Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Em ngược lại còn để lộ vai!
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Nghe được quản lý căn dặn, nhân viên cửa hàng đi nhanh vào phòng thử áo, gấp xếp chỉnh tề quần áo, cất vào trong túi tinh xảo, dùng hai tay đưa cho Tôn Nham.
Tôn Nham vừa cất bước, nhân viên cửa hàng không thể chờ đợi được hỏi, "Quản lý, xảy ra chuyện gì? Sao ông chủ có thể tùy tiện tặng người ta một bộ quần áo vài chục vạn?"
Quản lý vuốt vuốt mồ hôi lạnh, không có trả lời vấn đề của các cô, mà là nhắc nhở: "Các người nhớ kỹ, về sau nếu cô ta lại đến, khách sáo mời cô ta đi vào hầu hạ trà ngon nước tốt!"
Nhân viên cửa hàng không rõ, nhưng không có hỏi nhiều.
Nhìn thấy Thẩm Chanh mặc một bộ áo mới đi ra, Điềm Tâm vui sướng, "Gâu gâu...."
Nghe được tiếng kêu của nó, Thẩm Chanh quay đầu lại vỗ một phát trên đầu mũm mĩm của nó: "Không được kêu!"
Điềm Tâm bị đau, rủ đầu xuống, hạ giọng grừ một tiếng: "Ô ~ ...."
Thẩm Chanh lại vỗ nó một cái, "Còn kêu!"
Điềm Tâm:....
Tôn Nham lái xe, dùng tốc độ chậm nhất đi ở phía sau, dưới đèn đường, bóng dáng một người một chó này dường như rất đẹp mắt.
Để tốc độ xe đến chậm nhất, anh lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm hình gửi cho Thi Vực.
Cùng lúc đó, nước ngoài.
Thi Vực vừa kết thúc một cuộc họp video, liền nhận được một tin nhắn.
Ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng trượt màn hình mở khóa, mở tin nhắn ra.
Nhìn thấy người trong hình, khóe môi giơ lên, mang theo độ cong âm hàn.
Tôn Nham chỉ là muốn chia sẽ hình ảnh Thẩm Chanh và Điềm Tâm cho Thi Vực, không ngờ, lại gây phiền toái cho Thẩm Chanh.
Lúc sắp đến bên ngoài dinh thự, Thẩm Chanh nhận được điện thoại của Thi Vực.
Không đợi cô mở miệng, đầu kia liền truyền đến giọng nói lạnh lùng âm trầm của anh: "Thẩm Chanh Tử, có phải em quên tôi từng nói gì rồi không?"
Thẩm Chanh khó hiểu, "Gì?"
"Tôi từng nói địa phương từ cổ trở xuống không thể lộ, em ngược lại còn để lộ vai!"
Thẩm Chanh: "...."
"Hiện tại, lập tức, lập tức trở về, đổi đi!" Giọng nói rất bá đạo.
Thẩm Chanh: "...."
Thằng nhãi này là có mắt xuyên thấu sao, cách mấy trăm thành phố, cũng nhìn thấy được cô đang mặc quần áo như thế nào?
Không đếm xỉa đến cơn giận của anh, cô nhàn nhạt mở miệng, "Tôi không có lộ vai, chỉ lộ chân một chút mà thôi."
"Thẩm Chanh Tử!"
"Còn gọi tôi là Thẩm Chanh Tử, tôi sẽ lộ lưng đó, anh tin hay không!"
"Em dám!"
"Muốn thử một chút không, xem xem tôi có dám hay không."
"Cho em một phút đồng hồ, nếu như vẫn không thay đổi quần áo, tôi sẽ trở lại tự mình thay cho em!"
"Biến thái ...."
"60." Thi Vực bắt đầu đếm.
"...."
"50."
"...."
"40."
"Anh dứt khoát trực tiếp đếm một là được rồi!"
"30."
"...."
"Giờ đã hơn nửa đêm, dù tôi lộ ngực cũng không có người thấy, anh căng thẳng cái gì? Nếu anh còn đếm, ngày mai tôi sẽ mặc đồ hở rốn đi làm!" Cô gái nhỏ kiêu ngạo.
"20." Sự thật chứng minh, Thi Vực cũng không phải là một người đàn ông sẽ bị uy hiếp.
"Ừ, anh tiếp tục đếm, tôi đã nói, tuyệt đối chắc chắn."
"10."
"Cầm thú!"
Thẩm Chanh tức giận mắng một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc này Tôn Nham mới lái xe nhanh chóng tới, dừng ở cạnh cô, "Thiếu phu nhân, là ông chủ gọi điện thoại cho người sao?"
Nghe anh ta hỏi như vậy, Thẩm Chanh lập tức tỉnh ngộ, mắt lạnh sắc bén trực tiếp bắn xuyên qua, "Anh làm?"
Tôn Nham không nhịn được rùng mình một cái, "Tôi làm gì?"
Thẩm Chanh nheo mắt, "Anh nói cho họ Thi kia biết tôi mặc đồ lộ vai?"
Tôn Nham vỡ lẽ hiểu ra, sảng khoái đáp: "Không có, tôi chỉ là chụp tấm hình cho ông chủ."
"Dựa vào!" Thẩm Chanh bùng nổ, "Anh, lập tức cút đi!"
Tôn Nham không rõ lửa giận của cô từ đâu tới, nhưng lại không dám hỏi nhiều, đành phải dùng sức đạp xuống chân ga, nhanh chóng lái xe rời đi.
Nghe được quản lý căn dặn, nhân viên cửa hàng đi nhanh vào phòng thử áo, gấp xếp chỉnh tề quần áo, cất vào trong túi tinh xảo, dùng hai tay đưa cho Tôn Nham.
Tôn Nham vừa cất bước, nhân viên cửa hàng không thể chờ đợi được hỏi, "Quản lý, xảy ra chuyện gì? Sao ông chủ có thể tùy tiện tặng người ta một bộ quần áo vài chục vạn?"
Quản lý vuốt vuốt mồ hôi lạnh, không có trả lời vấn đề của các cô, mà là nhắc nhở: "Các người nhớ kỹ, về sau nếu cô ta lại đến, khách sáo mời cô ta đi vào hầu hạ trà ngon nước tốt!"
Nhân viên cửa hàng không rõ, nhưng không có hỏi nhiều.
Nhìn thấy Thẩm Chanh mặc một bộ áo mới đi ra, Điềm Tâm vui sướng, "Gâu gâu...."
Nghe được tiếng kêu của nó, Thẩm Chanh quay đầu lại vỗ một phát trên đầu mũm mĩm của nó: "Không được kêu!"
Điềm Tâm bị đau, rủ đầu xuống, hạ giọng grừ một tiếng: "Ô ~ ...."
Thẩm Chanh lại vỗ nó một cái, "Còn kêu!"
Điềm Tâm:....
Tôn Nham lái xe, dùng tốc độ chậm nhất đi ở phía sau, dưới đèn đường, bóng dáng một người một chó này dường như rất đẹp mắt.
Để tốc độ xe đến chậm nhất, anh lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm hình gửi cho Thi Vực.
Cùng lúc đó, nước ngoài.
Thi Vực vừa kết thúc một cuộc họp video, liền nhận được một tin nhắn.
Ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng trượt màn hình mở khóa, mở tin nhắn ra.
Nhìn thấy người trong hình, khóe môi giơ lên, mang theo độ cong âm hàn.
Tôn Nham chỉ là muốn chia sẽ hình ảnh Thẩm Chanh và Điềm Tâm cho Thi Vực, không ngờ, lại gây phiền toái cho Thẩm Chanh.
Lúc sắp đến bên ngoài dinh thự, Thẩm Chanh nhận được điện thoại của Thi Vực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không đợi cô mở miệng, đầu kia liền truyền đến giọng nói lạnh lùng âm trầm của anh: "Thẩm Chanh Tử, có phải em quên tôi từng nói gì rồi không?"
Thẩm Chanh khó hiểu, "Gì?"
"Tôi từng nói địa phương từ cổ trở xuống không thể lộ, em ngược lại còn để lộ vai!"
Thẩm Chanh: "...."
"Hiện tại, lập tức, lập tức trở về, đổi đi!" Giọng nói rất bá đạo.
Thẩm Chanh: "...."
Thằng nhãi này là có mắt xuyên thấu sao, cách mấy trăm thành phố, cũng nhìn thấy được cô đang mặc quần áo như thế nào?
Không đếm xỉa đến cơn giận của anh, cô nhàn nhạt mở miệng, "Tôi không có lộ vai, chỉ lộ chân một chút mà thôi."
"Thẩm Chanh Tử!"
"Còn gọi tôi là Thẩm Chanh Tử, tôi sẽ lộ lưng đó, anh tin hay không!"
"Em dám!"
"Muốn thử một chút không, xem xem tôi có dám hay không."
"Cho em một phút đồng hồ, nếu như vẫn không thay đổi quần áo, tôi sẽ trở lại tự mình thay cho em!"
"Biến thái ...."
"60." Thi Vực bắt đầu đếm.
"...."
"50."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"...."
"40."
"Anh dứt khoát trực tiếp đếm một là được rồi!"
"30."
"...."
"Giờ đã hơn nửa đêm, dù tôi lộ ngực cũng không có người thấy, anh căng thẳng cái gì? Nếu anh còn đếm, ngày mai tôi sẽ mặc đồ hở rốn đi làm!" Cô gái nhỏ kiêu ngạo.
"20." Sự thật chứng minh, Thi Vực cũng không phải là một người đàn ông sẽ bị uy hiếp.
"Ừ, anh tiếp tục đếm, tôi đã nói, tuyệt đối chắc chắn."
"10."
"Cầm thú!"
Thẩm Chanh tức giận mắng một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc này Tôn Nham mới lái xe nhanh chóng tới, dừng ở cạnh cô, "Thiếu phu nhân, là ông chủ gọi điện thoại cho người sao?"
Nghe anh ta hỏi như vậy, Thẩm Chanh lập tức tỉnh ngộ, mắt lạnh sắc bén trực tiếp bắn xuyên qua, "Anh làm?"
Tôn Nham không nhịn được rùng mình một cái, "Tôi làm gì?"
Thẩm Chanh nheo mắt, "Anh nói cho họ Thi kia biết tôi mặc đồ lộ vai?"
Tôn Nham vỡ lẽ hiểu ra, sảng khoái đáp: "Không có, tôi chỉ là chụp tấm hình cho ông chủ."
"Dựa vào!" Thẩm Chanh bùng nổ, "Anh, lập tức cút đi!"
Tôn Nham không rõ lửa giận của cô từ đâu tới, nhưng lại không dám hỏi nhiều, đành phải dùng sức đạp xuống chân ga, nhanh chóng lái xe rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro