Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Nằm trên giường bảy ngày
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Lúc Thẩm Chanh tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Đám người hầu nữ canh giữ ở trong phòng ngủ cả đêm, vừa phát hiện cô tỉnh lại, liền sợ hãi vội vàng tiến lên dò hỏi, "Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi, cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"
Nghe giọng nói lạ lẫm như thế, Thẩm Chanh liền nghiêng đầu lại nhìn.
Đứng ở bên giường là mấy người hầu nữ mặc quần áo giống nhau, tuổi khoảng 28 29 tuổi.
Suy nghĩ Thẩm Chanh rất nhanh liền trở ngược về lúc trời tối hôm qua, đầu tiên là suýt nữa không còn mạng, rồi đi nhà họ Thi, sau đó liền ngất đi.
Những người này gọi cô là thiếu phu nhân? Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết đây là nơi nào.
Có chút nhức đầu, cô đưa tay nhẹ xoa huyệt thái dương, thuận miệng đáp lại một tiếng: "Tốt hơn nhiều rồi."
Lúc nữ đám người hầu nữ mới thở phào nhẹ nhõm, "Thiếu phu nhân không có chuyện gì là tốt rồi, vậy chúng tôi hầu hạ cô thay quần áo."
"Không cần." Giọng nói của cô rất lãnh đạm, mang theo vài phần kháng cự.
"Nhưng thiếu phu nhân, trước khi thiếu gia ra khỏi cửa đã từng có căn dặn, bảo chúng tôi cần phải hầu hạ tốt cho em."
Thẩm Chanh đang muốn nói không cần các cô hầu hạ, nhưng thân thể chỉ mới lay động một chút, lưng liền truyền đến đau nhức kịch liệt, đau đến mức cô suýt nữa không thể chống đỡ.
Thấy sắc mặt cô trắng bệch dữ dội, đám nữ hầu bị dọa đến không nhẹ, "Thiếu phu nhân đừng lộn xộn, bác sĩ dặn, cô ít nhất phải nằm trên giường nghỉ ngơi một tuần lễ, nếu không sẽ lưu lại bệnh căn."
"Bao nhiêu ngày?" Thẩm Chanh nghiêm trọng hoài nghi mình nghe lầm, đâu còn nhớ đến đau đớn trên người.
"Thưa thiếu phu nhân, bảy ngày."
"Dựa vào!" Bỗng chốc không có khắc chế, bạo phát thô tục ở trước mặt một đám nữ hầu.
Đám nữ hầu quả nhiên là bị uy lực của cô dọa sợ, sửng sốt khoảng nửa phút mới phản ứng kịp, sau đó liền cẩn thận dò hỏi: "Thiếu phu nhân, cô thích mặc váy dài hay là váy ngắn, thích màu sẫm hay là màu sáng, thích mặc quần áo phong cách như thế nào."
Thẩm Chanh kiềm nén xúc động muốn dùng băng dính phong kín miệng bọn họ lại, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Ra ngoài."
Đám nữ hầu biết nhiều lời vô dụng, cũng sợ chọc cô tức giận, đành phải buồn bực lui ra ngoài.
Nhìn cửa phòng đóng lại, bàn tay trắng nõn của Thẩm Chanh xoa cái trán.
Thật đau đầu.
Chống giường ngồi dậy, cô lấy điện thoại di động từ túi quần trong ra, nhảy ra một cuộc gọi nhỡ, liền gọi lại dãy số đó.
Điện thoại vừa mới tiếp thông, chợt nghe đầu kia truyền đến giọng nói lo lắng của Thẩm Trung Minh: "Con gái, con ở đâu! Sao tối hôm qua không nghe điện thoại, cũng không về nhà! Có biết cha tìm con cả một đêm, đến bây giờ còn đang đi lang thang trên đường không!"
Thẩm Chanh nhíu mày, đưa di động cách xa lỗ tai của mình, "Được rồi, cha nhanh lăn trở về ngủ."
"Con - đứa con gái này, cũng không biết đau lòng cho cha! Trời nóng như vậy, cha suýt chút nữa là bị cảm nắng..."
"Cúp đây."
"Aizz đừng! Cha có chuyện hỏi con."
"Hỏi đi."
"Có phải con kết hôn rồi không?"
"Ừ."
"Kết hôn - chuyện lớn như vậy cũng không biết thương lượng với cha một chút! Trong lòng con có còn người cha già ta đây không!"
"Không có."
"Thẩm Chanh Tử, lần này sẽ là con không đúng rồi đó!"
"Biến, đừng gọi tên đầy đủ của con."
"Thẩm Chanh Tử rất dễ nghe, may mắn năm đó cha sáng suốt, đặt cho con một cái tên phúc khí như vậy! Bằng không, sao con có thể gả cho một mối tốt như vậy chứ?"
"Thẩm Đại Minh cha thật đúng là không biết xấu hổ mà!"
"Con nhóc thối, đừng gọi nhũ danh của cha!"
"Thẩm Đại Minh Thẩm Đại Minh Thẩm Đại Minh, Thẩm Đại Minh!"
"...."
"Tút...."
Thẩm Trung Minh mang theo mắt gấu mèo, ngồi ở một góc vườn hoa nào đây, nghe trong di động truyền ra âm thanh tút tút, tinh thần không khỏi chán nản.
Lúc Thẩm Chanh tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Đám người hầu nữ canh giữ ở trong phòng ngủ cả đêm, vừa phát hiện cô tỉnh lại, liền sợ hãi vội vàng tiến lên dò hỏi, "Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi, cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"
Nghe giọng nói lạ lẫm như thế, Thẩm Chanh liền nghiêng đầu lại nhìn.
Đứng ở bên giường là mấy người hầu nữ mặc quần áo giống nhau, tuổi khoảng 28 29 tuổi.
Suy nghĩ Thẩm Chanh rất nhanh liền trở ngược về lúc trời tối hôm qua, đầu tiên là suýt nữa không còn mạng, rồi đi nhà họ Thi, sau đó liền ngất đi.
Những người này gọi cô là thiếu phu nhân? Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết đây là nơi nào.
Có chút nhức đầu, cô đưa tay nhẹ xoa huyệt thái dương, thuận miệng đáp lại một tiếng: "Tốt hơn nhiều rồi."
Lúc nữ đám người hầu nữ mới thở phào nhẹ nhõm, "Thiếu phu nhân không có chuyện gì là tốt rồi, vậy chúng tôi hầu hạ cô thay quần áo."
"Không cần." Giọng nói của cô rất lãnh đạm, mang theo vài phần kháng cự.
"Nhưng thiếu phu nhân, trước khi thiếu gia ra khỏi cửa đã từng có căn dặn, bảo chúng tôi cần phải hầu hạ tốt cho em."
Thẩm Chanh đang muốn nói không cần các cô hầu hạ, nhưng thân thể chỉ mới lay động một chút, lưng liền truyền đến đau nhức kịch liệt, đau đến mức cô suýt nữa không thể chống đỡ.
Thấy sắc mặt cô trắng bệch dữ dội, đám nữ hầu bị dọa đến không nhẹ, "Thiếu phu nhân đừng lộn xộn, bác sĩ dặn, cô ít nhất phải nằm trên giường nghỉ ngơi một tuần lễ, nếu không sẽ lưu lại bệnh căn."
"Bao nhiêu ngày?" Thẩm Chanh nghiêm trọng hoài nghi mình nghe lầm, đâu còn nhớ đến đau đớn trên người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thưa thiếu phu nhân, bảy ngày."
"Dựa vào!" Bỗng chốc không có khắc chế, bạo phát thô tục ở trước mặt một đám nữ hầu.
Đám nữ hầu quả nhiên là bị uy lực của cô dọa sợ, sửng sốt khoảng nửa phút mới phản ứng kịp, sau đó liền cẩn thận dò hỏi: "Thiếu phu nhân, cô thích mặc váy dài hay là váy ngắn, thích màu sẫm hay là màu sáng, thích mặc quần áo phong cách như thế nào."
Thẩm Chanh kiềm nén xúc động muốn dùng băng dính phong kín miệng bọn họ lại, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Ra ngoài."
Đám nữ hầu biết nhiều lời vô dụng, cũng sợ chọc cô tức giận, đành phải buồn bực lui ra ngoài.
Nhìn cửa phòng đóng lại, bàn tay trắng nõn của Thẩm Chanh xoa cái trán.
Thật đau đầu.
Chống giường ngồi dậy, cô lấy điện thoại di động từ túi quần trong ra, nhảy ra một cuộc gọi nhỡ, liền gọi lại dãy số đó.
Điện thoại vừa mới tiếp thông, chợt nghe đầu kia truyền đến giọng nói lo lắng của Thẩm Trung Minh: "Con gái, con ở đâu! Sao tối hôm qua không nghe điện thoại, cũng không về nhà! Có biết cha tìm con cả một đêm, đến bây giờ còn đang đi lang thang trên đường không!"
Thẩm Chanh nhíu mày, đưa di động cách xa lỗ tai của mình, "Được rồi, cha nhanh lăn trở về ngủ."
"Con - đứa con gái này, cũng không biết đau lòng cho cha! Trời nóng như vậy, cha suýt chút nữa là bị cảm nắng..."
"Cúp đây."
"Aizz đừng! Cha có chuyện hỏi con."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hỏi đi."
"Có phải con kết hôn rồi không?"
"Ừ."
"Kết hôn - chuyện lớn như vậy cũng không biết thương lượng với cha một chút! Trong lòng con có còn người cha già ta đây không!"
"Không có."
"Thẩm Chanh Tử, lần này sẽ là con không đúng rồi đó!"
"Biến, đừng gọi tên đầy đủ của con."
"Thẩm Chanh Tử rất dễ nghe, may mắn năm đó cha sáng suốt, đặt cho con một cái tên phúc khí như vậy! Bằng không, sao con có thể gả cho một mối tốt như vậy chứ?"
"Thẩm Đại Minh cha thật đúng là không biết xấu hổ mà!"
"Con nhóc thối, đừng gọi nhũ danh của cha!"
"Thẩm Đại Minh Thẩm Đại Minh Thẩm Đại Minh, Thẩm Đại Minh!"
"...."
"Tút...."
Thẩm Trung Minh mang theo mắt gấu mèo, ngồi ở một góc vườn hoa nào đây, nghe trong di động truyền ra âm thanh tút tút, tinh thần không khỏi chán nản.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro