Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Hôn lễ thế kỷ (2 )
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Hôn lễ sắp bắt đầu, Thẩm Chanh được một đám người vây đỡ đi ra khỏi phòng nghỉ.
Xa xa, liền nhìn thấy một người đang đứng ở đối diện....
"Ma bài bạc, cha vẫn còn biết đường đến sao!"
Thẩm Chanh tức giận liếc nhìn Thẩm Trung Minh, mày nhíu chặt lại.
"Con gái kết hôn, sao người làm cha như ta có thể không đến?"
Thẩm Trung Minh một thân tây trang thẳng thớm, nhìn thấy Thẩm Chanh, ông cười ngượng ngập một tiếng, bước nhanh đi tới phía cô.
Đi đến trước mặt cô, quan sát đánh giá cô một phen: "Con gái nhà cha, chính là xinh đẹp! Nhìn mặc áo cưới này, tựa như tiên nữ hạ phàm!"
"Cút!"
Thẩm Trung Minh cũng không tức giận, cười hỏi cô, "Con gái, cảm giác như thế nào? Khẩn trương không?"
"Ai cần cha lo!"
"Xem đi, tính xấu đó lại tới rồi. Nào con gái, hít sâu một hơi, thả lỏng ...."
"Thẩm Trung Minh, cha là đến chọc cười sao."
"Con gái nhà cha nói sao, thì chính là như vậy!"
"...."
"Được rồi con gái, đi nhanh đi, con nên xuất hiện rồi."
Khúc nhạc hôn lễ trang nghiêm, đúng lúc vang lên.
Một tay Thẩm Chanh cầm hoa cô dâu, một tay khoác tay Thẩm Trung Minh, đi lên thảm đỏ.
Ở sau lưng cô, bốn tiếu hoa đồng chia ra bưng mỗi góc áo cưới, theo cô chậm rãi đi đến thảm đỏ.
Người đàn ông đứng ở cuối thảm đỏ, vẫn là phong hoa tuyệt đại như vậy.
Ánh mặt trời xuyên qua thủy tinh chiếu xuống trên người Thi Vực, phủ lên toàn thân một tầng ánh sáng nhẹ nhàng, giống như vương giả, mạnh mẽ, đẹp trai, hoàn mỹ.
Thẩm Chanh nhìn anh, đột nhiên hốc mắt có chút nóng lên.
Trong lòng giống như chiếu vào một luồng ánh sáng mặt trời, ấm ấm áp áp, khiến cô có một chút xúc động muốn khóc.
Cô rõ ràng không phải là người thích khóc, không, phải nói là người sẽ không khóc, nhưng cuối cùng lại mềm yếu trước mặt anh như vậy.
Đột nhiên, Thi Vực mở bước chân ra, đi về phía Thẩm Chanh.
Dừng lại ở nơi cách cô nửa mét xa, duỗi tay về phía cô.
Thẩm Trung Minh cũng lập tức dừng bước lại, quay đầu nhìn Thẩm Chanh, cố nén chua xót trong lòng đặt tay cô lên trên tay Thi Vực, "Cha giao con gái cho con, con phải đối với con bé thật tốt."
Nói xong, ông nhìn về phía Thẩm Chanh, cười, "Con gái, phải hạnh phúc đó!"
Thoạt nhìn rất thoải mái, nhưng thật ra có chút không bỏ xuống được.
Nhưng ông biết, đây là kết quả tốt nhất của con gái.
Có thể nhìn cô xuất giá, ít nhất sẽ không lưu lại tiếc nuối gì.
Vành mắt Thẩm Chanh bất giác đỏ hoe, xúc động như vậy làm gì, khiến cho cô có chút muốn khóc rồi.
Nhìn Thi Vực dẫn Thẩm Chanh đi tới, mục sư mới sực tỉnh, vội vàng lấy đồ đã chuẩn bị xong ra.
Hắng giọng một tiếng, bắt đầu tuyên thệ: "Thi Vực tiên sinh, xin hỏi ngài ...."
"Tôi đồng ý."
Không đợi mục sư đọc xong, Thi Vực trực tiếp liền chặt đứt lời của ông ta.
Mục sư hơi ngượng ngùng hắng giọng một tiếng, tiếp tục đọc lời thề: "Thẩm Chanh tiểu thư, xin hỏi cô...."
"Cô ấy cũng đồng ý."
Trong giáo đường, lập tức một mảnh xôn xao.
Quả thật quá khí phách!
Thẩm Chanh lại nở nụ cười, "Ừ, tôi nghe theo!"
Mọi người:....
Đầu mục sư đầy hắc tuyến, yên lặng không nói gì.
Thi Vực nhìn cô, con ngươi thâm thúy sâu không thấy đáy, mang theo tràn đầy yêu thương cưng chìu.
Trong mắt Thẩm Chanh đầy ý cười, đối diện với tầm mắt của anh, cười đến càng sáng lạn.
Hai người thâm tình nhìn nhau, không coi ai ra gì.
"Khụ...khụ."
Mục sư nắm tay chống đỡ trên bờ môi, nhẹ nhàng ho khan, lôi sự chú ý của mọi người trở lại.
"Mời đôi tân nhân trao đổi nhẫn."
Thi Vực mở hộp nhẫn có bề ngoài tinh sảo ra, tia sáng sáng chói đoạt mắt người, hiện trường liên tiếp có âm thanh hít khí lạnh.
Cũng không thể trách bọn họ kinh ngạc, bởi vì trên mặt nhẫn vây quanh một miếng ngọc xanh cực lớn.
Kim cương thiên nhiên có màu đều là hàng vô giá, huống chi là một miếng ngọc xanh khan hiếm?
Nhìn ra ít nhất phải là khoảng mười carat, loại nhẫn kim cương này, có thể nói là có thể gặp nhưng không thể cầu.
Xa xa, liền nhìn thấy một người đang đứng ở đối diện....
"Ma bài bạc, cha vẫn còn biết đường đến sao!"
Thẩm Chanh tức giận liếc nhìn Thẩm Trung Minh, mày nhíu chặt lại.
"Con gái kết hôn, sao người làm cha như ta có thể không đến?"
Thẩm Trung Minh một thân tây trang thẳng thớm, nhìn thấy Thẩm Chanh, ông cười ngượng ngập một tiếng, bước nhanh đi tới phía cô.
Đi đến trước mặt cô, quan sát đánh giá cô một phen: "Con gái nhà cha, chính là xinh đẹp! Nhìn mặc áo cưới này, tựa như tiên nữ hạ phàm!"
"Cút!"
Thẩm Trung Minh cũng không tức giận, cười hỏi cô, "Con gái, cảm giác như thế nào? Khẩn trương không?"
"Ai cần cha lo!"
"Xem đi, tính xấu đó lại tới rồi. Nào con gái, hít sâu một hơi, thả lỏng ...."
"Thẩm Trung Minh, cha là đến chọc cười sao."
"Con gái nhà cha nói sao, thì chính là như vậy!"
"...."
"Được rồi con gái, đi nhanh đi, con nên xuất hiện rồi."
Khúc nhạc hôn lễ trang nghiêm, đúng lúc vang lên.
Một tay Thẩm Chanh cầm hoa cô dâu, một tay khoác tay Thẩm Trung Minh, đi lên thảm đỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở sau lưng cô, bốn tiếu hoa đồng chia ra bưng mỗi góc áo cưới, theo cô chậm rãi đi đến thảm đỏ.
Người đàn ông đứng ở cuối thảm đỏ, vẫn là phong hoa tuyệt đại như vậy.
Ánh mặt trời xuyên qua thủy tinh chiếu xuống trên người Thi Vực, phủ lên toàn thân một tầng ánh sáng nhẹ nhàng, giống như vương giả, mạnh mẽ, đẹp trai, hoàn mỹ.
Thẩm Chanh nhìn anh, đột nhiên hốc mắt có chút nóng lên.
Trong lòng giống như chiếu vào một luồng ánh sáng mặt trời, ấm ấm áp áp, khiến cô có một chút xúc động muốn khóc.
Cô rõ ràng không phải là người thích khóc, không, phải nói là người sẽ không khóc, nhưng cuối cùng lại mềm yếu trước mặt anh như vậy.
Đột nhiên, Thi Vực mở bước chân ra, đi về phía Thẩm Chanh.
Dừng lại ở nơi cách cô nửa mét xa, duỗi tay về phía cô.
Thẩm Trung Minh cũng lập tức dừng bước lại, quay đầu nhìn Thẩm Chanh, cố nén chua xót trong lòng đặt tay cô lên trên tay Thi Vực, "Cha giao con gái cho con, con phải đối với con bé thật tốt."
Nói xong, ông nhìn về phía Thẩm Chanh, cười, "Con gái, phải hạnh phúc đó!"
Thoạt nhìn rất thoải mái, nhưng thật ra có chút không bỏ xuống được.
Nhưng ông biết, đây là kết quả tốt nhất của con gái.
Có thể nhìn cô xuất giá, ít nhất sẽ không lưu lại tiếc nuối gì.
Vành mắt Thẩm Chanh bất giác đỏ hoe, xúc động như vậy làm gì, khiến cho cô có chút muốn khóc rồi.
Nhìn Thi Vực dẫn Thẩm Chanh đi tới, mục sư mới sực tỉnh, vội vàng lấy đồ đã chuẩn bị xong ra.
Hắng giọng một tiếng, bắt đầu tuyên thệ: "Thi Vực tiên sinh, xin hỏi ngài ...."
"Tôi đồng ý."
Không đợi mục sư đọc xong, Thi Vực trực tiếp liền chặt đứt lời của ông ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mục sư hơi ngượng ngùng hắng giọng một tiếng, tiếp tục đọc lời thề: "Thẩm Chanh tiểu thư, xin hỏi cô...."
"Cô ấy cũng đồng ý."
Trong giáo đường, lập tức một mảnh xôn xao.
Quả thật quá khí phách!
Thẩm Chanh lại nở nụ cười, "Ừ, tôi nghe theo!"
Mọi người:....
Đầu mục sư đầy hắc tuyến, yên lặng không nói gì.
Thi Vực nhìn cô, con ngươi thâm thúy sâu không thấy đáy, mang theo tràn đầy yêu thương cưng chìu.
Trong mắt Thẩm Chanh đầy ý cười, đối diện với tầm mắt của anh, cười đến càng sáng lạn.
Hai người thâm tình nhìn nhau, không coi ai ra gì.
"Khụ...khụ."
Mục sư nắm tay chống đỡ trên bờ môi, nhẹ nhàng ho khan, lôi sự chú ý của mọi người trở lại.
"Mời đôi tân nhân trao đổi nhẫn."
Thi Vực mở hộp nhẫn có bề ngoài tinh sảo ra, tia sáng sáng chói đoạt mắt người, hiện trường liên tiếp có âm thanh hít khí lạnh.
Cũng không thể trách bọn họ kinh ngạc, bởi vì trên mặt nhẫn vây quanh một miếng ngọc xanh cực lớn.
Kim cương thiên nhiên có màu đều là hàng vô giá, huống chi là một miếng ngọc xanh khan hiếm?
Nhìn ra ít nhất phải là khoảng mười carat, loại nhẫn kim cương này, có thể nói là có thể gặp nhưng không thể cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro