Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Điều tra Mạc Khuynh Tâm!
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Thẩm Chanh lái xe, gần như một đường xông đèn đỏ đi đến bệnh viện.
Ở mấy ngã ba đường, bởi vì tốc độ xe quá nhanh suýt nữa gây ra tai nạn xe cộ, nếu như không phải cô phản ứng nhanh chóng né tránh kịp thời, sợ rằng đã sớm xe hủy nhân vong.
Cuối cùng cũng chạy tới bệnh viện, cô không ngừng một chút chạy thẳng đến phòng giám sát.
Bên ngoài phòng giám sát, đứng không ít hơn mười vệ sĩ, còn có một bộ phận sát thủ đã trải qua huấn luyện, đang cầm súng canh gác.
Cả bệnh viện, ngoại trừ những người này, rốt cuộc không thấy được một nhân viên chăm sóc hoặc là bệnh nhân.
Vừa nhìn đã biết, đã bị xử lý sạch sẽ.
Thẩm Chanh vừa đi ra từ trong thang máy, tất cả họng súng của mọi người đều đồng loạt nhắm thẳng về phía cô.
Nếu là những người phụ nữ khác, lúc đối mặt với loại hiện trường này, chỉ sợ đã sớm hoa nhan thất sắc rồi.
Nhưng Thẩm Chanh vẫn là vẻ lạnh nhạt thờ ơ, không phản ứng.
Đợi cho cô đến gần một chút, bọn họ mới nhận ra cô, ngay lập tức thu hồi súng, nhường ra một lối đi.
Thẩm Chanh thậm chí nhìn cũng không thèm liếc nhìn bọn họ, liền bước đi vào phòng giám sát.
Trên giường bệnh, không có một bóng người.
Chăn mền mất trật tự, cũng chưa có người chỉnh sửa lại.
Chỉ là ngay lúc này đột nhiên, chân Thẩm Chanh nặng nề giống như là đúc bằng chì.
Đi mỗi một bước, cảm thấy đau đớn lan tràn từ gan bàn chân đến trái tim.
Tay thả rủ xuống ở hai bên người dùng sức nắm chặt.
"Thiếu, thiếu phu nhân ...."
Tôn Nham vội vàng chạy đến, vịn khung cửa, thở không ra hơi.
"Thiếu phu,.... Thiếu phu nhân, cô mau trở về đi, nếu không ông chủ sẽ giết tôi ...."
Thật ra chuyện này cũng khó trách Tôn Nham được, bởi vì sau khi anh ta nhận được điện thoại của Thẩm Chanh, mới nhận được điện thoại của Thi Vực.
Lúc ấy Thi Vực cảnh cáo anh ta: "Chuyện này, anh tốt nhất giữ kín như bưng!"
Mà anh ta, đánh chết cũng không dám nói cho Thi Vực biết, Thẩm Chanh đã biết chuyện này rồi.
Cho nên sau khi cúp điện thoại, liền vẻ mặt vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy Thẩm Chanh quả nhiên đang ở bệnh viện, anh ta thật sự không dám thở mạnh chút nào!
"Thiếu phu nhân ...."
Tôn Nham đi vào phòng bệnh, đang muốn nói gì, Thẩm Chanh lại đột nhiên phóng tới một ánh mắt lạnh như băng, "Ai làm!"
Giọng nói không cao không thấp, nhưng lại khiến người ở chỗ này đều cảm nhận được sát khí.
Mà đạo sát khí này, nồng đậm đến cực điểm!
Tôn Nham cũng bị đạo sát khí này dọa sợ, sửng sốt một giây, mới phản ứng kịp, hồi đáp: "Trước mắt vẫn chưa tra được ...."
"Vô dụng!"
Đôi môi đỏ mọng mấp máy, sát khí vẫn tiếp tục lan tràn.
Khí thế mạnh mẽ, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy đè nén.
Tôn Nham lại sửng sốt, giống như đọc được hơi thở Thi Vực từ trên người Thẩm Chanh.
Ai nói phụ nữ không có khí phách của đàn ông!
Tỏa một trận giận dữ lôi đình ra ngoài!
"Đã phái người đi thăm dò, không tới mười phút liền có kết quả, thiếu phu...."
"Điều tra Mạc Khuynh Tâm!"
Tôn Nham chưa nói hết câu, đã bị Thẩm Chanh cắt đứt.
Nghe được cô sai anh điều tra Mạc Khuynh Tâm, anh không kiềm được cau chặt lông mày, "Mạc Khuynh Tâm? Thiếu phu nhân có ý tứ là chuyện này có liên quan tới cô ta? Là cô ta làm?"
"Bảo anh điều tra liền điều tra đi! Nói lời vô dụng làm cái gì!"
Sự kiên nhẫn của Thẩm Chanh giống như đã bị tiêu tán hầu như không còn, ngón tay siết chặc đã bắt đầu trắng bệch.
Tôn Nham lập tức căn dặn những người khác, lập tức điều tra hành tung hôm nay của Mạc Khuynh Tâm.
Người bên cạnh lập tức làm việc, có người lấy Laptop ra theo dõi định vị, có người dùng điện thoại gọi điện thoại sắp xếp điều tra, còn có người đi phòng quan sát của bệnh viện điều tra tất cả hình ảnh giám sát.
Đúng lúc đó, Thẩm Chanh đột nhiên lên tiếng: "Có tra ra được số di động của cô ta không?"
Lập tức có người trả lời: "Có thể tra được!"
"Tra trước đi!"
"Dạ, thiếu phu nhân!"
Chưa tới nửa phút, đã có người viết số điện thoại của Mạc Khuynh Tâm lên trên một tờ giấy, tiến lên giao cho Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh lái xe, gần như một đường xông đèn đỏ đi đến bệnh viện.
Ở mấy ngã ba đường, bởi vì tốc độ xe quá nhanh suýt nữa gây ra tai nạn xe cộ, nếu như không phải cô phản ứng nhanh chóng né tránh kịp thời, sợ rằng đã sớm xe hủy nhân vong.
Cuối cùng cũng chạy tới bệnh viện, cô không ngừng một chút chạy thẳng đến phòng giám sát.
Bên ngoài phòng giám sát, đứng không ít hơn mười vệ sĩ, còn có một bộ phận sát thủ đã trải qua huấn luyện, đang cầm súng canh gác.
Cả bệnh viện, ngoại trừ những người này, rốt cuộc không thấy được một nhân viên chăm sóc hoặc là bệnh nhân.
Vừa nhìn đã biết, đã bị xử lý sạch sẽ.
Thẩm Chanh vừa đi ra từ trong thang máy, tất cả họng súng của mọi người đều đồng loạt nhắm thẳng về phía cô.
Nếu là những người phụ nữ khác, lúc đối mặt với loại hiện trường này, chỉ sợ đã sớm hoa nhan thất sắc rồi.
Nhưng Thẩm Chanh vẫn là vẻ lạnh nhạt thờ ơ, không phản ứng.
Đợi cho cô đến gần một chút, bọn họ mới nhận ra cô, ngay lập tức thu hồi súng, nhường ra một lối đi.
Thẩm Chanh thậm chí nhìn cũng không thèm liếc nhìn bọn họ, liền bước đi vào phòng giám sát.
Trên giường bệnh, không có một bóng người.
Chăn mền mất trật tự, cũng chưa có người chỉnh sửa lại.
Chỉ là ngay lúc này đột nhiên, chân Thẩm Chanh nặng nề giống như là đúc bằng chì.
Đi mỗi một bước, cảm thấy đau đớn lan tràn từ gan bàn chân đến trái tim.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay thả rủ xuống ở hai bên người dùng sức nắm chặt.
"Thiếu, thiếu phu nhân ...."
Tôn Nham vội vàng chạy đến, vịn khung cửa, thở không ra hơi.
"Thiếu phu,.... Thiếu phu nhân, cô mau trở về đi, nếu không ông chủ sẽ giết tôi ...."
Thật ra chuyện này cũng khó trách Tôn Nham được, bởi vì sau khi anh ta nhận được điện thoại của Thẩm Chanh, mới nhận được điện thoại của Thi Vực.
Lúc ấy Thi Vực cảnh cáo anh ta: "Chuyện này, anh tốt nhất giữ kín như bưng!"
Mà anh ta, đánh chết cũng không dám nói cho Thi Vực biết, Thẩm Chanh đã biết chuyện này rồi.
Cho nên sau khi cúp điện thoại, liền vẻ mặt vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy Thẩm Chanh quả nhiên đang ở bệnh viện, anh ta thật sự không dám thở mạnh chút nào!
"Thiếu phu nhân ...."
Tôn Nham đi vào phòng bệnh, đang muốn nói gì, Thẩm Chanh lại đột nhiên phóng tới một ánh mắt lạnh như băng, "Ai làm!"
Giọng nói không cao không thấp, nhưng lại khiến người ở chỗ này đều cảm nhận được sát khí.
Mà đạo sát khí này, nồng đậm đến cực điểm!
Tôn Nham cũng bị đạo sát khí này dọa sợ, sửng sốt một giây, mới phản ứng kịp, hồi đáp: "Trước mắt vẫn chưa tra được ...."
"Vô dụng!"
Đôi môi đỏ mọng mấp máy, sát khí vẫn tiếp tục lan tràn.
Khí thế mạnh mẽ, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy đè nén.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Nham lại sửng sốt, giống như đọc được hơi thở Thi Vực từ trên người Thẩm Chanh.
Ai nói phụ nữ không có khí phách của đàn ông!
Tỏa một trận giận dữ lôi đình ra ngoài!
"Đã phái người đi thăm dò, không tới mười phút liền có kết quả, thiếu phu...."
"Điều tra Mạc Khuynh Tâm!"
Tôn Nham chưa nói hết câu, đã bị Thẩm Chanh cắt đứt.
Nghe được cô sai anh điều tra Mạc Khuynh Tâm, anh không kiềm được cau chặt lông mày, "Mạc Khuynh Tâm? Thiếu phu nhân có ý tứ là chuyện này có liên quan tới cô ta? Là cô ta làm?"
"Bảo anh điều tra liền điều tra đi! Nói lời vô dụng làm cái gì!"
Sự kiên nhẫn của Thẩm Chanh giống như đã bị tiêu tán hầu như không còn, ngón tay siết chặc đã bắt đầu trắng bệch.
Tôn Nham lập tức căn dặn những người khác, lập tức điều tra hành tung hôm nay của Mạc Khuynh Tâm.
Người bên cạnh lập tức làm việc, có người lấy Laptop ra theo dõi định vị, có người dùng điện thoại gọi điện thoại sắp xếp điều tra, còn có người đi phòng quan sát của bệnh viện điều tra tất cả hình ảnh giám sát.
Đúng lúc đó, Thẩm Chanh đột nhiên lên tiếng: "Có tra ra được số di động của cô ta không?"
Lập tức có người trả lời: "Có thể tra được!"
"Tra trước đi!"
"Dạ, thiếu phu nhân!"
Chưa tới nửa phút, đã có người viết số điện thoại của Mạc Khuynh Tâm lên trên một tờ giấy, tiến lên giao cho Thẩm Chanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro