Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Đến nghịch trò chơi
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Tôn Nham không nói chen vào, có chút im lặng, dứt khoát ngồi xổm xuống ở ngay bên cạnh hút thuốc, chuyên tâm xem náo nhiệt.
Thẩm Chanh cầm súng từ trong tay Thi Vực qua một lần nữa, ngón tay thon dài sờ qua nòng súng hơi có chút nóng lên, nụ cười nơi khóe môi càng sâu không lường được.
Miệng tên đàn ông ba dao thực cứng, cho dù là trúng một phát súng, lại bắt đầu ngậm chặt miệng, làm sao cũng không chịu nói.
Thẩm Chanh nhìn hắn ta, trong mắt mang ý cười, "Xương có mấy phần cứng, đáng tiếc tôi không hiểu được thưởng thức."
Cô giơ súng lên, đột nhiên thu lại ý cười, "Anh biết tại sao Galwa lại chết không? À, anh không biết Galwa là ai."
Cô lưu loát dỡ băng đạn xuống, đổ ba viên đạn ra, động tác dưới tay không ngừng, vừa không nhanh không chậm giải thích, "Ông ta là một nhà số học vĩ đại, chết bởi vì bàn quay Russia."
Tên đàn ông ba dao nhìn động tác bình tĩnh của Thẩm Chanh, thân thể vừa mới khống chế được, lại bắt đầu không ngừng run rẩy.
Thẩm Chanh giơ tay lên, mở lòng bàn tay ra để hắn ra thấy viên đạn trong tay cô, "Chúng ta đánh cuộc một lần đi."
Cô khẽ cúi người, chống đỡ họng súng ở mi tâm hắn ta.
Tên đàn ông ba dao run rẩy càng dữ dội hơn ....
"Trong súng chỉ có một viên đạn, tôi cũng chỉ hỏi anh năm lần." Bên tai có sợi tóc rủ xuống, Thẩm Chanh trấn định vén đến sau tai, "Nếu như sau năm lần anh còn sống, nói rõ mạng của anh chưa đến đường cùng."
Trong mắt của cô hiện lên dứt khoát, trong nháy mắt lời vừa dứt, liền bóp cò.
".... !"
Đồng tử tên đàn ông ba đao phóng đại, há to miệng muốn kêu la, nhưng lại không kêu ra tiếng được, trong đầu trống rỗng, gần như phân không rõ mình đã chết hay vẫn còn sống.
"Chúc mừng qua cửa thứ nhất, kế tiếp là cửa thứ hai." Không đợi hắn ta phản ứng kịp, liền bóp cò súng lần nữa.
Một tia ý thức dưới thân thể của tên đàn ông ba đao run rẩy, đồng tử tan rả, hiển nhiên thần chí đã không còn quá thanh tỉnh.
"Vận khí không tệ, tiếp tục cửa thứ ba."
Thì ra tên đàn ông hèn mọn bỉ ổi đã không chịu được kinh hãi, cho nên cũng không khống chế được nữa.
Mắt thấy Thẩm Chanh lại muốn bóp cò súng, cuối cùng hắn cũng lên tiếng: "Tôi nói tôi nói! Đừng giết tôi!"
Thẩm Chanh nghe tiếng, nhếch môi cười, ném khẩu súng cho Tôn Nham.
Tôn Nham tiếp được súng, mới đi tới, dùng súng hung ác gõ một cái ở trên đầu tên đàn ông ba đao, "Sớm khai không phải tốt hơn ư! Khỏi cẩn phải chịu một phát súng."
Tên đàn ông ba đao tái mặt, kinh hãi quá độ cộng thêm trên đùi bị đầu đạn xuyên thủng, máu chảy đầm đìa, vô cùng thê thảm.
Quần áo trên người hắn ta bị mồ hôi lạnh thấm ướt, trong mắt tràn đầy may mắn sống sót sau tai nạn.
"Tôi nói, là .... Là ...."Hắn ta run rẩy, phun ra mấy chữ, tiềng nói nhỏ đến không thể nghe thấy.
Tôn Nham không kiên nhẫn, dùng ngón út móc móc lỗ tai, "Lớn tiếng một chút!"
Cuối cùng tên đàn ông ba đao cũng hạ quyết tâm, khai kẻ chủ mưu phía sau ra, "Dạ, là Hà tiên sinh ...."
"Hà tiên sinh nào?"
"Tôi .... Tôi không biết tên đầy đủ của anh ta là gì, chỉ biết người khác còn gọi anh ta là anh Duệ .... anh Duệ."
Thẩm Chanh vừa cởi nút áo sơ mi của Thi Vực, muốn kiểm tra thương thế của anh một chút, chợt nghe được lời của hắn ta, trên tay dừng một chút.
"À? Hà Duệ?" Cô cười xinh đẹp, "Anh ta muốn chơi, chúng ta hãy theo anh ta vui đùa thật tốt."
Mỹ mạo vốn nên chói lọi như hoa hồng, lại lộ ra lạnh lẽo như băng, khiến tên đnà ông ba đao không nhịn được sợ run cả người.
Cô nói xong, liền đi kiểm tra vết thương của Thi Vực.
Vừa nhìn, ở trên ngực của anh, có một khối vết thương màu tím sẫm, còn rịn ra một chút máu bầm.
Lập tức, lông mày nhíu chặt lại.
Thi Vực nhìn cô một cái, ánh mắt chợt trầm xuống, quay đầu ra lệnh một tiếng: "Kéo đi."
"Dạ!" Vệ sĩ lĩnh mệnh, lập tức tiến lên kéo tên đàn ông ba đao đi.
Thẩm Chanh cầm súng từ trong tay Thi Vực qua một lần nữa, ngón tay thon dài sờ qua nòng súng hơi có chút nóng lên, nụ cười nơi khóe môi càng sâu không lường được.
Miệng tên đàn ông ba dao thực cứng, cho dù là trúng một phát súng, lại bắt đầu ngậm chặt miệng, làm sao cũng không chịu nói.
Thẩm Chanh nhìn hắn ta, trong mắt mang ý cười, "Xương có mấy phần cứng, đáng tiếc tôi không hiểu được thưởng thức."
Cô giơ súng lên, đột nhiên thu lại ý cười, "Anh biết tại sao Galwa lại chết không? À, anh không biết Galwa là ai."
Cô lưu loát dỡ băng đạn xuống, đổ ba viên đạn ra, động tác dưới tay không ngừng, vừa không nhanh không chậm giải thích, "Ông ta là một nhà số học vĩ đại, chết bởi vì bàn quay Russia."
Tên đàn ông ba dao nhìn động tác bình tĩnh của Thẩm Chanh, thân thể vừa mới khống chế được, lại bắt đầu không ngừng run rẩy.
Thẩm Chanh giơ tay lên, mở lòng bàn tay ra để hắn ra thấy viên đạn trong tay cô, "Chúng ta đánh cuộc một lần đi."
Cô khẽ cúi người, chống đỡ họng súng ở mi tâm hắn ta.
Tên đàn ông ba dao run rẩy càng dữ dội hơn ....
"Trong súng chỉ có một viên đạn, tôi cũng chỉ hỏi anh năm lần." Bên tai có sợi tóc rủ xuống, Thẩm Chanh trấn định vén đến sau tai, "Nếu như sau năm lần anh còn sống, nói rõ mạng của anh chưa đến đường cùng."
Trong mắt của cô hiện lên dứt khoát, trong nháy mắt lời vừa dứt, liền bóp cò.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
".... !"
Đồng tử tên đàn ông ba đao phóng đại, há to miệng muốn kêu la, nhưng lại không kêu ra tiếng được, trong đầu trống rỗng, gần như phân không rõ mình đã chết hay vẫn còn sống.
"Chúc mừng qua cửa thứ nhất, kế tiếp là cửa thứ hai." Không đợi hắn ta phản ứng kịp, liền bóp cò súng lần nữa.
Một tia ý thức dưới thân thể của tên đàn ông ba đao run rẩy, đồng tử tan rả, hiển nhiên thần chí đã không còn quá thanh tỉnh.
"Vận khí không tệ, tiếp tục cửa thứ ba."
Thì ra tên đàn ông hèn mọn bỉ ổi đã không chịu được kinh hãi, cho nên cũng không khống chế được nữa.
Mắt thấy Thẩm Chanh lại muốn bóp cò súng, cuối cùng hắn cũng lên tiếng: "Tôi nói tôi nói! Đừng giết tôi!"
Thẩm Chanh nghe tiếng, nhếch môi cười, ném khẩu súng cho Tôn Nham.
Tôn Nham tiếp được súng, mới đi tới, dùng súng hung ác gõ một cái ở trên đầu tên đàn ông ba đao, "Sớm khai không phải tốt hơn ư! Khỏi cẩn phải chịu một phát súng."
Tên đàn ông ba đao tái mặt, kinh hãi quá độ cộng thêm trên đùi bị đầu đạn xuyên thủng, máu chảy đầm đìa, vô cùng thê thảm.
Quần áo trên người hắn ta bị mồ hôi lạnh thấm ướt, trong mắt tràn đầy may mắn sống sót sau tai nạn.
"Tôi nói, là .... Là ...."Hắn ta run rẩy, phun ra mấy chữ, tiềng nói nhỏ đến không thể nghe thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Nham không kiên nhẫn, dùng ngón út móc móc lỗ tai, "Lớn tiếng một chút!"
Cuối cùng tên đàn ông ba đao cũng hạ quyết tâm, khai kẻ chủ mưu phía sau ra, "Dạ, là Hà tiên sinh ...."
"Hà tiên sinh nào?"
"Tôi .... Tôi không biết tên đầy đủ của anh ta là gì, chỉ biết người khác còn gọi anh ta là anh Duệ .... anh Duệ."
Thẩm Chanh vừa cởi nút áo sơ mi của Thi Vực, muốn kiểm tra thương thế của anh một chút, chợt nghe được lời của hắn ta, trên tay dừng một chút.
"À? Hà Duệ?" Cô cười xinh đẹp, "Anh ta muốn chơi, chúng ta hãy theo anh ta vui đùa thật tốt."
Mỹ mạo vốn nên chói lọi như hoa hồng, lại lộ ra lạnh lẽo như băng, khiến tên đnà ông ba đao không nhịn được sợ run cả người.
Cô nói xong, liền đi kiểm tra vết thương của Thi Vực.
Vừa nhìn, ở trên ngực của anh, có một khối vết thương màu tím sẫm, còn rịn ra một chút máu bầm.
Lập tức, lông mày nhíu chặt lại.
Thi Vực nhìn cô một cái, ánh mắt chợt trầm xuống, quay đầu ra lệnh một tiếng: "Kéo đi."
"Dạ!" Vệ sĩ lĩnh mệnh, lập tức tiến lên kéo tên đàn ông ba đao đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro