Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Hôn em.
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Thang máy dừng lại, lúc Thẩm Chanh đi ra, quay đầu lại liếc nhìn Mạc Khuynh Tâm.
Cô ta đứng trong thang máy, trong mắt mỉm cười, giữa lông mày đều là quyến rũ xinh đẹp.
Thẩm Chanh bất giác cong khóe môi lên, tầm mắt dừng lại trên người cô ta một giây, xoay người rời đi.
Lúc tối, Thẩm Chanh bật máy vi tính lên.
Mở baidu ra, nhập vào ba chữ 'Mạc Khuynh Tâm' ở trong cột tìm kiếm.
Tư liệu tìm thấy được, chỉ có mấy cái, khác biệt rất lớn với tưởng tượng của Thẩm Chanh.
Trượt con chuột tùy tiện mở một trang ra, phía trên là giới thiệu về Mạc Khuynh Tâm.
Tên: Mạc Khuynh Tâm.
Tuổi: 26.
Nơi sinh: Không rõ.
Thân phận và bối cảnh: Con gái nuôi của tổng thống.
Thẩm Chanh tắt trang này đi, tiếp tục tra xem websites phía dưới.
Phát hiện thời gian Mạc Khuynh Tâm xuất hiện trong tầm mắt công chúng, đại khái ở trong vòng nửa năm nay.
Đầu tiên là vận dụng hậu đài cứng rắn của mình kết giao nhân vật lớn trong giới chính trị và trên thương trường, rối mới bắt đầu kinh doanh, sau đó vào ở 19 thành hoàng đế.
"Bà xã."
Không biết Thi Vực vào từ khi nào, anh cúi người ôm lấy cô từ phía sau, gác cằm lên trên vai của cô.
Lúc Thẩm Chanh quay đầu nhìn anh, anh thuận tiện duỗi cánh tay dài ra, đóng máy vi tính.
Thẩm Chanh có vẻ hơi bất mãn với hành động của anh, "Vừa bật lên, vẫn chưa tới ba phút!"
Thi Vực dán ở bên tai cô, bá đạo nói nhỏ: "Một phút cũng không được."
Vừa mang thai, ngay cả tự do cũng không còn rồi.
Thẩm Chanh cau mày, mặt lộ vẻ không vui, "Về sau em không thể dùng thứ gì, anh cũng không thể dùng."
"Ừ, không dùng."
"Em không thể ăn thứ gì thì cũng không cho phép anh ăn."
"Ừ, không ăn."
"Đồ em không thể chơi, anh cũng không thể chơi."
"Ừ, không chơi."
"Em không thích thứ gì, anh cũng không thể thích."
"Ừ, không thích."
Thẩm Chanh đột nhiên ngẩng đầu lên, hai tay nắm ở cổ của anh, ngửa đầu ra lệnh: "Hôn em."
Ánh mắt Thi Vực, ở trong nháy mắt này trở nên sâu thẳm tối tăm.
Người phụ nữ này ....
Biết rõ cô là cố ý, nhưng anh vẫn giành quyền chủ đạo.
Hai tay mở ra, một tay kéo cô lên, giam cấm eo thon của cô, nhích người lên phía trước, môi mỏng khêu gợi chậm rãi ép xuống.
Vừa hôn, Thẩm Chanh dựa phía sau, nhưng không có chạm đến vách tường lạnh buốt đằng sau, thì ra tay kia của anh cố ý lót ở phía sau cô.
Trong lòng cảm động săn sóc không để lại dấu vết của anh, thân thể cũng bắt đầu động tình.
Hai người hôn đến có chút thở hổn hển, lúc bắt đầu hơi thở dốc, Thi Vực liền rời khỏi môi Thẩm Chanh trước, một phát bồng cô lên.
Lúc được nhẹ nhàng thả đến trên giường, trên mặt Thẩm Chanh còn hiện ra chút đỏ ửng chưa rút.
Thi Vực cúi người, lại yêu cầu một nụ hôn sâu triền miêng giữa môi răng cô.
Thẩm Chanh không có từ chối, mơ hồ cảm giác được trong cơ thể có phần hơi nóng tỏa ra bốn phía.
Không ngờ vừa mới bắt đầu là cô câu dẫn anh, càng về sau lại thật giống như là mình trúng cái bẫy của anh.
Sau khi đầu lưỡi Thi Vực chuyển từ khóe môi Thẩm Chanh đến tai của cô, nhẹ nhàng gặm cắn.
Thẩm Chanh không thể ức chế thở dốc một tiếng.
Cô vịn lưng anh, cảm giác được đường cong duyên dáng trong áo sơ mi mỏng.
Một tiếng thở khẽ này, khiến lửa của Thi Vực đốt đến càng vượng hơn.
Giai nhân đang mang thai, cô còn không biết sống chết phát ra yêu cầu, sao anh nhịn được?
Thẩm Chanh biết anh nhịn rất vất vả.
Đưa tay ra muốn cởi nút áo trước ngực anh, không ngờ anh lại không cho, nắm lấy tay của cô.
Ngay sau đó, cả người anh phủ lên, lại cẩn thận chống đỡ thể trọng của mình, tránh đè lên cô.
Vào lúc Thẩm Chanh cho là anh sẽ có động tác kế tiếp, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng dán hai gò má lên trên cổ cô, hít sâu một hơi, sau đó không lộn xộn nữa.
Thang máy dừng lại, lúc Thẩm Chanh đi ra, quay đầu lại liếc nhìn Mạc Khuynh Tâm.
Cô ta đứng trong thang máy, trong mắt mỉm cười, giữa lông mày đều là quyến rũ xinh đẹp.
Thẩm Chanh bất giác cong khóe môi lên, tầm mắt dừng lại trên người cô ta một giây, xoay người rời đi.
Lúc tối, Thẩm Chanh bật máy vi tính lên.
Mở baidu ra, nhập vào ba chữ 'Mạc Khuynh Tâm' ở trong cột tìm kiếm.
Tư liệu tìm thấy được, chỉ có mấy cái, khác biệt rất lớn với tưởng tượng của Thẩm Chanh.
Trượt con chuột tùy tiện mở một trang ra, phía trên là giới thiệu về Mạc Khuynh Tâm.
Tên: Mạc Khuynh Tâm.
Tuổi: 26.
Nơi sinh: Không rõ.
Thân phận và bối cảnh: Con gái nuôi của tổng thống.
Thẩm Chanh tắt trang này đi, tiếp tục tra xem websites phía dưới.
Phát hiện thời gian Mạc Khuynh Tâm xuất hiện trong tầm mắt công chúng, đại khái ở trong vòng nửa năm nay.
Đầu tiên là vận dụng hậu đài cứng rắn của mình kết giao nhân vật lớn trong giới chính trị và trên thương trường, rối mới bắt đầu kinh doanh, sau đó vào ở 19 thành hoàng đế.
"Bà xã."
Không biết Thi Vực vào từ khi nào, anh cúi người ôm lấy cô từ phía sau, gác cằm lên trên vai của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Thẩm Chanh quay đầu nhìn anh, anh thuận tiện duỗi cánh tay dài ra, đóng máy vi tính.
Thẩm Chanh có vẻ hơi bất mãn với hành động của anh, "Vừa bật lên, vẫn chưa tới ba phút!"
Thi Vực dán ở bên tai cô, bá đạo nói nhỏ: "Một phút cũng không được."
Vừa mang thai, ngay cả tự do cũng không còn rồi.
Thẩm Chanh cau mày, mặt lộ vẻ không vui, "Về sau em không thể dùng thứ gì, anh cũng không thể dùng."
"Ừ, không dùng."
"Em không thể ăn thứ gì thì cũng không cho phép anh ăn."
"Ừ, không ăn."
"Đồ em không thể chơi, anh cũng không thể chơi."
"Ừ, không chơi."
"Em không thích thứ gì, anh cũng không thể thích."
"Ừ, không thích."
Thẩm Chanh đột nhiên ngẩng đầu lên, hai tay nắm ở cổ của anh, ngửa đầu ra lệnh: "Hôn em."
Ánh mắt Thi Vực, ở trong nháy mắt này trở nên sâu thẳm tối tăm.
Người phụ nữ này ....
Biết rõ cô là cố ý, nhưng anh vẫn giành quyền chủ đạo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai tay mở ra, một tay kéo cô lên, giam cấm eo thon của cô, nhích người lên phía trước, môi mỏng khêu gợi chậm rãi ép xuống.
Vừa hôn, Thẩm Chanh dựa phía sau, nhưng không có chạm đến vách tường lạnh buốt đằng sau, thì ra tay kia của anh cố ý lót ở phía sau cô.
Trong lòng cảm động săn sóc không để lại dấu vết của anh, thân thể cũng bắt đầu động tình.
Hai người hôn đến có chút thở hổn hển, lúc bắt đầu hơi thở dốc, Thi Vực liền rời khỏi môi Thẩm Chanh trước, một phát bồng cô lên.
Lúc được nhẹ nhàng thả đến trên giường, trên mặt Thẩm Chanh còn hiện ra chút đỏ ửng chưa rút.
Thi Vực cúi người, lại yêu cầu một nụ hôn sâu triền miêng giữa môi răng cô.
Thẩm Chanh không có từ chối, mơ hồ cảm giác được trong cơ thể có phần hơi nóng tỏa ra bốn phía.
Không ngờ vừa mới bắt đầu là cô câu dẫn anh, càng về sau lại thật giống như là mình trúng cái bẫy của anh.
Sau khi đầu lưỡi Thi Vực chuyển từ khóe môi Thẩm Chanh đến tai của cô, nhẹ nhàng gặm cắn.
Thẩm Chanh không thể ức chế thở dốc một tiếng.
Cô vịn lưng anh, cảm giác được đường cong duyên dáng trong áo sơ mi mỏng.
Một tiếng thở khẽ này, khiến lửa của Thi Vực đốt đến càng vượng hơn.
Giai nhân đang mang thai, cô còn không biết sống chết phát ra yêu cầu, sao anh nhịn được?
Thẩm Chanh biết anh nhịn rất vất vả.
Đưa tay ra muốn cởi nút áo trước ngực anh, không ngờ anh lại không cho, nắm lấy tay của cô.
Ngay sau đó, cả người anh phủ lên, lại cẩn thận chống đỡ thể trọng của mình, tránh đè lên cô.
Vào lúc Thẩm Chanh cho là anh sẽ có động tác kế tiếp, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng dán hai gò má lên trên cổ cô, hít sâu một hơi, sau đó không lộn xộn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro