Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Đối phó cô, dư dả.
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Tay Mạc Khuynh Tâm còn nắm chặt dao găm, máu đã chảy xuống theo tay của cô ta, nhỏ giọt đến trên quần áo.
Vết máu đỏ tươi nhuộm mở, có vẻ đặc biệt chói mắt.
Cô ta nhìn Thẩm Chanh chằm chằm, ngay cả hai mắt cũng bắt đầu trở nên đỏ đậm: "Không vì cái gì cả."
Thẩm Chanh không tin.
Nhưng lcô biết, dù tiếp tục truy vấn nữa, cũng sẽ không làm nên chuyện gì.
Cô buông lỏng tay, theo quán tính, thân thể Mạc Khuynh Tâm ngửa dựa ra sau.
Dao găm rơi xuống, máu tươi cả bàn!
Trong quán cà phê, cuối cùng cũng có người chú ý tới vị trí góc khuất nhất.
Nhìn thấy toàn thân Mạc Khuynh Tâm bê bết máu, tất cả mọi người đều hoảng sợ toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Thậm chí có vài người, sau khi nhìn thấy trường hợp như vậy, sợ tới mức thét chói tai: "Á! Thật là nhiều máu!"
"Giết, giết, đó là đang giết người sao ...."
"Không phải chứ, anh không thấy được là hai người phụ nữ đang ở đàng kia ư, có lẽ là đàm phán không thành nên động thủ."
"Phụ nữ bây giờ, thật sự rất đáng sợ ...."
Theo người ngoài, Thẩm Chanh và Mạc Khuynh Tâm là đang trình diễn tiết mục vợ cả đấu với tiểu tam.
Nhưng chỉ có bọn họ tự hiểu lấy, đến tột cùng chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng.
Thẩm Chanh bưng ly nước lên, khẽ nhấp một ngụm.
Thả cái ly lên trên bàn một lần nữa, ngón tay thon của cô liền nhẹ nhàng gõ ở phía trên.
Một tiếng lại một tiếng, rất có tiết tấu.
Cô ngước mắt lạnh nhạt liếc nhìn Mạc Khuynh Tâm, thấy cô ta đang không chút hoang mang xử lý vết thương trên tay, không khỏi nhếch môi cười: "Quả nhiên, sát thủ trải qua huấn luyện đặc biệt chính là không bình thường như vậy."
Nghe được lời của cô, động tác trên tay Mạc Khuynh Tâm dừng lại, kế tiếp ngẩng đầu nhìn cô: "Cô biết được từ khi nào?"
Thẩm Chanh hờ hững vuốt vuốt cái ly, ánh mắt đảo qua ở vị trí dưới xương đòn vai và trên ngực của cô ta, "Dấu hình xăm quá rõ ràng, thật ra các người có thể suy nghĩ đến đổi vị trí. Như vậy, phần thắng lúc thi hành nhiệm vụ càng lớn hơn một chút."
Mạc Khuynh Tâm vẫn cho là, loại dấu hiệu đặc biệt như vậy, người bình thường sẽ hoàn toàn không chú ý.
Dù phát hiện, cũng tuyệt đối sẽ không dựa vào một cái dấu hiệu liền hiểu rõ thân phận chân thật của cô ta.
Người phụ nữ này, thật không đơn giản ....
Môi tinh sảo khẽ giơ lên, kế tiếp phun ra hai chữ: "Lợi hại."
Thẩm Chanh nghe tiếng, không kiềm được phát ra một tiếng cười khẽ: "Không tính là lợi hại, nhưng đối phó với cô, dư dả."
"Hy vọng cô có thể tiếp tục duy trì phần tự tin này." Mạc Khuynh Tâm nói xong, đứng lên, "Bảy ngày, tôi cho cô thêm bảy ngày. Bảy ngày sau, nếu như cô còn muốn tiếp tục giữ lại đứa bé này, vậy thì mời cô làm tốt chuẩn bị mất đi người thân."
Khom người nhặt dao găm rơi trên mặt đất lên, Mạc Khuynh Tâm vẫn không quay đầu lại chút nào liền đi ra khỏi quán cà phê.
Nhìn cô ta đi xa, Thẩm Chanh thu hồi tầm mắt, gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, cũng rời đi luôn.
Cũng cùng thời gian đó, trong phòng khách của nhà họ Tần.
Thi Vực gác hai chân, giang hai cánh tay ngưỡng dựa vào trên ghế sofa.
Giữa ngón tay của anh đang kẹp một điếu thuốc, thỉnh thoảng đưa vào trong miệng hút một hơi, lại chậm rãi phun ra một vòng khói.
Vòng khói cuốn lên không trung rồi tản ra, trong nháy mắt tràn ngập trong không khí.
Tần Cận ngồi ở trên một ghế sofa khác, thuốc cũng hút một điếu tiếp một điếu.
Trong đại sảnh rộng lớn, bởi vì hai người mà trở nên sương khói lượn lờ.
"Khụ!"
Diệp Tử ngồi cách đó không xa, bị mùi thuốc lá nồng đậm này làm sặc, liền đưa tay che kín mũi.
Nhìn thấy cử động của cô, Tần Cận cúi người, ý định bóp tắt điếu thuốc ở trong gạt tàn thuốc.
"Không sao các người cứ hút đi, các người trò chuyện, tôi ra ngoài đi dạo, nhân tiện gọi điện thoại cho mỹ nhân...."
Nói xong lời này, Diệp Tử liền đứng dậy đi ra ngoài.
Vết máu đỏ tươi nhuộm mở, có vẻ đặc biệt chói mắt.
Cô ta nhìn Thẩm Chanh chằm chằm, ngay cả hai mắt cũng bắt đầu trở nên đỏ đậm: "Không vì cái gì cả."
Thẩm Chanh không tin.
Nhưng lcô biết, dù tiếp tục truy vấn nữa, cũng sẽ không làm nên chuyện gì.
Cô buông lỏng tay, theo quán tính, thân thể Mạc Khuynh Tâm ngửa dựa ra sau.
Dao găm rơi xuống, máu tươi cả bàn!
Trong quán cà phê, cuối cùng cũng có người chú ý tới vị trí góc khuất nhất.
Nhìn thấy toàn thân Mạc Khuynh Tâm bê bết máu, tất cả mọi người đều hoảng sợ toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Thậm chí có vài người, sau khi nhìn thấy trường hợp như vậy, sợ tới mức thét chói tai: "Á! Thật là nhiều máu!"
"Giết, giết, đó là đang giết người sao ...."
"Không phải chứ, anh không thấy được là hai người phụ nữ đang ở đàng kia ư, có lẽ là đàm phán không thành nên động thủ."
"Phụ nữ bây giờ, thật sự rất đáng sợ ...."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo người ngoài, Thẩm Chanh và Mạc Khuynh Tâm là đang trình diễn tiết mục vợ cả đấu với tiểu tam.
Nhưng chỉ có bọn họ tự hiểu lấy, đến tột cùng chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng.
Thẩm Chanh bưng ly nước lên, khẽ nhấp một ngụm.
Thả cái ly lên trên bàn một lần nữa, ngón tay thon của cô liền nhẹ nhàng gõ ở phía trên.
Một tiếng lại một tiếng, rất có tiết tấu.
Cô ngước mắt lạnh nhạt liếc nhìn Mạc Khuynh Tâm, thấy cô ta đang không chút hoang mang xử lý vết thương trên tay, không khỏi nhếch môi cười: "Quả nhiên, sát thủ trải qua huấn luyện đặc biệt chính là không bình thường như vậy."
Nghe được lời của cô, động tác trên tay Mạc Khuynh Tâm dừng lại, kế tiếp ngẩng đầu nhìn cô: "Cô biết được từ khi nào?"
Thẩm Chanh hờ hững vuốt vuốt cái ly, ánh mắt đảo qua ở vị trí dưới xương đòn vai và trên ngực của cô ta, "Dấu hình xăm quá rõ ràng, thật ra các người có thể suy nghĩ đến đổi vị trí. Như vậy, phần thắng lúc thi hành nhiệm vụ càng lớn hơn một chút."
Mạc Khuynh Tâm vẫn cho là, loại dấu hiệu đặc biệt như vậy, người bình thường sẽ hoàn toàn không chú ý.
Dù phát hiện, cũng tuyệt đối sẽ không dựa vào một cái dấu hiệu liền hiểu rõ thân phận chân thật của cô ta.
Người phụ nữ này, thật không đơn giản ....
Môi tinh sảo khẽ giơ lên, kế tiếp phun ra hai chữ: "Lợi hại."
Thẩm Chanh nghe tiếng, không kiềm được phát ra một tiếng cười khẽ: "Không tính là lợi hại, nhưng đối phó với cô, dư dả."
"Hy vọng cô có thể tiếp tục duy trì phần tự tin này." Mạc Khuynh Tâm nói xong, đứng lên, "Bảy ngày, tôi cho cô thêm bảy ngày. Bảy ngày sau, nếu như cô còn muốn tiếp tục giữ lại đứa bé này, vậy thì mời cô làm tốt chuẩn bị mất đi người thân."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khom người nhặt dao găm rơi trên mặt đất lên, Mạc Khuynh Tâm vẫn không quay đầu lại chút nào liền đi ra khỏi quán cà phê.
Nhìn cô ta đi xa, Thẩm Chanh thu hồi tầm mắt, gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, cũng rời đi luôn.
Cũng cùng thời gian đó, trong phòng khách của nhà họ Tần.
Thi Vực gác hai chân, giang hai cánh tay ngưỡng dựa vào trên ghế sofa.
Giữa ngón tay của anh đang kẹp một điếu thuốc, thỉnh thoảng đưa vào trong miệng hút một hơi, lại chậm rãi phun ra một vòng khói.
Vòng khói cuốn lên không trung rồi tản ra, trong nháy mắt tràn ngập trong không khí.
Tần Cận ngồi ở trên một ghế sofa khác, thuốc cũng hút một điếu tiếp một điếu.
Trong đại sảnh rộng lớn, bởi vì hai người mà trở nên sương khói lượn lờ.
"Khụ!"
Diệp Tử ngồi cách đó không xa, bị mùi thuốc lá nồng đậm này làm sặc, liền đưa tay che kín mũi.
Nhìn thấy cử động của cô, Tần Cận cúi người, ý định bóp tắt điếu thuốc ở trong gạt tàn thuốc.
"Không sao các người cứ hút đi, các người trò chuyện, tôi ra ngoài đi dạo, nhân tiện gọi điện thoại cho mỹ nhân...."
Nói xong lời này, Diệp Tử liền đứng dậy đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro