Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Đêm tốt đẹp như vậy, anh trôi qua với em.
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Tin nhắn vừa mới gửi đi thành công, liền có một cuộc gọi tới.
Thấy là số xa lạ, Thẩm Chanh chần chờ một chút, nhưng vẫn nhận: "Alo."
"Đi ra, dẫn em đi tới một nơi."
Giọng nói của đối phương khàn khàn mà dồi dào từ tính, dường như có thể trêu chọc cõi lòng người.
"Đi đâu?"
Mặc dù đối phương mới nói một câu, nhưng Thẩm Chanh vẫn nghe ra giọng nói của anh.
Là Thi Mị.
"Đi ra thì biết ngay thôi." Thi Mị dừng một chút, sau đó nói: "Nếu như em không đi ra, tôi liền ở bên ngoài chờ em cả đêm. Sẽ đợi được em mới thôi."
"Thi Mị."
Thẩm Chanh cũng muốn nói chuyện nghiêm túc với anh một chút.
"Ừ, tôi ở đây, em nói đi."
"Anh là anh trai người đàn ông của tôi, tôi là vợ của em trai anh. Quan hệ của chúng ta như vậy, anh cảm thấy chúng ta thích hợp một mình ra ngoài ăn cơm ư?" Cô hỏi.
"Không có gì không thích hợp." Thi Mị giương nhẹ khóe môi, "Chúng ta quang minh chính đại, không có người nói xấu."
"...."
Anh muốn nói, anh ra ngoài ăn cơm, ai dám nói xấu.
Đường đường môn chủ Mị Cửu Môn, nắm trong tay quyền sinh sát hơn mười vạn người, lật tay làm mây úp tay làm mưa, ai dám nói xấu anh?
"Tôi ở bên ngoài chờ em."
Nói xong câu đó, Thi Mị trực tiếp treo cúp điện thoại.
Tuy rằng chưa quen biết Thi Mị bao lâu, nhưng Thẩm Chanh vô cùng rõ ràng tính tình của anh.
Anh giống như Thi Vực, nói một không hai, mặc kệ là ưng thuận hứa hẹn hay là đáp ứng chuyện của người khác, xưa nay luôn là nói được thì làm được.
Cô ngồi xuống suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi ra xem một chút.
Chỉ có điều, trước khi cô đi ra, liền gọi điện thoại cho Thi Khả Nhi.
Lúc Thẩm Chanh đi ra từ biệt thự, Thi Mị đang tựa ở trên đèn đường ngoài cửa lớn hút thuốc, tư thế hút thuốc rất tùy ý, thỉnh thoảng sẽ nhổ ra một hai cái vòng khói.
Vừa vặn hút hết một điếu thuốc, anh ném đầu thuốc lá xuống đất, dùng đế giày vê tắt.
Khuôn mặt tuấn tú như đao khắc ẩn giấu dưới ngọn đèn lờ mờ, không thấy rõ nét mặt của anh lắm, làm cho người ta có một loại cảm giác thần bí.
Anh nhìn thấy Thẩm Chanh, cười: "Biết em sẽ đi ra ngoài."
"Ừ, anh lợi hại."
Thẩm Chanh thuận miệng đáp lại một câu, sau đó đi đến trước mặt anh, nhàn nhạt hỏi: "Đi đâu?"
Thi Mị đưa tay liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, khóe môi giương nhẹ, "Tiếp qua 45 phút có một cơn mưa sao băng, nghe nói là trăm năm khó gặp một lần, đêm tốt đẹp như vậy, tôi qua với em."
Anh cười có chút ngả ngớn, nhưng mặc kệ nhìn thế nào đều làm cho người ta không chán ghét nổi, dường như trên người anh mang theo một loại ma lựccó thể nhiễu loạn tâm trí con người.
Chỉ là tự chủ của Thẩm Chanh rất mạnh, vốn không bị anh đầu độc, cô liếc nhìn anh, "Xem mưa sao băng vốn không có gì, nhưng chúng ta cùng xem liền không bình thường, hơn nữa, chuyện anh muốn cùng xem mưa sao băng với tôi này, em trai của anh có biết không?"
Nghe được lời của cô, Thi Mị đột nhiên cười, "Sao, em sợ nó biết?"
"Ừ, sợ." Thẩm Chanh cũng rất phối hợp, "Tôi sợ anh ấy không cho tôi tiền xài, không cho tôi cơm ăn, không cho tôi giường ngủ,...."
"Vậy tôi nuôi dưỡng em." Thi Mị nhẹ nhàng cười.
"Đừng làm rộn." Thẩm Chanh liếc nhìn anh một cái, "Có thể đứng đắn chút không."
"Tôi rất nghiêm chỉnh, đặc biệt ở trước mặt em." Thi Mị nói xong, đưa tay đưa điện thoại di động của anh tới: "Mật mã mở khóa là sinh nhật của em, mật mã tin nhắn là sinh nhật của em. Xem tin nhất đầu tiên, người đàn ông của em gởi tới."
Mật mã mở khóa là sinh nhật của cô?
Mật mã tin nhắn.... là sinh nhật của cô?
Sinh nhật của cô, sao anh ta biết được? Tại sao còn dùng để thiết lập mật mã?
Tin nhắn vừa mới gửi đi thành công, liền có một cuộc gọi tới.
Thấy là số xa lạ, Thẩm Chanh chần chờ một chút, nhưng vẫn nhận: "Alo."
"Đi ra, dẫn em đi tới một nơi."
Giọng nói của đối phương khàn khàn mà dồi dào từ tính, dường như có thể trêu chọc cõi lòng người.
"Đi đâu?"
Mặc dù đối phương mới nói một câu, nhưng Thẩm Chanh vẫn nghe ra giọng nói của anh.
Là Thi Mị.
"Đi ra thì biết ngay thôi." Thi Mị dừng một chút, sau đó nói: "Nếu như em không đi ra, tôi liền ở bên ngoài chờ em cả đêm. Sẽ đợi được em mới thôi."
"Thi Mị."
Thẩm Chanh cũng muốn nói chuyện nghiêm túc với anh một chút.
"Ừ, tôi ở đây, em nói đi."
"Anh là anh trai người đàn ông của tôi, tôi là vợ của em trai anh. Quan hệ của chúng ta như vậy, anh cảm thấy chúng ta thích hợp một mình ra ngoài ăn cơm ư?" Cô hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không có gì không thích hợp." Thi Mị giương nhẹ khóe môi, "Chúng ta quang minh chính đại, không có người nói xấu."
"...."
Anh muốn nói, anh ra ngoài ăn cơm, ai dám nói xấu.
Đường đường môn chủ Mị Cửu Môn, nắm trong tay quyền sinh sát hơn mười vạn người, lật tay làm mây úp tay làm mưa, ai dám nói xấu anh?
"Tôi ở bên ngoài chờ em."
Nói xong câu đó, Thi Mị trực tiếp treo cúp điện thoại.
Tuy rằng chưa quen biết Thi Mị bao lâu, nhưng Thẩm Chanh vô cùng rõ ràng tính tình của anh.
Anh giống như Thi Vực, nói một không hai, mặc kệ là ưng thuận hứa hẹn hay là đáp ứng chuyện của người khác, xưa nay luôn là nói được thì làm được.
Cô ngồi xuống suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi ra xem một chút.
Chỉ có điều, trước khi cô đi ra, liền gọi điện thoại cho Thi Khả Nhi.
Lúc Thẩm Chanh đi ra từ biệt thự, Thi Mị đang tựa ở trên đèn đường ngoài cửa lớn hút thuốc, tư thế hút thuốc rất tùy ý, thỉnh thoảng sẽ nhổ ra một hai cái vòng khói.
Vừa vặn hút hết một điếu thuốc, anh ném đầu thuốc lá xuống đất, dùng đế giày vê tắt.
Khuôn mặt tuấn tú như đao khắc ẩn giấu dưới ngọn đèn lờ mờ, không thấy rõ nét mặt của anh lắm, làm cho người ta có một loại cảm giác thần bí.
Anh nhìn thấy Thẩm Chanh, cười: "Biết em sẽ đi ra ngoài."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừ, anh lợi hại."
Thẩm Chanh thuận miệng đáp lại một câu, sau đó đi đến trước mặt anh, nhàn nhạt hỏi: "Đi đâu?"
Thi Mị đưa tay liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, khóe môi giương nhẹ, "Tiếp qua 45 phút có một cơn mưa sao băng, nghe nói là trăm năm khó gặp một lần, đêm tốt đẹp như vậy, tôi qua với em."
Anh cười có chút ngả ngớn, nhưng mặc kệ nhìn thế nào đều làm cho người ta không chán ghét nổi, dường như trên người anh mang theo một loại ma lựccó thể nhiễu loạn tâm trí con người.
Chỉ là tự chủ của Thẩm Chanh rất mạnh, vốn không bị anh đầu độc, cô liếc nhìn anh, "Xem mưa sao băng vốn không có gì, nhưng chúng ta cùng xem liền không bình thường, hơn nữa, chuyện anh muốn cùng xem mưa sao băng với tôi này, em trai của anh có biết không?"
Nghe được lời của cô, Thi Mị đột nhiên cười, "Sao, em sợ nó biết?"
"Ừ, sợ." Thẩm Chanh cũng rất phối hợp, "Tôi sợ anh ấy không cho tôi tiền xài, không cho tôi cơm ăn, không cho tôi giường ngủ,...."
"Vậy tôi nuôi dưỡng em." Thi Mị nhẹ nhàng cười.
"Đừng làm rộn." Thẩm Chanh liếc nhìn anh một cái, "Có thể đứng đắn chút không."
"Tôi rất nghiêm chỉnh, đặc biệt ở trước mặt em." Thi Mị nói xong, đưa tay đưa điện thoại di động của anh tới: "Mật mã mở khóa là sinh nhật của em, mật mã tin nhắn là sinh nhật của em. Xem tin nhất đầu tiên, người đàn ông của em gởi tới."
Mật mã mở khóa là sinh nhật của cô?
Mật mã tin nhắn.... là sinh nhật của cô?
Sinh nhật của cô, sao anh ta biết được? Tại sao còn dùng để thiết lập mật mã?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro