Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Giống đủ rồi.
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Xe đến biệt thự của Thi Vực ở thành Đô, đám người hầu lập tức quét
sạch phòng ngủ một lần nữa, hơn nữa rất nhanh liền cất kỹ đồ hai người
mang về.
Sau khi dàn xếp xong, ba người cùng ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm.
Thật ra trước kia, Ôn Uyển rất ít khi đến biệt thự, cơ hội nói chuyện phiếm với Thi Vực như vậy cũng không nhiều.
Bởi vì Thi Vực rất bận.
Thi Vực sợ Thẩm Chanh quá mệt mỏi, bảo cô đi lên lầu nghỉ ngơi một chút, nói cho cô biết buổi tối có một bữa tiệc phải tham gia.
Thẩm Chanh nói mình không mệt, không cần nghỉ ngơi.
Thi Vực giận tái mặt, ánh mắt có thâm ý nhìn chằm chằm bụng Thẩm Chanh: "Nó cần."
Ôn Uyển ở trong phòng bếp căn dặn người giúp việc chuẩn bị cơm trưa, vừa đi ra liền nghe được đối thoại của hai người.
Thấy ánh mắt Thi Vực dừng ở bụng Thẩm Chanh, lúc này bà mới chú ý tới, trong váy áo rộng thùng thình, bụng của cô hơi nhô lên.
Không nhìn kỹ, sẽ hoàn toàn không phát giác.
Bà vừa mừng vừa sợ: "Ta sắp làm bà nội rồi hả?"
Thi Vực không nói gì, Thẩm Chanh ngược lại hiếm khi có chút xấu hổ gật gật đầu.
Ôn Uyển khó nén vui sướng, tiến lên dùng tay nhẹ vuốt bụng Thẩm Chanh một chút, tiếp xúc với ánh mắt của cô, cười: "Thật tốt."
Thật ra hôm nay vừa gặp mặt, Ôn Uyển liền rất vừa ý Thẩm Chanh.
Hiện tại biết trong bụng của cô lại có huyết mạch của Thi Vực, lại càng thêm vui mừng.
Mà Thẩm Chanh, cũng rất thích khí chất an tĩnh trên người Ôn Uyển.
Hai người ngồi trên ghế sofa trò chuyện một hồi, ngược lại gạt Thi Vực sang một bên.
Đưa tay liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, anh mở miệng nói: "Mẹ, để cho cô ấy đi nghỉ ngơi, buổi sáng cô ấy dậy sớm."
Ôn Uyển cũng sợ cô mệt mỏi, vì vậy vỗ vỗ tay Thẩm Chanh, nhẹ nói: "Đi lên ngủ một lát đi, đợi tí nữa ta sai người giúp việc tới gọi con ăn cơm trưa."
Thẩm Chanh không phải rất muốn ngủ, nhưng nghĩ đến mẹ con bọn họ đã lâu không gặp, nhất định có rất nhiều lời muốn nói, cũng liền đáp ứng, đi lên trên lầu.
Thi Vực vẫn luôn đưa mắt nhìn cô đi vào phòng ngủ, đóng cửa phòng, mới thu hồi tầm mắt.
Ôn Uyển khẽ cười nói: "Từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa bao giờ thấy con khẩn trương vì ai như vậy."
"Ừ, trừ mẹ ra, cô ấy là người đầu tiên."
Ôn Uyển hiểu được, liền cười một tiếng, "Yêu con bé thì phải đối thật tốt với nó."
"Biết." Giọng điệu Thi Vực cực kỳ đáng tin.
Hai người im lặng một hồi, Thi Vực nhấc đầu dựa ở trên ghế sofa, nhắm mắt lại chợp mắt.
"Buông xuống sao?"
Ôn Uyển nghe giọng điệu vĩnh viễn luôn thành thục hơn bạn cùng lứa của con trai, cười: "Con còn không hiểu mẹ ư? Có gì hay mà không bỏ xuống được. Con xem hiện tại không phải mẹ sống rất tốt ư?"
"Vậy thì được rồi."
Ôn Uyển bật cười, vỗ vỗ bả vai Thi Vực: "Vĩnh viễn nghiêm mặt, con không thể cười một chút sao?"
Thi Vực trầm giọng nói: "Có gì hay mà phải cười?"
"Mẹ nói sao con lại không giống mẹ chứ."
"Giống đủ rồi."
"...."
Xác thực, mẹ con hai người đều có ngũ quan tinh sảo, có bảy phần tương tự.
Kết thúc đề tài này, Thi Vực tiện tay cầm lấy một tờ báo bên cạnh lật xem.
Trên nhiều tờ báo kinh tế và giải trí, đều là giới thiệu về buổi tiệc tối nay của nhà họ Thi.
Thi Vực lạnh lùng dựng thẳng lông mày, đưa tay ném tờ báo qua một bên.
Ôn Uyển và anh nói chuyện câu được câu không, rất nhanh liền đến giờ cơm.
Người giúp việc mang đồ ăn phong phú lên bàn, Ôn Uyển đứng dậy: "Mẹ đi gọi con bé ăn cơm."
Thi Vực đứng dậy, ấn bờ vai của bà, đè bà ngồi ở trên ghế ngồi: "Con đi."
Ôn Uyển cười cười, không nói thêm gì nữa.
Thi Vực lên lầu, mở cửa phòng đi vào phòng ngủ, lại trông thấy Thẩm Chanh cũng không có ngủ, mà là ngồi ở đầu giường, đắp chăn lên chân đọc sách.
Sau khi dàn xếp xong, ba người cùng ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm.
Thật ra trước kia, Ôn Uyển rất ít khi đến biệt thự, cơ hội nói chuyện phiếm với Thi Vực như vậy cũng không nhiều.
Bởi vì Thi Vực rất bận.
Thi Vực sợ Thẩm Chanh quá mệt mỏi, bảo cô đi lên lầu nghỉ ngơi một chút, nói cho cô biết buổi tối có một bữa tiệc phải tham gia.
Thẩm Chanh nói mình không mệt, không cần nghỉ ngơi.
Thi Vực giận tái mặt, ánh mắt có thâm ý nhìn chằm chằm bụng Thẩm Chanh: "Nó cần."
Ôn Uyển ở trong phòng bếp căn dặn người giúp việc chuẩn bị cơm trưa, vừa đi ra liền nghe được đối thoại của hai người.
Thấy ánh mắt Thi Vực dừng ở bụng Thẩm Chanh, lúc này bà mới chú ý tới, trong váy áo rộng thùng thình, bụng của cô hơi nhô lên.
Không nhìn kỹ, sẽ hoàn toàn không phát giác.
Bà vừa mừng vừa sợ: "Ta sắp làm bà nội rồi hả?"
Thi Vực không nói gì, Thẩm Chanh ngược lại hiếm khi có chút xấu hổ gật gật đầu.
Ôn Uyển khó nén vui sướng, tiến lên dùng tay nhẹ vuốt bụng Thẩm Chanh một chút, tiếp xúc với ánh mắt của cô, cười: "Thật tốt."
Thật ra hôm nay vừa gặp mặt, Ôn Uyển liền rất vừa ý Thẩm Chanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại biết trong bụng của cô lại có huyết mạch của Thi Vực, lại càng thêm vui mừng.
Mà Thẩm Chanh, cũng rất thích khí chất an tĩnh trên người Ôn Uyển.
Hai người ngồi trên ghế sofa trò chuyện một hồi, ngược lại gạt Thi Vực sang một bên.
Đưa tay liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, anh mở miệng nói: "Mẹ, để cho cô ấy đi nghỉ ngơi, buổi sáng cô ấy dậy sớm."
Ôn Uyển cũng sợ cô mệt mỏi, vì vậy vỗ vỗ tay Thẩm Chanh, nhẹ nói: "Đi lên ngủ một lát đi, đợi tí nữa ta sai người giúp việc tới gọi con ăn cơm trưa."
Thẩm Chanh không phải rất muốn ngủ, nhưng nghĩ đến mẹ con bọn họ đã lâu không gặp, nhất định có rất nhiều lời muốn nói, cũng liền đáp ứng, đi lên trên lầu.
Thi Vực vẫn luôn đưa mắt nhìn cô đi vào phòng ngủ, đóng cửa phòng, mới thu hồi tầm mắt.
Ôn Uyển khẽ cười nói: "Từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa bao giờ thấy con khẩn trương vì ai như vậy."
"Ừ, trừ mẹ ra, cô ấy là người đầu tiên."
Ôn Uyển hiểu được, liền cười một tiếng, "Yêu con bé thì phải đối thật tốt với nó."
"Biết." Giọng điệu Thi Vực cực kỳ đáng tin.
Hai người im lặng một hồi, Thi Vực nhấc đầu dựa ở trên ghế sofa, nhắm mắt lại chợp mắt.
"Buông xuống sao?"
Ôn Uyển nghe giọng điệu vĩnh viễn luôn thành thục hơn bạn cùng lứa của con trai, cười: "Con còn không hiểu mẹ ư? Có gì hay mà không bỏ xuống được. Con xem hiện tại không phải mẹ sống rất tốt ư?"
"Vậy thì được rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Uyển bật cười, vỗ vỗ bả vai Thi Vực: "Vĩnh viễn nghiêm mặt, con không thể cười một chút sao?"
Thi Vực trầm giọng nói: "Có gì hay mà phải cười?"
"Mẹ nói sao con lại không giống mẹ chứ."
"Giống đủ rồi."
"...."
Xác thực, mẹ con hai người đều có ngũ quan tinh sảo, có bảy phần tương tự.
Kết thúc đề tài này, Thi Vực tiện tay cầm lấy một tờ báo bên cạnh lật xem.
Trên nhiều tờ báo kinh tế và giải trí, đều là giới thiệu về buổi tiệc tối nay của nhà họ Thi.
Thi Vực lạnh lùng dựng thẳng lông mày, đưa tay ném tờ báo qua một bên.
Ôn Uyển và anh nói chuyện câu được câu không, rất nhanh liền đến giờ cơm.
Người giúp việc mang đồ ăn phong phú lên bàn, Ôn Uyển đứng dậy: "Mẹ đi gọi con bé ăn cơm."
Thi Vực đứng dậy, ấn bờ vai của bà, đè bà ngồi ở trên ghế ngồi: "Con đi."
Ôn Uyển cười cười, không nói thêm gì nữa.
Thi Vực lên lầu, mở cửa phòng đi vào phòng ngủ, lại trông thấy Thẩm Chanh cũng không có ngủ, mà là ngồi ở đầu giường, đắp chăn lên chân đọc sách.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro