Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Để xuống thì nên để xuống.
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Một người phụ nữ thích hơn người như Lương Ngâm Thu, sẽ chủ động nhận lỗi với cô, có lẽ là nhận thức được lỗi lầm của mình.
Thẩm Chanh cười cười, thả tấm thẻ lại trong hộp, đắp cái hộp lại lần nữa.
Cô cũng không thích phần lễ vật này, nhưng bởi vì đây là Lương Ngâm Thu đưa, cô lại không thể không nhận lấy.
Lương Ngâm Thu có thể để lòng tự trọng mình luôn lấy làm kiêu ngạo xuống nhận lỗi với cô, vậy cô còn có lý do gì từ chối ý tốt của đối phương.
Cũng đã qua lâu như vậy, cô cần gì bởi vì chuyện này mà náo loạn tâm tư chứ.
Chỉ là đối với phần lễ vật này, cô lại cảm thấy cực kỳ thấp kém.
Tặng gì không tốt, lại tặng nội y?
Cô xé ném tấm thẻ vào trong thùng rác, sau đó cầm cái hộp xuống lầu giao cho người giúp việc, để cho các cô xử lý tốt nội y này, hơn nữa sai người ta tặng quà lại cho Lương Ngâm Thu.
Là một túi xách LV số lượng có hạn.
Thẩm Chanh không thích nợ nhân tình người khác, cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì với Lương Ngâm Thu nữa, nên mới lựa chọn dùng quà đáp quà.
Ân oán giữa hai người xem như hóa giải như vậy đi, bởi vì bản thân cũng chưa từng có lui tới nhiều, cho nên quan hệ giữa bọn họ vẫn chỉ có thể giống như ban đầu, giới hạn ở người xa lạ.
Ngày hôm sau Thẩm Chanh ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Mộ Bạch.
Cô không rõ lắm anh ta lấy được số cô từ đâu, cũng không có hỏi nhiều, chỉ là giống như người bình thường hàn huyên vài câu, nói chuyện ngắn gọn với nhau vài phút.
Mộ Bạch nói cho cô biết, bây giờ anh ta đang định cư ở nước ngoài, sự nghiệp cũng sẽ phát triển ở bên đó, về sau có thể sẽ không thường về nước nữa.
Trước khi cúp điện thoại, anh ta biểu lộ tình cảm của mình, anh ta nói thẳng thắn cho Thẩm Chanh biết, cô vĩnh viễn đều ở trong lòng anh ta, không xóa đi được.
Nhưng cho dù là như vậy, anh cũng sẽ không chen chân phá đám, bởi vì thật sự yêu một người không phải phải chiếm được cô, mà là muốn lặng lẽ nhìn cô hạnh phúc.
Anh ta nói anh ta sẽ kết hôn sinh con, nhưng sẽ không bắt buộc mình quên người trong lòng.
Lúc nghe anh ta nói lời này, Thẩm Chanh cũng không có bao nhiêu cảm xúc, hoặc có lẽ bởi vì theo thời gian trôi qua, tình cảm với anh ta đã sớm nhạt đến chỉ còn mỗi một tờ giấy trắng, hoặc có thể là trái tim của cô đã sớm hoàn toàn chìm đắm ở trên người một người đàn ông khác.
Hiện tại quan hệ giữa cô và Mộ Bạch, quen thuộc hơn người xa lạ một chút, lạ lẫm hơn bạn bè một chút.
Dù cô đã biết năm đó Mộ Bạch là vì bệnh mà rời khỏi cô, cũng vẫn là như thế.
Giữa cô và anh ta, vĩnh viễn đều không trở về quá khứ được, không thể trở lại quá khứ nữa.
Lúc kết thúc cuộc điện thoại này, cô chỉ là lạnh nhạt nói một câu, "Bảo trọng."
Hai chữ kia, vẽ lên một dấu chấm tròn cho một đoạn tình cảm chưa bắt đầu cũng chưa có phần cuối, hoàn toàn chặt đứt tất cả liên quan giữa bọn họ.
Một tháng sau, Thẩm Chanh nghe Diệp Tử nói, lúc chị của cô ấy ở nước ngoài khảo sát một hạng mục, ngẫu nhiên gặp được mộ Bạch.
Đương nhiên hai người cùng nhau ăn cơm, du ngoạn, còn một lần ngồi xe cáp treo kích thích nhất.
Khi bước xuống từ xe trên núi, hai chân Diệp Mân như nhũn ra, vừa chóng mặt vừa ói, là Mộ Bạch cõng cô ấy về khách sạn.
Sau khi giữa hai người có chút tiến triển, nghe nói đã bắt đầu thử hẹn hò rồi.
Lúc biết chuyện này, Thẩm Chanh liền suy nghĩ, thứ duyên phận này thật đúng là nói không rõ ràng.
Mộ Bạch và Diệp Mân là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, qua nhiều năm như vậy, tình cảm giữa bọn họ vẫn chưa tiến triển. Nhưng bây giờ bởi vì cùng ngồi một lần xe cáp treo mà bắt đầu một đoạn tình cảm lưu luyến mới.
Cô chỉ hy vọng, Diệp Mân có thể trợ giúp Mộ Bạch để xuống những thứ không bỏ xuống được kia, chính thức đi đến cùng, kết hôn sinh con, sau đó từ từ đến già.
Thẩm Chanh cười cười, thả tấm thẻ lại trong hộp, đắp cái hộp lại lần nữa.
Cô cũng không thích phần lễ vật này, nhưng bởi vì đây là Lương Ngâm Thu đưa, cô lại không thể không nhận lấy.
Lương Ngâm Thu có thể để lòng tự trọng mình luôn lấy làm kiêu ngạo xuống nhận lỗi với cô, vậy cô còn có lý do gì từ chối ý tốt của đối phương.
Cũng đã qua lâu như vậy, cô cần gì bởi vì chuyện này mà náo loạn tâm tư chứ.
Chỉ là đối với phần lễ vật này, cô lại cảm thấy cực kỳ thấp kém.
Tặng gì không tốt, lại tặng nội y?
Cô xé ném tấm thẻ vào trong thùng rác, sau đó cầm cái hộp xuống lầu giao cho người giúp việc, để cho các cô xử lý tốt nội y này, hơn nữa sai người ta tặng quà lại cho Lương Ngâm Thu.
Là một túi xách LV số lượng có hạn.
Thẩm Chanh không thích nợ nhân tình người khác, cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì với Lương Ngâm Thu nữa, nên mới lựa chọn dùng quà đáp quà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ân oán giữa hai người xem như hóa giải như vậy đi, bởi vì bản thân cũng chưa từng có lui tới nhiều, cho nên quan hệ giữa bọn họ vẫn chỉ có thể giống như ban đầu, giới hạn ở người xa lạ.
Ngày hôm sau Thẩm Chanh ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Mộ Bạch.
Cô không rõ lắm anh ta lấy được số cô từ đâu, cũng không có hỏi nhiều, chỉ là giống như người bình thường hàn huyên vài câu, nói chuyện ngắn gọn với nhau vài phút.
Mộ Bạch nói cho cô biết, bây giờ anh ta đang định cư ở nước ngoài, sự nghiệp cũng sẽ phát triển ở bên đó, về sau có thể sẽ không thường về nước nữa.
Trước khi cúp điện thoại, anh ta biểu lộ tình cảm của mình, anh ta nói thẳng thắn cho Thẩm Chanh biết, cô vĩnh viễn đều ở trong lòng anh ta, không xóa đi được.
Nhưng cho dù là như vậy, anh cũng sẽ không chen chân phá đám, bởi vì thật sự yêu một người không phải phải chiếm được cô, mà là muốn lặng lẽ nhìn cô hạnh phúc.
Anh ta nói anh ta sẽ kết hôn sinh con, nhưng sẽ không bắt buộc mình quên người trong lòng.
Lúc nghe anh ta nói lời này, Thẩm Chanh cũng không có bao nhiêu cảm xúc, hoặc có lẽ bởi vì theo thời gian trôi qua, tình cảm với anh ta đã sớm nhạt đến chỉ còn mỗi một tờ giấy trắng, hoặc có thể là trái tim của cô đã sớm hoàn toàn chìm đắm ở trên người một người đàn ông khác.
Hiện tại quan hệ giữa cô và Mộ Bạch, quen thuộc hơn người xa lạ một chút, lạ lẫm hơn bạn bè một chút.
Dù cô đã biết năm đó Mộ Bạch là vì bệnh mà rời khỏi cô, cũng vẫn là như thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giữa cô và anh ta, vĩnh viễn đều không trở về quá khứ được, không thể trở lại quá khứ nữa.
Lúc kết thúc cuộc điện thoại này, cô chỉ là lạnh nhạt nói một câu, "Bảo trọng."
Hai chữ kia, vẽ lên một dấu chấm tròn cho một đoạn tình cảm chưa bắt đầu cũng chưa có phần cuối, hoàn toàn chặt đứt tất cả liên quan giữa bọn họ.
Một tháng sau, Thẩm Chanh nghe Diệp Tử nói, lúc chị của cô ấy ở nước ngoài khảo sát một hạng mục, ngẫu nhiên gặp được mộ Bạch.
Đương nhiên hai người cùng nhau ăn cơm, du ngoạn, còn một lần ngồi xe cáp treo kích thích nhất.
Khi bước xuống từ xe trên núi, hai chân Diệp Mân như nhũn ra, vừa chóng mặt vừa ói, là Mộ Bạch cõng cô ấy về khách sạn.
Sau khi giữa hai người có chút tiến triển, nghe nói đã bắt đầu thử hẹn hò rồi.
Lúc biết chuyện này, Thẩm Chanh liền suy nghĩ, thứ duyên phận này thật đúng là nói không rõ ràng.
Mộ Bạch và Diệp Mân là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, qua nhiều năm như vậy, tình cảm giữa bọn họ vẫn chưa tiến triển. Nhưng bây giờ bởi vì cùng ngồi một lần xe cáp treo mà bắt đầu một đoạn tình cảm lưu luyến mới.
Cô chỉ hy vọng, Diệp Mân có thể trợ giúp Mộ Bạch để xuống những thứ không bỏ xuống được kia, chính thức đi đến cùng, kết hôn sinh con, sau đó từ từ đến già.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro