Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Không thể chạm vào lạnh, không có dể hư như vậy
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Một người đàn ông trưởng thành, ai không có nhu cầu sinh lý, mới vừa
rồi anh bị cô trêu chọc đến không chịu nổi, không được giải quyết, không kịp hạ nhiệt độ còn không bị nghẹn chết sao.
Thẩm Chanh cảm thấy mình chơi có hơi quá, bảo người hầu đưa qua hai tách cà phê đá, một ly thêm đường, một ly không thêm đường.
Mỗi tay cô bưng một ly cà phê đi về phía bể bơi, đi đến sau lưng Thi Vực, cô khẽ hỏi: "Uống cà phê không."
Vốn là muốn dùng cà phê đá coi như đền bù tổn thất, không ngờ bị anh trực tiếp từ chối: "Không uống."
"Có đá."
"Không uống."
"À! Vậy tôi tự uống."
Thẩm Chanh có chút mất mát đáp lại một tiếng, liền trực tiếp ngồi xuống cạnh bể bơi, tiện tay đặt một tách cà phê lên mặt đất, bưng một tách khác lên muốn uống.
Thi Vực lại đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt, trong đó mang theo chút vắng lặng: "Cũng không cho phép em uống."
Tay bưng cà phê dừng ở trên bờ môi, đôi mắt Thẩm Chanh nheo lại, không hiểu hỏi anh: "Tại sao?"
Uống ly cà phê cũng phải trải qua sự cho phép của anh sao, có phải người đàn ông này quá bá đạo rồi không.
Thi Vực không nói gì, mà là duỗi tay lấy hộp thuốc lá ở mép bể bơi bên cạnh qua, rút ra một điếu thuốc đốt lên, có chút phiền muộn hít một hơi, im lặng mấy giây, mới mang theo vài phần không kiên nhẫn mở miệng: "Không phải nói trong thời kỳ đặc biệt phụ nữ không thể đụng vào lạnh à."
Chính vì lý do này?
Thẩm Chanh không khỏi cong khóe môi lên, anh đây là tham muốn giữ lấy quá mạnh mẽ, dục vọng khống chế quá nặng, hay là đang quan tâm cô?
Cô nở nụ cười, lạnh nhạt nói: "Không có dễ hư như vậy."
Bắt đầu từ mười sáu tuổi, cuộc đời của cô đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, mỗi ngày đều nghĩ đến phải gạt người, lừa tiền như thế nào, có bao giờ để ý qua những chuyện này.
Cô bưng cà phê lên uống một ngụm, cà phê không đường, có chút đắng, xen lẫn chút lạnh buốt và vị chát, nhanh chóng lan tràn đến trong miệng.
Thi Vực nhìn cô, ánh mắt mơ hồ trầm xuống, bàn tay to đột nhiên đưa đến trước mặt của cô, bá đạo túm lấy tách cà phê trong tay cô.
Bởi vì sức lực quá lớn, cà phê tràn ra ngoài một chút, rơi vào trong bể bơi, từ từ nhuộm dần ra, hòa làm một thể.
Một tay Thi Vực cầm điếu thuốc, một tay bưng cà phê, liên tiếp hút vài điếu thuốc, mới đưa tách cà phê đến trên miệng nhẹ nhấp một ngụm.
Anh dường như rất không quen hương vị đắng chát này, chỉ uống một hớp nhỏ, liền nhíu mày.
Thẩm Chanh không có chú ý đến chuyện anh có thích uống cà phê đắng không, mà đang chú ý đến chuyện anh uống tách của cô.
Lén nâng khóe môi cười nhạt, cô mở miệng hỏi anh: "Nghe nói anh thích sạch sẽ, còn là rất nghiêm trọng, sao, không chê cái tách người khác đã uống?"
"Em không phải người khác." Thi Vực sửa chữa lời của cô, nhìn cô, giọng điệu và nét mặt của anh giống như rất lạnh nhạt, rất chìm lãnh: "Hơn nữa em từng ngủ qua với tôi, đến nước miếng tôi cũng nếm qua rồi, chẳng lẽ còn sẽ chú ý đồ em đã dùng qua?"
Ngủ với cô, nếm nước miếng của cô, nhất định phải nói đến thẳng thắn như vậy mới được à.
Thẩm Chanh không thể nhịn được, hỏi anh: "Ngủ với tôi là cảm giác gì, vậy nước miếng là mùi vị gì?"
"Không có cảm giác, không có mùi vị."
Thi Vực có chút phiền muộn phun ra một câu như vậy, sau đó tiếp tục hút thuốc, ngửa đầu chậm rãi phun vòng khói, tư thế tùy ý, lại hoàn toàn biểu lộ cao quý rõ ràng.
Anh để trần nửa người trên, nước không có qua nửa người dưới của anh, nhờ ngọn đèn bên cạnh bể bơi nên có thể dễ dàng nhìn thấy dáng người hoàn mỹ, cùng với phần bụng phía trên khiến người hấp dẫn mơ màng của anh.
Thẩm Chanh đối diện với tròng mắt của anh, khóe mắt cong cong, kéo môi cười đến xấu xa, "Không có cảm giác thì anh ở đây ngâm nước làm gì, ông xã...."
Thẩm Chanh cảm thấy mình chơi có hơi quá, bảo người hầu đưa qua hai tách cà phê đá, một ly thêm đường, một ly không thêm đường.
Mỗi tay cô bưng một ly cà phê đi về phía bể bơi, đi đến sau lưng Thi Vực, cô khẽ hỏi: "Uống cà phê không."
Vốn là muốn dùng cà phê đá coi như đền bù tổn thất, không ngờ bị anh trực tiếp từ chối: "Không uống."
"Có đá."
"Không uống."
"À! Vậy tôi tự uống."
Thẩm Chanh có chút mất mát đáp lại một tiếng, liền trực tiếp ngồi xuống cạnh bể bơi, tiện tay đặt một tách cà phê lên mặt đất, bưng một tách khác lên muốn uống.
Thi Vực lại đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt, trong đó mang theo chút vắng lặng: "Cũng không cho phép em uống."
Tay bưng cà phê dừng ở trên bờ môi, đôi mắt Thẩm Chanh nheo lại, không hiểu hỏi anh: "Tại sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Uống ly cà phê cũng phải trải qua sự cho phép của anh sao, có phải người đàn ông này quá bá đạo rồi không.
Thi Vực không nói gì, mà là duỗi tay lấy hộp thuốc lá ở mép bể bơi bên cạnh qua, rút ra một điếu thuốc đốt lên, có chút phiền muộn hít một hơi, im lặng mấy giây, mới mang theo vài phần không kiên nhẫn mở miệng: "Không phải nói trong thời kỳ đặc biệt phụ nữ không thể đụng vào lạnh à."
Chính vì lý do này?
Thẩm Chanh không khỏi cong khóe môi lên, anh đây là tham muốn giữ lấy quá mạnh mẽ, dục vọng khống chế quá nặng, hay là đang quan tâm cô?
Cô nở nụ cười, lạnh nhạt nói: "Không có dễ hư như vậy."
Bắt đầu từ mười sáu tuổi, cuộc đời của cô đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, mỗi ngày đều nghĩ đến phải gạt người, lừa tiền như thế nào, có bao giờ để ý qua những chuyện này.
Cô bưng cà phê lên uống một ngụm, cà phê không đường, có chút đắng, xen lẫn chút lạnh buốt và vị chát, nhanh chóng lan tràn đến trong miệng.
Thi Vực nhìn cô, ánh mắt mơ hồ trầm xuống, bàn tay to đột nhiên đưa đến trước mặt của cô, bá đạo túm lấy tách cà phê trong tay cô.
Bởi vì sức lực quá lớn, cà phê tràn ra ngoài một chút, rơi vào trong bể bơi, từ từ nhuộm dần ra, hòa làm một thể.
Một tay Thi Vực cầm điếu thuốc, một tay bưng cà phê, liên tiếp hút vài điếu thuốc, mới đưa tách cà phê đến trên miệng nhẹ nhấp một ngụm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh dường như rất không quen hương vị đắng chát này, chỉ uống một hớp nhỏ, liền nhíu mày.
Thẩm Chanh không có chú ý đến chuyện anh có thích uống cà phê đắng không, mà đang chú ý đến chuyện anh uống tách của cô.
Lén nâng khóe môi cười nhạt, cô mở miệng hỏi anh: "Nghe nói anh thích sạch sẽ, còn là rất nghiêm trọng, sao, không chê cái tách người khác đã uống?"
"Em không phải người khác." Thi Vực sửa chữa lời của cô, nhìn cô, giọng điệu và nét mặt của anh giống như rất lạnh nhạt, rất chìm lãnh: "Hơn nữa em từng ngủ qua với tôi, đến nước miếng tôi cũng nếm qua rồi, chẳng lẽ còn sẽ chú ý đồ em đã dùng qua?"
Ngủ với cô, nếm nước miếng của cô, nhất định phải nói đến thẳng thắn như vậy mới được à.
Thẩm Chanh không thể nhịn được, hỏi anh: "Ngủ với tôi là cảm giác gì, vậy nước miếng là mùi vị gì?"
"Không có cảm giác, không có mùi vị."
Thi Vực có chút phiền muộn phun ra một câu như vậy, sau đó tiếp tục hút thuốc, ngửa đầu chậm rãi phun vòng khói, tư thế tùy ý, lại hoàn toàn biểu lộ cao quý rõ ràng.
Anh để trần nửa người trên, nước không có qua nửa người dưới của anh, nhờ ngọn đèn bên cạnh bể bơi nên có thể dễ dàng nhìn thấy dáng người hoàn mỹ, cùng với phần bụng phía trên khiến người hấp dẫn mơ màng của anh.
Thẩm Chanh đối diện với tròng mắt của anh, khóe mắt cong cong, kéo môi cười đến xấu xa, "Không có cảm giác thì anh ở đây ngâm nước làm gì, ông xã...."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro