Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Lương tâm của tôi đã sớm bị chó ăn.
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Diệp Tử chỉ nhìn anh ta một cái, liền không nói thêm gì nữa, cúi đầu, tiếp tục cắn ngón tay chơi đùa.
Thẩm Chanh vừa mới đi đến ngoài phòng bệnh, liền nghe được lời nói của Thẩm Minh, lập tức không nhịn được phát ra một tiếng cười nhạo.
Đã rơi xuống kết cục này, vậy mà còn tự cho là đúng như vậy.
Muốn người khác tiếp nhận sự thật?
A ....
Người phải tiếp nhận sự thật hẳn là anh ta mới đúng!
Xem ra, anh ta vẫn chưa nắm rõ thế cục bây giờ.
Nói rõ mục đích đến với cảnh sát, cảnh sát kiểm tra đối chiếu sự thật thân phận của cô và Tần Cận, liền để bọn họ vào phòng bệnh.
Nhìn thấy Thẩm Chanh đi vào, sắc mặt Thẩm Minh càng trở nên ảm đạm, anh ta căm tức nhìn Thẩm Chanh, "Cô tới làm gì ...."
Nhưng câu nói kế tiếp lại không có nói ra, bởi vì lúc này mới nhìn thấy, cùng đi với Thẩm Chanh, còn có Tần Cận.
Thẩm Minh là người làm ăn, cho nên bình thường thỉnh thoảng sẽ có tiếp xúc với nhân vật nổi tiếng ở thành Giang, vì đả thông quan hệ, anh ta sẽ dùng tiền bố trí bữa tiệc, ván bài, mở tiệc chiêu đãi mời một vài người có quyền thế.
Mà Tần Cận là nhà giàu số một thành Giang, ông trùm trang sức tiếng tăm lừng lẫy, Thẩm Minh không thể nào không quen biết, hơn nữa Tần Cận còn từng là khách quý của anh ta.
"Cơn gió nào thổi Tần nhị thiếu tới vậy?"
Mặt mũi Thẩm Minh tràn đầy tươi cười, cùng với bộ dáng mặt mũi bừng bừng tức giận vào mấy giây trước, cứ tưởng như hai người.
Nghe được giọng nói của anh ta, lúc này Tần Cận mới chú ý tới anh ta.
Có thể là do trên đầu Thẩm Minh quấn qua băng gạc chỉ lộ ra khuôn mặt, Tần Cận bỗng chốc không có nhận ra anh ta, "Chúng ta quen biết?"
Nụ cười trên mặt Thẩm Minh không giảm, "Tần nhị thiếu thật sự là quý nhân hay quên chuyện, không phải trước đó chúng ta còn cùng ăn cơm à."
Nhìn thấu sắc mặt ghê tởm người của anh ta, Thẩm Chanh đột nhiên cười, "Sao Tần nhị thiếu có thể hạ thấp người để ăn cơm với loại người bại hoại lịch sự như vậy."
Cô nói xong, quay đầu nhìn Tần Cận, lạnh nhạt hỏi, "Tần nhị thiếu, anh nói có đúng hay không?"
Chỉ cần là người hiểu biết cũng nhìn ra được giữa hai người từng có va chạm, Tần Cận tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Không thể nghi ngờ, Tần Cận sẽ đứng ở phía Thẩm Chanh, khóe miệng của anh ta chứa đựng nụ cười ngang tàng phóng túng, "Không sai, Tần Cận tôi chưa bao giờ có thói quen dùng cơm với bại hoại. Đặc biệt loại ngoài mặt như người, trong lòng giống như thú 'Nhân' ."
Sắc mặt Thẩm Minh tái nhợt một trận, tay vừa mới thả lỏng không khỏi lại nắm thành quyền.
Thẩm Chanh nhìn thấy hành động của anh ta, không khỏi nhíu mày, "Sao, còn muốn động thủ?"
Thẩm Minh nhìn chằm chằm cô, hai mắt gần như sung huyết, anh ta mạnh mẽ đưa tay chỉ hướng cửa phòng, "Cô đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô!"
"Tôi có đi hay không, không tới phiên anh quản." Thẩm Chanh lạnh lùng nhìn anh ta, "Hôm nay tôi đến, có ba chuyện nói cho ngươi biết. Một, nhà họ Thẩm bị niêm phong. Hai, Thẩm Vi điên khùng. Ba, anh và người nhị thúc đó rất nhanh sẽ phải đi ngồi xổm trong tù."
Thẩm Minh nghe, sắc mặt liền biến đổi lớn, "Gì? Cô nói điên khùng gì vậy!?"
"Ừ, nhờ người một nhà anh ban tặng."
"Cô ...."
"Tôi làm sao? Có phải là cảm thấy tôi quá ác tâm, quá tàn nhẫn, quá vô tình? Nếu như là vậy, vậy thì đúng rồi. Năm đó các người đối với tôi ra sao, hôm nay tôi liền muốn đối với các người như thế."
"Thẩm Chanh, cô quá đáng sợ rồi!"
"Tôi đáng sợ? So với các người thì tính là cái gì! Sáu năm trước, các người đã làm nhiều chuyện xấu xa táng tận lương tâm như vậy, lẽ ra nên nghĩ đến sẽ có kết cục như hôm nay."
"Thẩm Chanh .... Cô đừng quên cô cũng họ Thẩm, lương tâm của cô không có trở ngại sao! Cô muốn báo thù có thể, chỉ cần nhằm vào tôi, đừng kéo người cả nhà của tôi vào!"
"Xin lỗi, lương tâm của tôi đã sớm đã bị chó ăn, còn là một đám chó điên không nhân tính! Hơn nữa dù tôi họ Thẩm, cũng không có nửa xu liên quan với các người."
Thẩm Chanh vừa mới đi đến ngoài phòng bệnh, liền nghe được lời nói của Thẩm Minh, lập tức không nhịn được phát ra một tiếng cười nhạo.
Đã rơi xuống kết cục này, vậy mà còn tự cho là đúng như vậy.
Muốn người khác tiếp nhận sự thật?
A ....
Người phải tiếp nhận sự thật hẳn là anh ta mới đúng!
Xem ra, anh ta vẫn chưa nắm rõ thế cục bây giờ.
Nói rõ mục đích đến với cảnh sát, cảnh sát kiểm tra đối chiếu sự thật thân phận của cô và Tần Cận, liền để bọn họ vào phòng bệnh.
Nhìn thấy Thẩm Chanh đi vào, sắc mặt Thẩm Minh càng trở nên ảm đạm, anh ta căm tức nhìn Thẩm Chanh, "Cô tới làm gì ...."
Nhưng câu nói kế tiếp lại không có nói ra, bởi vì lúc này mới nhìn thấy, cùng đi với Thẩm Chanh, còn có Tần Cận.
Thẩm Minh là người làm ăn, cho nên bình thường thỉnh thoảng sẽ có tiếp xúc với nhân vật nổi tiếng ở thành Giang, vì đả thông quan hệ, anh ta sẽ dùng tiền bố trí bữa tiệc, ván bài, mở tiệc chiêu đãi mời một vài người có quyền thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Tần Cận là nhà giàu số một thành Giang, ông trùm trang sức tiếng tăm lừng lẫy, Thẩm Minh không thể nào không quen biết, hơn nữa Tần Cận còn từng là khách quý của anh ta.
"Cơn gió nào thổi Tần nhị thiếu tới vậy?"
Mặt mũi Thẩm Minh tràn đầy tươi cười, cùng với bộ dáng mặt mũi bừng bừng tức giận vào mấy giây trước, cứ tưởng như hai người.
Nghe được giọng nói của anh ta, lúc này Tần Cận mới chú ý tới anh ta.
Có thể là do trên đầu Thẩm Minh quấn qua băng gạc chỉ lộ ra khuôn mặt, Tần Cận bỗng chốc không có nhận ra anh ta, "Chúng ta quen biết?"
Nụ cười trên mặt Thẩm Minh không giảm, "Tần nhị thiếu thật sự là quý nhân hay quên chuyện, không phải trước đó chúng ta còn cùng ăn cơm à."
Nhìn thấu sắc mặt ghê tởm người của anh ta, Thẩm Chanh đột nhiên cười, "Sao Tần nhị thiếu có thể hạ thấp người để ăn cơm với loại người bại hoại lịch sự như vậy."
Cô nói xong, quay đầu nhìn Tần Cận, lạnh nhạt hỏi, "Tần nhị thiếu, anh nói có đúng hay không?"
Chỉ cần là người hiểu biết cũng nhìn ra được giữa hai người từng có va chạm, Tần Cận tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Không thể nghi ngờ, Tần Cận sẽ đứng ở phía Thẩm Chanh, khóe miệng của anh ta chứa đựng nụ cười ngang tàng phóng túng, "Không sai, Tần Cận tôi chưa bao giờ có thói quen dùng cơm với bại hoại. Đặc biệt loại ngoài mặt như người, trong lòng giống như thú 'Nhân' ."
Sắc mặt Thẩm Minh tái nhợt một trận, tay vừa mới thả lỏng không khỏi lại nắm thành quyền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Chanh nhìn thấy hành động của anh ta, không khỏi nhíu mày, "Sao, còn muốn động thủ?"
Thẩm Minh nhìn chằm chằm cô, hai mắt gần như sung huyết, anh ta mạnh mẽ đưa tay chỉ hướng cửa phòng, "Cô đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô!"
"Tôi có đi hay không, không tới phiên anh quản." Thẩm Chanh lạnh lùng nhìn anh ta, "Hôm nay tôi đến, có ba chuyện nói cho ngươi biết. Một, nhà họ Thẩm bị niêm phong. Hai, Thẩm Vi điên khùng. Ba, anh và người nhị thúc đó rất nhanh sẽ phải đi ngồi xổm trong tù."
Thẩm Minh nghe, sắc mặt liền biến đổi lớn, "Gì? Cô nói điên khùng gì vậy!?"
"Ừ, nhờ người một nhà anh ban tặng."
"Cô ...."
"Tôi làm sao? Có phải là cảm thấy tôi quá ác tâm, quá tàn nhẫn, quá vô tình? Nếu như là vậy, vậy thì đúng rồi. Năm đó các người đối với tôi ra sao, hôm nay tôi liền muốn đối với các người như thế."
"Thẩm Chanh, cô quá đáng sợ rồi!"
"Tôi đáng sợ? So với các người thì tính là cái gì! Sáu năm trước, các người đã làm nhiều chuyện xấu xa táng tận lương tâm như vậy, lẽ ra nên nghĩ đến sẽ có kết cục như hôm nay."
"Thẩm Chanh .... Cô đừng quên cô cũng họ Thẩm, lương tâm của cô không có trở ngại sao! Cô muốn báo thù có thể, chỉ cần nhằm vào tôi, đừng kéo người cả nhà của tôi vào!"
"Xin lỗi, lương tâm của tôi đã sớm đã bị chó ăn, còn là một đám chó điên không nhân tính! Hơn nữa dù tôi họ Thẩm, cũng không có nửa xu liên quan với các người."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro