Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Muốn ôm anh ngủ?
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Cử động của cô, khiến Thi Vực không nhịn được nhếch miệng.
Anh đi qua, muốn vén chăn lên, nhưng chăn mền bị cô túm chặt, không cho anh xốc lên chút nào.
Sau đó, giọng buồn buồn của Thẩm Chanh truyền đến từ trong chăn mền, "Anh là ông chủ, muộn một chút có sao đâu..."
Sao không thể ngủ với cô thêm một lát!
Lúc này Thi Vực mới hiểu, vừa rồi người phụ nữ này quấn lấy anh, là không muốn để cho anh đi công ty.
Bất giác, khóe môi nâng lên một nụ cười khẽ, "Muốn ôm anh ngủ?"
"Ai muốn ôm anh ngủ!"
"Em."
Thi Vực nói xong, lại thuận tay cởi bỏ áo khoác, lên giường nằm ở bên người cô, chui vào trong chăn ôm cô.
Thẩm Chanh được anh ôm trong ngực như vậy, không khỏi nghĩ đến một câu.
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều. (đêm xuân ngắn ngủi trời lên cao, từ nay về sau quân vương không lầm triều sớm)
Khụ!
Cô sắp sửa phải trở thành yêu phi mà người người đều muốn diệt trừ rồi...
Lại nằm một lúc, Thẩm Chanh mới mở mắt ra, đưa tay đẩy anh, "Không còn sớm nữa."
Thi Vực ừ một tiếng, tham luyến mùi của cô, qua được vài phút, mới bằng lòng buông cô ra.
Anh xoay người xuống giường mặc quần áo tử tế, cúi người hôn một cái ở trên trán Thẩm Chanh: "Nhớ sai người đi đưa sơ yếu lý lịch."
Thẩm Chanh lười lười đáp lại một tiếng, "Ừ."
Thi Vực yêu thương cưng chìu vuốt vuốt đầu của cô, "Ngoan."
Nhìn Thẩm Chanh lại nhắm mắt lại, anh xoay người ra khỏi phòng, phân phó tài xế chuẩn bị xe.
Nhân viên tập đoàn Đế Cảnh, hôm nay đặc biệt vui mừng, nhất là nữ nhân viên.
Biết được hôm nay Thi Vực sẽ đến, hơn nữa sẽ ở công ty một thời gian rất lâu, tất cả mọi người đều điên cuồng rồi.
Trong thang máy, tất cả mấy vị mỹ nữ tầng cao đều đang bận rộn trang điểm lại, vừa tranh thủ lúc rảnh rỗi thảo luận Thi Vực có thể lại trở nên đẹp trai hơn không.
"Aizz, không biết có bao nhiêu phụ nữ nằm mơ cũng nghĩ đến muốn gả cho loại đàn ông cực phẩm chất lượng tốt trăm năm mới gặp một lần như BOOS của chúng ta."
"Đúng vậy, người đẹp trai, giàu có, khí chất xuất sắc, đương nhiên là một người mà phụ nữ đều muốn gả!"
"Trước đây nghe nói BOOS có bạn gái, ở trên mạng cũng có thể tra ra được tin tức này, thế nhưng không biết tại sao trong hai ngày nay, tìm kiếm lần nữa, lại ;à một mảnh trống rỗng." Một lãnh đạo biết hơi nhiều một chút nói.
"Chuyện này còn cần nghĩ sao? Nhất định là chia tay rồi, BOOS chúng ta là nhân vật nào, tuyệt đối không cho phép có một chút tin tình cảm xuất hiện ở trên người của ngài ấy. Cho nên sẽ không tra được tin tức của ngài ấy và bạn gái trước kia..."
"Lời này tôi đồng ý."
Đúng lúc đó, cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, các cô đã đến tầng tổ chức hội nghị.
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, bộ dáng hoàn toàn không giống với trong thang máy vừa rồi.
Phòng họp rất lớn, tất cả cao tầng dựa theo thứ tự trước sau lần lượt tiến vào, ngồi xuống ở vị trí phù hợp.
Thi Vực là người đến cuối cùng, anh vừa xuất hiện, dẫn tới phía dưới xôn xao không nhỏ.
Tây trang màu đen, dáng người cao to, bả vai hoàn toàn thể hiện ra đủ cảm giác thiết kế, kẹp cravate màu vàng kim, đồng hồ màu đen chế tác giới hạn, cả người đều toát lên sự cao quý không gì sánh kịp.
Quả thật là, nam cao tầng trong phòng họp vừa so sánh với anh, liền có vẻ ảm đạm thất sắc.
Thi Vực trực tiếp ngồi xuống ở chỗ dành riêng cho anh, chỉ nói đơn giản hai câu, liền đứng dậy rời đi.
Trong phòng họp là một mảnh lặng ngắt như tờ!
Đối với tổng giám đốc bá đạo này, bọn họ vốn không dám có một chút nghị luận.
Thi Vực, mặc kệ đang ở đâu, tất cả mọi người đều sẽ kính sợ anh ba phần.
Năng lực quản lý của anh cực kỳ mạnh, đã đến mức không thể địch nổi.
Dù sao, đứng thứ ba trong danh sách tỷ phú toàn cầu, tiếng tăm này không phải tùy tùy tiện tiện là có thể có được.
Anh đi qua, muốn vén chăn lên, nhưng chăn mền bị cô túm chặt, không cho anh xốc lên chút nào.
Sau đó, giọng buồn buồn của Thẩm Chanh truyền đến từ trong chăn mền, "Anh là ông chủ, muộn một chút có sao đâu..."
Sao không thể ngủ với cô thêm một lát!
Lúc này Thi Vực mới hiểu, vừa rồi người phụ nữ này quấn lấy anh, là không muốn để cho anh đi công ty.
Bất giác, khóe môi nâng lên một nụ cười khẽ, "Muốn ôm anh ngủ?"
"Ai muốn ôm anh ngủ!"
"Em."
Thi Vực nói xong, lại thuận tay cởi bỏ áo khoác, lên giường nằm ở bên người cô, chui vào trong chăn ôm cô.
Thẩm Chanh được anh ôm trong ngực như vậy, không khỏi nghĩ đến một câu.
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều. (đêm xuân ngắn ngủi trời lên cao, từ nay về sau quân vương không lầm triều sớm)
Khụ!
Cô sắp sửa phải trở thành yêu phi mà người người đều muốn diệt trừ rồi...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại nằm một lúc, Thẩm Chanh mới mở mắt ra, đưa tay đẩy anh, "Không còn sớm nữa."
Thi Vực ừ một tiếng, tham luyến mùi của cô, qua được vài phút, mới bằng lòng buông cô ra.
Anh xoay người xuống giường mặc quần áo tử tế, cúi người hôn một cái ở trên trán Thẩm Chanh: "Nhớ sai người đi đưa sơ yếu lý lịch."
Thẩm Chanh lười lười đáp lại một tiếng, "Ừ."
Thi Vực yêu thương cưng chìu vuốt vuốt đầu của cô, "Ngoan."
Nhìn Thẩm Chanh lại nhắm mắt lại, anh xoay người ra khỏi phòng, phân phó tài xế chuẩn bị xe.
Nhân viên tập đoàn Đế Cảnh, hôm nay đặc biệt vui mừng, nhất là nữ nhân viên.
Biết được hôm nay Thi Vực sẽ đến, hơn nữa sẽ ở công ty một thời gian rất lâu, tất cả mọi người đều điên cuồng rồi.
Trong thang máy, tất cả mấy vị mỹ nữ tầng cao đều đang bận rộn trang điểm lại, vừa tranh thủ lúc rảnh rỗi thảo luận Thi Vực có thể lại trở nên đẹp trai hơn không.
"Aizz, không biết có bao nhiêu phụ nữ nằm mơ cũng nghĩ đến muốn gả cho loại đàn ông cực phẩm chất lượng tốt trăm năm mới gặp một lần như BOOS của chúng ta."
"Đúng vậy, người đẹp trai, giàu có, khí chất xuất sắc, đương nhiên là một người mà phụ nữ đều muốn gả!"
"Trước đây nghe nói BOOS có bạn gái, ở trên mạng cũng có thể tra ra được tin tức này, thế nhưng không biết tại sao trong hai ngày nay, tìm kiếm lần nữa, lại ;à một mảnh trống rỗng." Một lãnh đạo biết hơi nhiều một chút nói.
"Chuyện này còn cần nghĩ sao? Nhất định là chia tay rồi, BOOS chúng ta là nhân vật nào, tuyệt đối không cho phép có một chút tin tình cảm xuất hiện ở trên người của ngài ấy. Cho nên sẽ không tra được tin tức của ngài ấy và bạn gái trước kia..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lời này tôi đồng ý."
Đúng lúc đó, cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, các cô đã đến tầng tổ chức hội nghị.
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, bộ dáng hoàn toàn không giống với trong thang máy vừa rồi.
Phòng họp rất lớn, tất cả cao tầng dựa theo thứ tự trước sau lần lượt tiến vào, ngồi xuống ở vị trí phù hợp.
Thi Vực là người đến cuối cùng, anh vừa xuất hiện, dẫn tới phía dưới xôn xao không nhỏ.
Tây trang màu đen, dáng người cao to, bả vai hoàn toàn thể hiện ra đủ cảm giác thiết kế, kẹp cravate màu vàng kim, đồng hồ màu đen chế tác giới hạn, cả người đều toát lên sự cao quý không gì sánh kịp.
Quả thật là, nam cao tầng trong phòng họp vừa so sánh với anh, liền có vẻ ảm đạm thất sắc.
Thi Vực trực tiếp ngồi xuống ở chỗ dành riêng cho anh, chỉ nói đơn giản hai câu, liền đứng dậy rời đi.
Trong phòng họp là một mảnh lặng ngắt như tờ!
Đối với tổng giám đốc bá đạo này, bọn họ vốn không dám có một chút nghị luận.
Thi Vực, mặc kệ đang ở đâu, tất cả mọi người đều sẽ kính sợ anh ba phần.
Năng lực quản lý của anh cực kỳ mạnh, đã đến mức không thể địch nổi.
Dù sao, đứng thứ ba trong danh sách tỷ phú toàn cầu, tiếng tăm này không phải tùy tùy tiện tiện là có thể có được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro