Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Mày thử dám cọ cô ấy một chút xem
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
"Gâu gâu...."
Nhìn thấy Thi Vực và Thẩm Chanh, vốn cái đầu Điềm Tâm đang gác lên chân, phờ phạc rũ rượi, lập tức tinh thần tỉnh táo, chạy vội tiến lên muốn cọ lên người hai người, nơi nào giống con chó sinh bệnh.
"Mày thử dám cọ cô ấy một chút xem."
Ngay vào lúc Điềm Tâm muốn áp đầu mũm mĩm lên trên đùi Thẩm Chanh, Thi Vực lạnh lùng lên tiếng, giọng nói sâu lắng dữ dội, khiến Điềm Tâm đều cảm nhận được sát khí.
Trực giác lui về phía sau vài bước, ngửa mặt lên trời tru lên: "Hú!"
Thấy bộ dạng uất ức này của nó, Thẩm Chanh không kiềm được nâng khóe môi lên, đi qua, rất sảng khoái duỗi chân dài ra, "Đến, cọ."
Hai mắt Điềm Tâm lập tức tỏa sáng, đong đưa cái đuôi to mọng, giống như nịnh nọt đi đến gần, "Ngao ...."
Nhưng còn chưa kịp tới gần, Thẩm Chanh đã bị Thi Vực một phát kéo tới, không sai không lệch, vừa vặn ngã vào trong ngực của anh.
Hình ảnh mờ ám này, rất đẹp mắt, Đào Đào bên cạnh nhìn thấy không khỏi sinh lòng ghen ghét, hai tay đang rũ thả ở bên người không nhịn được nắm thành quyền, nhưng vì không để cho người phát giác, cô ta rất nhanh lại buông lỏng tay ra.
Nhìn hai người xứng đôi trước mặt, cô ta giả trang ra một bộ dáng tuyệt không quan tâm.
"Gâu!"
Ở trước mặt Thi Vực, Điềm Tâm chính là một con chó không có cốt khí, ngoại trừ dùng tiếng kêu để lên án chủ nhân của mình quá thô bạo, cũng không dám làm gì khác.
"Kêu lớn như vậy, chính là không có bệnh rồi?"
Thi Vực híp đôi mắt lạnh chìm, anh rõ ràng là đang nói với Điềm Tâm, lại làm cho Đào Đào bên cạnh cảm thấy rất áp lực, lời này nghe thế nào cũng giống như đang chất vấn cô ta.
Cô ta sợ hãi vội mở miệng giải thích: "Thiếu gia, vừa rồi Điềm Tâm không có một chút tinh thần, không biết tại sao liền ...."
Câu nói kế tiếp, cô ta cũng không biết nên nói như thế nào, buổi sáng lúc cô ta vội tới cho Điềm Tâm ăn, thật sự tinh thần của nó không phấn chấn, phát ra tiếng kêu cũng yếu ớt không giống thường ngày, cộng thêm cả ngày hôm qua không có ăn cái gì, nhìn có vẻ thật sự như là sinh bệnh.
Sao lúc này mới một thời gian, nó liền đã biến thành một bộ dáng không có chút việc gì vậy chứ.
Thi Vực làm như không nghe thấy lời của Đào Đào, chỉ là lạnh giọng cảnh cáo Điềm Tâm: "Về sau còn hồ nháo, cút về núi giữ cửa."
Điềm Tâm thoáng liền như rút hết khí, gục xuống ngay nguyên chỗ, rủ cái đầu xuống, ra vẻ đáng thương nhìn chủ nhân của mình, "Gâu ...."
Caucasus, là một giống đặc biệt hiếm thấy, con chó giống này chỉ cần trải qua dạy dỗ của huấn luyện chó chuyên nghiệp, liền rất hiểu tính người, mà Điềm Tâm khi còn bé, đương nhiên là đã từng được huấn luyện qua.
Cho nên nó không giống như con chó khác, không chỉ có thể quan sát cảm xúc con người, còn có bản lĩnh nhìn sắc mặt chủ làm việc.
Thi Vực vừa giận, nó đâu còn dám lỗ mãng, chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất, động cũng không dám động.
Thẩm Chanh liếc nhìn Điềm Tâm, bộ dạng như vậy, nhìn có vẻ giống như là phạm sai lầm, đang ăn năn.
Cô không nhịn được nhếch nhếch môi, chui ra từ trong ngực Thi Vực, đi đến trước mặt Điềm Tâm, đưa tay vuốt vuốt đầu của nó, "Tiểu Súc Sinh, đi lăn hai vòng."
Điềm Tâm vừa nghe, há miệng liền kêu: "Ăng ẳng!"
"Không lăn sao?"
"Gâu...."
Điềm Tâm phát ra một tiếng kêu thê thảm, vẫn nằm ngửa trên mặt đất, gượng gạo lại cứng nhắc lăn hai vòng, thân thể thịt đô đô, không kiềm chế được run rẩy vài cái.
Thi Vực: "...."
Thật là một cô gái nhỏ ham chơi.
Vở kịch nhỏ:
Thẩm Chanh: "Tiểu Súc Sinh, nếu mày không muốn lăn, vậy lăn hai vòng để kháng nghị."
Điềm Tâm có thể nói: ".... Vậy muốn lăn hay không đều phải lăn, tôi nói nữ chủ nhân này, cô có thể đừng phúc hắc như vậy không?"
Thi Vực: "Đừng nói nhảm, bảo mày lăn thì lăn ngay."
Điềm Tâm có thể nói: "À .... Vậy tôi đi lăn bốn vòng...."
Vẻ mặt mỗ Yên không còn gì để nói: "...."
Nhìn thấy Thi Vực và Thẩm Chanh, vốn cái đầu Điềm Tâm đang gác lên chân, phờ phạc rũ rượi, lập tức tinh thần tỉnh táo, chạy vội tiến lên muốn cọ lên người hai người, nơi nào giống con chó sinh bệnh.
"Mày thử dám cọ cô ấy một chút xem."
Ngay vào lúc Điềm Tâm muốn áp đầu mũm mĩm lên trên đùi Thẩm Chanh, Thi Vực lạnh lùng lên tiếng, giọng nói sâu lắng dữ dội, khiến Điềm Tâm đều cảm nhận được sát khí.
Trực giác lui về phía sau vài bước, ngửa mặt lên trời tru lên: "Hú!"
Thấy bộ dạng uất ức này của nó, Thẩm Chanh không kiềm được nâng khóe môi lên, đi qua, rất sảng khoái duỗi chân dài ra, "Đến, cọ."
Hai mắt Điềm Tâm lập tức tỏa sáng, đong đưa cái đuôi to mọng, giống như nịnh nọt đi đến gần, "Ngao ...."
Nhưng còn chưa kịp tới gần, Thẩm Chanh đã bị Thi Vực một phát kéo tới, không sai không lệch, vừa vặn ngã vào trong ngực của anh.
Hình ảnh mờ ám này, rất đẹp mắt, Đào Đào bên cạnh nhìn thấy không khỏi sinh lòng ghen ghét, hai tay đang rũ thả ở bên người không nhịn được nắm thành quyền, nhưng vì không để cho người phát giác, cô ta rất nhanh lại buông lỏng tay ra.
Nhìn hai người xứng đôi trước mặt, cô ta giả trang ra một bộ dáng tuyệt không quan tâm.
"Gâu!"
Ở trước mặt Thi Vực, Điềm Tâm chính là một con chó không có cốt khí, ngoại trừ dùng tiếng kêu để lên án chủ nhân của mình quá thô bạo, cũng không dám làm gì khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Kêu lớn như vậy, chính là không có bệnh rồi?"
Thi Vực híp đôi mắt lạnh chìm, anh rõ ràng là đang nói với Điềm Tâm, lại làm cho Đào Đào bên cạnh cảm thấy rất áp lực, lời này nghe thế nào cũng giống như đang chất vấn cô ta.
Cô ta sợ hãi vội mở miệng giải thích: "Thiếu gia, vừa rồi Điềm Tâm không có một chút tinh thần, không biết tại sao liền ...."
Câu nói kế tiếp, cô ta cũng không biết nên nói như thế nào, buổi sáng lúc cô ta vội tới cho Điềm Tâm ăn, thật sự tinh thần của nó không phấn chấn, phát ra tiếng kêu cũng yếu ớt không giống thường ngày, cộng thêm cả ngày hôm qua không có ăn cái gì, nhìn có vẻ thật sự như là sinh bệnh.
Sao lúc này mới một thời gian, nó liền đã biến thành một bộ dáng không có chút việc gì vậy chứ.
Thi Vực làm như không nghe thấy lời của Đào Đào, chỉ là lạnh giọng cảnh cáo Điềm Tâm: "Về sau còn hồ nháo, cút về núi giữ cửa."
Điềm Tâm thoáng liền như rút hết khí, gục xuống ngay nguyên chỗ, rủ cái đầu xuống, ra vẻ đáng thương nhìn chủ nhân của mình, "Gâu ...."
Caucasus, là một giống đặc biệt hiếm thấy, con chó giống này chỉ cần trải qua dạy dỗ của huấn luyện chó chuyên nghiệp, liền rất hiểu tính người, mà Điềm Tâm khi còn bé, đương nhiên là đã từng được huấn luyện qua.
Cho nên nó không giống như con chó khác, không chỉ có thể quan sát cảm xúc con người, còn có bản lĩnh nhìn sắc mặt chủ làm việc.
Thi Vực vừa giận, nó đâu còn dám lỗ mãng, chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất, động cũng không dám động.
Thẩm Chanh liếc nhìn Điềm Tâm, bộ dạng như vậy, nhìn có vẻ giống như là phạm sai lầm, đang ăn năn.
Cô không nhịn được nhếch nhếch môi, chui ra từ trong ngực Thi Vực, đi đến trước mặt Điềm Tâm, đưa tay vuốt vuốt đầu của nó, "Tiểu Súc Sinh, đi lăn hai vòng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điềm Tâm vừa nghe, há miệng liền kêu: "Ăng ẳng!"
"Không lăn sao?"
"Gâu...."
Điềm Tâm phát ra một tiếng kêu thê thảm, vẫn nằm ngửa trên mặt đất, gượng gạo lại cứng nhắc lăn hai vòng, thân thể thịt đô đô, không kiềm chế được run rẩy vài cái.
Thi Vực: "...."
Thật là một cô gái nhỏ ham chơi.
Vở kịch nhỏ:
Thẩm Chanh: "Tiểu Súc Sinh, nếu mày không muốn lăn, vậy lăn hai vòng để kháng nghị."
Điềm Tâm có thể nói: ".... Vậy muốn lăn hay không đều phải lăn, tôi nói nữ chủ nhân này, cô có thể đừng phúc hắc như vậy không?"
Thi Vực: "Đừng nói nhảm, bảo mày lăn thì lăn ngay."
Điềm Tâm có thể nói: "À .... Vậy tôi đi lăn bốn vòng...."
Vẻ mặt mỗ Yên không còn gì để nói: "...."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro