Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Lễ gặp mặt
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Ông mặc một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn sạch sẽ, chắp tay đứng ở bên cửa sổ, nhìn đăm đăm bên ngoài cao ốc.
Nhìn từ phía sau, nhìn không ra tuổi của ông, nhưng rõ ràng có thể thấy được vài sợi tóc trong mái tóc đen.
Mặc dù Thẩm Chanh không có nhìn thấy bộ dáng của ông, nhưng từ cách ăn mặc của ông liền đoán được ông là ai.
"Lão gia."
Đi vào phòng nghỉ, cô nhẹ hô một tiếng.
Nghe được giọng nói của cô, người nọ xoay người lại, là một ông lão rất hiền lành, tóc chải rất nghiêm túc, không mất trật tự chút nào.
Hơi hạ tầm mắt xuống, đôi mắt màu nâu sẫm, như là đang nói ra năm tháng thăng trầm.
"Đến rồi."
Nhìn thấy Thẩm Chanh, ông cụ Thi lộ ra một nụ cười hiền lành.
Thẩm Chanh cho rằng, tất cả trưởng bối nhà có tiền đều rất biết làm dáng, vạn năm không thay đổi không nói cười tùy tiện, nhưng không ngờ, nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh này, sẽ bình dị gần gũi như vậy.
"Lão gia, ông ngồi đi."
Thẩm Chanh lễ phép ý bảo ông cụ Thi ngồi xuống ghế sofa, nhưng ông cụ Thi lại không có ý muốn ngồi, mà là vẫy vẫy tay với Thẩm Chanh, "Cháu gái, qua đây."
Hai chữ cháu gái này nói ra từ trong miệng ông, rất là thân thiết.
Rõ ràng chỉ là gặp mặt lần đầu tiên, lại cực kỳ giống như bạn cũ quen biết đã lâu, không có lạnh nhạt, không có lạ lẫm.
Thẩm Chanh đi về phía ông, vừa đứng thẳng ở trước mặt anh, chỉ thấy ông móc từ trong túi áo kiều Tôn Trung Sơn ra một cái hộp cũ, giao lên trên tay cô.
"Lão gia, ông đây là?"
Nhìn cái hộp trong tay, Thẩm Chanh không khỏi nhíu mày.
"Quà gặp mặt." Ông cụ Thi cười.
"Lần đầu tiên gặp mặt với ông, vốn nên là người vãn bối như cháu đến tặng quà gặp mặt, sao có thể ...."
Không đợi Thẩm Chanh nói hết lời, ông cụ Thi lại lên tiếng: "Sinh hai đứa bé mập mạp, bây giờ cháu là công thần lớn nhất nhà họ Thi. Chịu nổi."
Thẩm Chanh biết ông ám chỉ ý gì, bình thường ở loại danh môn vọng tộc này, đều có tư tưởng trọng nam khinh nữ, đặc biệt người đời trước, tư tưởng này quá nặng.
Bởi vì theo bọn họ, tuy con gái hiểu chuyện, nhưng sớm muộn cũng là phải lập gia đình, có một câu gọi là sau khi xuất giá theo họ chồng, vậy thì trở thành người ngoài của nhà mẹ đẻ.
Nhưng con trai lại có thể truyền đời đời, kế thừa từng mạch, tương truyền đời đời, khiến người ta thịnh vượng hơn.
"Cháu gái, không nên suy nghĩ nhiều, ông tặng cháu quà gặp mặt không có ý tứ gì khác." Ông cụ Thi vẫn ở chỗ cũ cười: "Chỉ là một cái vòng bạc, không bao nhiêu tiền. Là bà nội Tiểu Vực lưu lại, trước khi chết bà ấy đã ngàn căn vạn dặn, bảo ta nhất định phải tự tay giao vòng tay này đến tay cháu dâu tương lai. Tuy rằng đã muộn một chút, nhưng cuối cùng cũng không có nuốt elời."
Lúc này Thẩm Chanh mới chợt hiểu, đó cũng không phải một quà gặp mặt bình thường, mà là bảo vật gia truyền của nhà họ Thi.
Dù không bao nhiêu tiền, nhưng ý nghĩa lại rất trọng đại.
Quà tặng quý trọng như vậy, cô cảm thấy nhận không nổi, vì vậy đẩy cái hộp tới trước, "Lão gia, chiếc vòng này cháu không thể nhận, cháu dâu tương lai của ông còn có một người nữa, cho nên cháu cảm thấy chiếc vòng này còn cần ông bảo quản thêm một thời gian ngắn."
"Bảo cháu cầm thì cháu cứ cầm, quà ta tặng ra ngoài, chưa bao giờ thu hồi lại. Hơn nữa chiếc vòng này là một cặp, cháu dâu tương lai khác vào cửa, ta cũng sẽ giống như bây giờ tự tay giao cho con bé. Nhanh nhận đi."
Dù cho đã qua tuổi thất tuần, nhưng ông nói chuyện, giọng nói vẫn hùng hồn mạnh mẽ giống như chuông lớn, mang theo khí phách không để cho người ta kháng cự.
Ông mặc một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn sạch sẽ, chắp tay đứng ở bên cửa sổ, nhìn đăm đăm bên ngoài cao ốc.
Nhìn từ phía sau, nhìn không ra tuổi của ông, nhưng rõ ràng có thể thấy được vài sợi tóc trong mái tóc đen.
Mặc dù Thẩm Chanh không có nhìn thấy bộ dáng của ông, nhưng từ cách ăn mặc của ông liền đoán được ông là ai.
"Lão gia."
Đi vào phòng nghỉ, cô nhẹ hô một tiếng.
Nghe được giọng nói của cô, người nọ xoay người lại, là một ông lão rất hiền lành, tóc chải rất nghiêm túc, không mất trật tự chút nào.
Hơi hạ tầm mắt xuống, đôi mắt màu nâu sẫm, như là đang nói ra năm tháng thăng trầm.
"Đến rồi."
Nhìn thấy Thẩm Chanh, ông cụ Thi lộ ra một nụ cười hiền lành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Chanh cho rằng, tất cả trưởng bối nhà có tiền đều rất biết làm dáng, vạn năm không thay đổi không nói cười tùy tiện, nhưng không ngờ, nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh này, sẽ bình dị gần gũi như vậy.
"Lão gia, ông ngồi đi."
Thẩm Chanh lễ phép ý bảo ông cụ Thi ngồi xuống ghế sofa, nhưng ông cụ Thi lại không có ý muốn ngồi, mà là vẫy vẫy tay với Thẩm Chanh, "Cháu gái, qua đây."
Hai chữ cháu gái này nói ra từ trong miệng ông, rất là thân thiết.
Rõ ràng chỉ là gặp mặt lần đầu tiên, lại cực kỳ giống như bạn cũ quen biết đã lâu, không có lạnh nhạt, không có lạ lẫm.
Thẩm Chanh đi về phía ông, vừa đứng thẳng ở trước mặt anh, chỉ thấy ông móc từ trong túi áo kiều Tôn Trung Sơn ra một cái hộp cũ, giao lên trên tay cô.
"Lão gia, ông đây là?"
Nhìn cái hộp trong tay, Thẩm Chanh không khỏi nhíu mày.
"Quà gặp mặt." Ông cụ Thi cười.
"Lần đầu tiên gặp mặt với ông, vốn nên là người vãn bối như cháu đến tặng quà gặp mặt, sao có thể ...."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không đợi Thẩm Chanh nói hết lời, ông cụ Thi lại lên tiếng: "Sinh hai đứa bé mập mạp, bây giờ cháu là công thần lớn nhất nhà họ Thi. Chịu nổi."
Thẩm Chanh biết ông ám chỉ ý gì, bình thường ở loại danh môn vọng tộc này, đều có tư tưởng trọng nam khinh nữ, đặc biệt người đời trước, tư tưởng này quá nặng.
Bởi vì theo bọn họ, tuy con gái hiểu chuyện, nhưng sớm muộn cũng là phải lập gia đình, có một câu gọi là sau khi xuất giá theo họ chồng, vậy thì trở thành người ngoài của nhà mẹ đẻ.
Nhưng con trai lại có thể truyền đời đời, kế thừa từng mạch, tương truyền đời đời, khiến người ta thịnh vượng hơn.
"Cháu gái, không nên suy nghĩ nhiều, ông tặng cháu quà gặp mặt không có ý tứ gì khác." Ông cụ Thi vẫn ở chỗ cũ cười: "Chỉ là một cái vòng bạc, không bao nhiêu tiền. Là bà nội Tiểu Vực lưu lại, trước khi chết bà ấy đã ngàn căn vạn dặn, bảo ta nhất định phải tự tay giao vòng tay này đến tay cháu dâu tương lai. Tuy rằng đã muộn một chút, nhưng cuối cùng cũng không có nuốt elời."
Lúc này Thẩm Chanh mới chợt hiểu, đó cũng không phải một quà gặp mặt bình thường, mà là bảo vật gia truyền của nhà họ Thi.
Dù không bao nhiêu tiền, nhưng ý nghĩa lại rất trọng đại.
Quà tặng quý trọng như vậy, cô cảm thấy nhận không nổi, vì vậy đẩy cái hộp tới trước, "Lão gia, chiếc vòng này cháu không thể nhận, cháu dâu tương lai của ông còn có một người nữa, cho nên cháu cảm thấy chiếc vòng này còn cần ông bảo quản thêm một thời gian ngắn."
"Bảo cháu cầm thì cháu cứ cầm, quà ta tặng ra ngoài, chưa bao giờ thu hồi lại. Hơn nữa chiếc vòng này là một cặp, cháu dâu tương lai khác vào cửa, ta cũng sẽ giống như bây giờ tự tay giao cho con bé. Nhanh nhận đi."
Dù cho đã qua tuổi thất tuần, nhưng ông nói chuyện, giọng nói vẫn hùng hồn mạnh mẽ giống như chuông lớn, mang theo khí phách không để cho người ta kháng cự.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro