi."
"Lúc trước ông đây coi trọng một người phụ nữ, cô ta muốn cái gì ông đây đều mua cho cái đó, cô ta mẹ kiếp lại có thể ở sau lưng ông đây bò lên trên giường một lão già. Đi mẹ kiếp cô ta!"
Nói đến việc này, Tần nhị thiếu liền cảm thấy bực mình, phụ nữ bây giờ, thật con mẹ nó không thể nuông chiều!
"Ha ha!" Có người cười to, "Đây chỉ có thể nói rõ một vấn đề, chính là lão già đó có tiền hơn anh."
Tần nhị thiếu hút một hơi thuốc, nhìn về phía đám công tử nói, "Đổi lại là anh, anh đồng ý ngủ bà già có tiền sao?"
"Tôi không thiếu tiền, không cần bán đứng nhan sắc ngủ với người khác."
"Ông đây cũng là nhà giàu số một thành Giang! Ánh mắt người phụ nữ kia bị gì vậy hả, bày đặt ông đây giàu có đẹp trai không cần, cô ta mẹ kiếp đi tìm một lão già rụng sạch răng."
Tần nhị thiếu, tên đầy đủ là Tần Cận, vốn là nhân vật nổi tiếng của thành Giang, bất quá mấy năm gần đây anh ta lăn lộn thuận bườm xuôi gió ở trong nghề đá quý, trong hai năm ngắn ngủn gia thế đột phá mười triệu, trở thành nhà giàu số một thành Giang.
Anh ta và Thi Vực có lui tới trên công việc, nói lý ra cũng coi như là bạn bè có quan hệ không tệ.
Tần Cận này, ngoại trừ phong lưu một chút, cơ bản không có khuyết điểm gì, quan hệ ở thành Giang rất rộng.
Thẩm Chanh liếc mắt nhìn Tần Cận, nhàn nhạt mở miệng, "Tìm ông già không quá hai năm là có thể kế thừa di sản của ông ta, tìm anh, còn có nguy hiểm bị bỏ rơi."
Bởi vì Thi Vực không chịu buông cô ra, cho nên cô chỉ có thể cứ thế ngồi ở trên đùi của anh.
Thi Vực dùng một tay ôm lấy eo của cô, một tay cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng đưa vào trong miệng hút một hơi.
Rõ ràng chỉ là một động tác lơ đãng, lại lộ ra hơi thở cao quý.
Thẩm Chanh ngồi ở trên đùi của anh, bởi vì thân thể không khống chế nổi liền muốn nghiêng sang bên cạnh, cho nên không thể không lấy tay ôm lấy cổ của anh, để khống chế thân thể của mình.
Cô híp híp mắt, lại nói: "Đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền, chí ít có hơn phân nửa đều là hoa hoa công tử, thay đổi phụ nữ giống như là thay quần áo, bao giờ cảm thấy mệt mỏi, sẽ đổi một người phụ nữ khác. Còn không bằng tìm một lão già còn có thể tin cậy hơn."
Vốn Tần Cận vẫn đang buồn bực bởi vì chuyện này, vừa nghe lời này của cô, tâm trạng chuyển tốt, anh ta cười hỏi ngược lại, "Vậy chị dâu có lo lắng nguy hiểm này không?"
Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Thẩm Chanh, muốn biết cô sẽ trả lời vấn đề này như thế nào.
Thẩm Chanh quay đầu liếc nhìn Thi Vực, không kiềm được nhếch môi cười, "Lo lắng làm gì, không biết chồng tôi yêu tôi bao nhiêu đâu, đâu thể nào đành lòng không quan tâm tôi."
Thi Vực không nói gì, chỉ lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc trên bàn ra, đốt lên, đưa vào trong miệng hút một hơi, trong mũi từ từ tràn ra một ít khói.
Sau khi hút thêm một hơi thuốc, anh mới đưa tay đẩy ly rượu Thẩm Chanh đặt lên bàn qua một bên.
Rất rõ ràng, anh đây là không có ý định để Thẩm Chanh uống nữa, đương nhiên, những người khác cũng có thể nhìn ra được ý tứ của anh.
Vốn mấy tên công tử khác còn có ý định mời rượu với Thẩm Chanh, sau khi nhìn thấy hành động này của Thi Vực, đành phải thôi.
Tần nhị thiếu cũng không tiện nói thêm gì nữa, dứt khoát rót ly rượu, nâng ly với những người khác, xin cạn trước.
Có người không nhịn được trêu ghẹo: "Thi thiếu là nổi danh là một lòng, cưng chiều bà xã tự nhiên không phải là nói chơi, không cho chị dâu uống rượu, đây là vì tốt cho chị ấy. Đâu như Tần nhị thiếu anh, một ngày đổi ba phụ nữ, không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc."
Ngón giữa Tần nhị thiếu kẹp một điếu thuốc, móc từ trong túi quần ra bật lửa quý đốt lên, dùng sức hút một hơi, có chút buồn bực, "Phụ nữ ấy mà, không thể quá nuông chiều, nếu không cô ta sẽ đạp lên mặt mũi của tôi."
"Sao? Nghe khẩu khí này của anh giống như từng ăn thua thiệt bởi phụ nữ rồi."
"Lúc trước ông đây coi trọng một người phụ nữ, cô ta muốn cái gì ông đây đều mua cho cái đó, cô ta mẹ kiếp lại có thể ở sau lưng ông đây bò lên trên giường một lão già. Đi mẹ kiếp cô ta!"
Nói đến việc này, Tần nhị thiếu liền cảm thấy bực mình, phụ nữ bây giờ, thật con mẹ nó không thể nuông chiều!
"Ha ha!" Có người cười to, "Đây chỉ có thể nói rõ một vấn đề, chính là lão già đó có tiền hơn anh."
Tần nhị thiếu hút một hơi thuốc, nhìn về phía đám công tử nói, "Đổi lại là anh, anh đồng ý ngủ bà già có tiền sao?"
"Tôi không thiếu tiền, không cần bán đứng nhan sắc ngủ với người khác."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ông đây cũng là nhà giàu số một thành Giang! Ánh mắt người phụ nữ kia bị gì vậy hả, bày đặt ông đây giàu có đẹp trai không cần, cô ta mẹ kiếp đi tìm một lão già rụng sạch răng."
Tần nhị thiếu, tên đầy đủ là Tần Cận, vốn là nhân vật nổi tiếng của thành Giang, bất quá mấy năm gần đây anh ta lăn lộn thuận bườm xuôi gió ở trong nghề đá quý, trong hai năm ngắn ngủn gia thế đột phá mười triệu, trở thành nhà giàu số một thành Giang.
Anh ta và Thi Vực có lui tới trên công việc, nói lý ra cũng coi như là bạn bè có quan hệ không tệ.
Tần Cận này, ngoại trừ phong lưu một chút, cơ bản không có khuyết điểm gì, quan hệ ở thành Giang rất rộng.
Thẩm Chanh liếc mắt nhìn Tần Cận, nhàn nhạt mở miệng, "Tìm ông già không quá hai năm là có thể kế thừa di sản của ông ta, tìm anh, còn có nguy hiểm bị bỏ rơi."
Bởi vì Thi Vực không chịu buông cô ra, cho nên cô chỉ có thể cứ thế ngồi ở trên đùi của anh.
Thi Vực dùng một tay ôm lấy eo của cô, một tay cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng đưa vào trong miệng hút một hơi.
Rõ ràng chỉ là một động tác lơ đãng, lại lộ ra hơi thở cao quý.
Thẩm Chanh ngồi ở trên đùi của anh, bởi vì thân thể không khống chế nổi liền muốn nghiêng sang bên cạnh, cho nên không thể không lấy tay ôm lấy cổ của anh, để khống chế thân thể của mình.
Cô híp híp mắt, lại nói: "Đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền, chí ít có hơn phân nửa đều là hoa hoa công tử, thay đổi phụ nữ giống như là thay quần áo, bao giờ cảm thấy mệt mỏi, sẽ đổi một người phụ nữ khác. Còn không bằng tìm một lão già còn có thể tin cậy hơn."
Vốn Tần Cận vẫn đang buồn bực bởi vì chuyện này, vừa nghe lời này của cô, tâm trạng chuyển tốt, anh ta cười hỏi ngược lại, "Vậy chị dâu có lo lắng nguy hiểm này không?"
Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Thẩm Chanh, muốn biết cô sẽ trả lời vấn đề này như thế nào.
Thẩm Chanh quay đầu liếc nhìn Thi Vực, không kiềm được nhếch môi cười, "Lo lắng làm gì, không biết chồng tôi yêu tôi bao nhiêu đâu, đâu thể nào đành lòng không quan tâm tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro