Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Lớn như vậy, vẫn chưa từng cõng phụ nữ!
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
"Còn có ai chạm qua em?"
Khi nghe được Thi Vực dò hỏi Thẩm Chanh lần nữa, tất cả thủ hạ đã nắm người của cô, đều chủ động đứng dậy.
Mà kết quả của bọn họ, giống như người vừa rồi, tự mình phế tay!
Lập tức, máu tanh văng khắp nơi, hiện trường lành lạnh, khiến người ta hoàn toàn mất hết ham muốn ở lại.
"Chúng ta đi."
Thu hồi tầm mắt từ trên người những người kia, Thi Vực xoay người đi dắt tay Thẩm Chanh.
Nhìn thấy bàn tay anh duỗi tới, Thẩm Chanh cố ý nghiêng nghiêng thân thể tránh đi, không cho anh dắt.
"Thẩm Chanh Tử?" Thi Vực híp mắt, hơi thở nguy hiểm phát ra từ trong con ngươi anh, "Bản lãnh lắm, hửm?"
Thẩm Chanh câu khóe môi, cười đến quyến rũ tận xương, "Chân tôi đau."
"Tôi không dắt chân của em."
Thẩm Chanh: "...."
Chẳng qua chỉ là uyển chuyển nói cho anh biết, muốn cho anh cõng thôi mà....
Anh là thật không hiểu hay là giả không hiểu?
Cô có chút buồn bực, giống như hờn dỗi đi qua từ bên cạnh Thi Vực, không để ý tới người.
"Gọi ông xã, tôi cõng em."
Mẹ kiếp, Thẩm Chanh chợt dừng chân, đối diện với con ngươi mang theo vài phần nghiền ngẫm kia, "Anh chơi tôi?"
"Ừ, sở thích lớn nhất của tôi chính là chơi em."
"Chơi em gái anh!"
"Em nhỏ hơn tôi, xem như em gái, cho nên vẫn là chơi em."
"...."
"Nhanh lên, gọi tôi."
"Không gọi."
"Gọi!"
"Không gọi."
Thi Vực đột nhiên đưa tay ôm chầm eo của cô, một tay kéo cô vào trong ngực, cúi đầu phun hơi thở ấm áp ở trên mặt của cô, cười như không cười, lại có chút ngả ngớn mở miệng, "Xác định sao?"
Bộ dạng xấu xa kia của anh, khiến người ta vừa nhìn đã biết đang có mưu đồ gì đó.
Thẩm Chanh không phải chưa chứng kiến được bộ dạng không biết xấu hổ của anh, cho nên không có ý định cứng đối cứng với anh, vì vậy câu môi, thanh tao hô một tiếng: "Ông xã...."
Tôn Nham: "...."
Tiết tháo của thiếu phu nhân, không chỉ đã tan nát đầy đất, còn bị Điềm Tâm ăn rồi.
"Đi lên."
Thi Vực ngồi xổm xuống ở phía trước Thẩm Chanh.
Nhìn thấy cử động của anh, Thẩm Chanh nâng khóe môi lên, cười bò lên lưng của anh.
"Vịn chắc." Anh lạnh giọng nhắc nhở.
"Ừ!"
Nằm ở trên lưng của anh, cô dùng tay ôm lấy cổ của anh, cười đến càng thêm thỏa mãn.
Cô quay đầu, dán sát mặt ở trên tấm lưng nở nang của anh, ngửi được hương vị độc hữu ở trên người anh, tất cả lo lắng và không vui trong lòng, trong nháy mắt toàn bộ đều tan thành mây khói.
Tôn Nham: "...."
Có thể bận tâm cảm thụ của anh một chút không, anh lớn như vậy, vẫn chưa từng cõng phụ nữ!
Thấy Tôn Nham đang dùng một loại ánh mắt 'Không nói gì' nhìn mình, Thẩm Chanh cười đến tinh ranh, "Sao, có phải là rất hâm mộ tôi có một ông xã lợi hại như vậy không?"
Tôn Nham: "...."
Anh thanh niên trai tráng, hâm mộ phụ nữ làm cái gì, anh có nhu cầu là một người vợ, cũng không phải một người chồng!
Thẩm Chanh nhìn anh ta, cười xấu xa, "À không đúng, anh hẳn là rất hâm mộ chồng của tôi có một người vợ rất xinh đẹp."
"Anh ta dám."
Lời này, là phát ra từ trong miệng Thi Vực.
Anh bá đạo đến có chút quá đáng, ngay cả người khác hâm mộ anh có một người vợ xinh đẹp cũng không cho phép.
Mà Thẩm Chanh cũng biết, anh chính là chuyên chế và cường thế như vậy.
Đồ đạc của anh, không thể bị nhúng chàm chút nào, người phụ nữ của anh, không người nào không thể động tâm tư.
Mà cô, là anh nhận định, dùng tính cách của anh, cho dù có một ngày anh chán ghét, không muốn nữa, cũng nhất định sẽ không chắp tay nhường ra, càng sẽ không để cho cô thành là người của đàn ông khác.
Thẩm Chanh cười nhẹ, nghĩ đến giống như có chút dài xa rồi.
Thực sự có một ngày như vậy, để nói sau.
Vẻ mặt Tôn Nham rối rắm: "...."
Thật sự là đủ rồi, đừng mang theo chơi đùa như vậy được không, anh độc thân trêu ai ghẹo ai, có cần dùng để nói chuyện không!
Khi nghe được Thi Vực dò hỏi Thẩm Chanh lần nữa, tất cả thủ hạ đã nắm người của cô, đều chủ động đứng dậy.
Mà kết quả của bọn họ, giống như người vừa rồi, tự mình phế tay!
Lập tức, máu tanh văng khắp nơi, hiện trường lành lạnh, khiến người ta hoàn toàn mất hết ham muốn ở lại.
"Chúng ta đi."
Thu hồi tầm mắt từ trên người những người kia, Thi Vực xoay người đi dắt tay Thẩm Chanh.
Nhìn thấy bàn tay anh duỗi tới, Thẩm Chanh cố ý nghiêng nghiêng thân thể tránh đi, không cho anh dắt.
"Thẩm Chanh Tử?" Thi Vực híp mắt, hơi thở nguy hiểm phát ra từ trong con ngươi anh, "Bản lãnh lắm, hửm?"
Thẩm Chanh câu khóe môi, cười đến quyến rũ tận xương, "Chân tôi đau."
"Tôi không dắt chân của em."
Thẩm Chanh: "...."
Chẳng qua chỉ là uyển chuyển nói cho anh biết, muốn cho anh cõng thôi mà....
Anh là thật không hiểu hay là giả không hiểu?
Cô có chút buồn bực, giống như hờn dỗi đi qua từ bên cạnh Thi Vực, không để ý tới người.
"Gọi ông xã, tôi cõng em."
Mẹ kiếp, Thẩm Chanh chợt dừng chân, đối diện với con ngươi mang theo vài phần nghiền ngẫm kia, "Anh chơi tôi?"
"Ừ, sở thích lớn nhất của tôi chính là chơi em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chơi em gái anh!"
"Em nhỏ hơn tôi, xem như em gái, cho nên vẫn là chơi em."
"...."
"Nhanh lên, gọi tôi."
"Không gọi."
"Gọi!"
"Không gọi."
Thi Vực đột nhiên đưa tay ôm chầm eo của cô, một tay kéo cô vào trong ngực, cúi đầu phun hơi thở ấm áp ở trên mặt của cô, cười như không cười, lại có chút ngả ngớn mở miệng, "Xác định sao?"
Bộ dạng xấu xa kia của anh, khiến người ta vừa nhìn đã biết đang có mưu đồ gì đó.
Thẩm Chanh không phải chưa chứng kiến được bộ dạng không biết xấu hổ của anh, cho nên không có ý định cứng đối cứng với anh, vì vậy câu môi, thanh tao hô một tiếng: "Ông xã...."
Tôn Nham: "...."
Tiết tháo của thiếu phu nhân, không chỉ đã tan nát đầy đất, còn bị Điềm Tâm ăn rồi.
"Đi lên."
Thi Vực ngồi xổm xuống ở phía trước Thẩm Chanh.
Nhìn thấy cử động của anh, Thẩm Chanh nâng khóe môi lên, cười bò lên lưng của anh.
"Vịn chắc." Anh lạnh giọng nhắc nhở.
"Ừ!"
Nằm ở trên lưng của anh, cô dùng tay ôm lấy cổ của anh, cười đến càng thêm thỏa mãn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô quay đầu, dán sát mặt ở trên tấm lưng nở nang của anh, ngửi được hương vị độc hữu ở trên người anh, tất cả lo lắng và không vui trong lòng, trong nháy mắt toàn bộ đều tan thành mây khói.
Tôn Nham: "...."
Có thể bận tâm cảm thụ của anh một chút không, anh lớn như vậy, vẫn chưa từng cõng phụ nữ!
Thấy Tôn Nham đang dùng một loại ánh mắt 'Không nói gì' nhìn mình, Thẩm Chanh cười đến tinh ranh, "Sao, có phải là rất hâm mộ tôi có một ông xã lợi hại như vậy không?"
Tôn Nham: "...."
Anh thanh niên trai tráng, hâm mộ phụ nữ làm cái gì, anh có nhu cầu là một người vợ, cũng không phải một người chồng!
Thẩm Chanh nhìn anh ta, cười xấu xa, "À không đúng, anh hẳn là rất hâm mộ chồng của tôi có một người vợ rất xinh đẹp."
"Anh ta dám."
Lời này, là phát ra từ trong miệng Thi Vực.
Anh bá đạo đến có chút quá đáng, ngay cả người khác hâm mộ anh có một người vợ xinh đẹp cũng không cho phép.
Mà Thẩm Chanh cũng biết, anh chính là chuyên chế và cường thế như vậy.
Đồ đạc của anh, không thể bị nhúng chàm chút nào, người phụ nữ của anh, không người nào không thể động tâm tư.
Mà cô, là anh nhận định, dùng tính cách của anh, cho dù có một ngày anh chán ghét, không muốn nữa, cũng nhất định sẽ không chắp tay nhường ra, càng sẽ không để cho cô thành là người của đàn ông khác.
Thẩm Chanh cười nhẹ, nghĩ đến giống như có chút dài xa rồi.
Thực sự có một ngày như vậy, để nói sau.
Vẻ mặt Tôn Nham rối rắm: "...."
Thật sự là đủ rồi, đừng mang theo chơi đùa như vậy được không, anh độc thân trêu ai ghẹo ai, có cần dùng để nói chuyện không!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro