Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Nếu như em bị anh chiều hư thì phải làm sao đây?
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Anh ôm Thẩm Chanh đi ra thang máy, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn chung quanh, trong nháy mắt nụ cười liền thu lại.
Nụ cười của anh, giống như vĩnh viễn đều chỉ đối với một người phụ nữ.
Đó chính là Thẩm Chanh.
Ánh mắt của anh đột nhiên lạnh xuống, khiến tất cả nhân viên ở đây đều cảm thấy, nụ cười vừa nhìn thấy của anh đều là do ảo giác sinh ra!
Anh thật giống như một vương giả cao ngạo, trên dưới quanh thân, không một chỗ nào là không tản ra lệ khí khiến người khiếp đảm.
Không người nào dám nhìn hai người lộ liễu, cho nên lúc Thi Vực ôm Thẩm Chanh đi ra từ trong thang máy, tất cả mọi người gần như đều theo bản năng cúi đầu, lặng lẽ rời đi...
"Không thể an phận một chút sao?"
Bởi vì bị ôm, Thẩm Chanh không thể không đưa tay ôm cổ Thi Vực lần nữa.
Động tác như vậy, mặc cho ai nhìn đều sẽ cảm giác được sự mờ ám.
"Không thể."
Môi mỏng nhẹ nhàng động, phun ra hai chữ.
Biết tính tình của anh, Thẩm Chanh cũng lười nói thêm gì nữa, tựa ở ngực anh nhắm mắt lại.
Thi Vực bế cô về phòng làm việc, động tác dịu dàng đặt cô ở trên ghế sofa, sau đó gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân.
Chưa tới nửa tiếng, bác sĩ tư nhân liền đến nơi.
"Nhìn xem vết thương ở chân của cô ấy."
Thi Vực ngồi ở một chỗ khác trên sofa, nhìn mắt cá chân có chút đỏ lên của Thẩm Chanh, trong đôi mắt thâm sâu mang theo vài phần lạnh lẽo.
Rõ ràng có chút tức giận, lại đang khắc chế không có bạo phát ra.
Thẩm Chanh nhẹ chau lông mày một chút, "Chỉ trẹo một chút, không có chuyện gì."
Thi Vực nghe tiếng, ánh mắt lạnh hơn, "Đều đỏ lên rồi mà còn nói không có chuyện gì?" Nói xong, liếc nhìn bác sĩ tư nhân, "Kiểm tra cho cô ấy."
Bác sĩ tư nhân lập tức tiến lên, rất cẩn thận làm kiểm tra cho Thẩm Chanh.
Kết quả kiểm tra là, dây chằng tổn thương rất nhỏ, có thể không cần uống thuốc, nhưng nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi ít nhất một tuần lễ.
Bác sĩ tư nhân lại dặn dò rất nhiều, sau khi trải qua sự cho phép của Thi Vực, mới rời khỏi công ty.
Trong văn phòng rộng lớn, chỉ còn mỗi hai người.
Thẩm Chanh nửa nằm trên ghế sa lon, khẽ cong chân lên, lấy tay xoa mắt cá chân.
"Đừng lộn xộn."
Thi Vực ngồi xuống, nâng chân bị thương của cô lên, đặt ở trên đùi của anh, sau đó dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve thương thế của cô.
Sắc mặt anh lạnh chìm, trong mắt một mảnh âm u, nhưng động tác trên tay lại toàn là nhu tình.
Thẩm Chanh yên tĩnh nhìn anh, không nói câu nào.
"Có đau không?"
Thi Vực nghiêng mắt liếc cô một cái, giọng nói vẫn có chút lạnh nhạt.
Thẩm Chanh lắc lắc đầu, "Không đau."
Thi Vực lạnh lùng ừ một tiếng, như chợt nghĩ đến điều gì đó, động tác trên tay chợt dừng lại: "Vừa rồi ai bảo em đi đưa tài liệu?"
Thẩm Chanh lắc đầu một cái: "Không biết."
"Không biết em còn đi."
"Anh cần tài liệu, em có thể không đi đưa sao?"
"Em là người phụ nữ của anh, chuyện cần làm là học tốt làm người phụ nữ của anh như thế nào. Người phụ nữ của anh là được cưng chiều, không phải chân chạy vặt!"
Giọng điệu cường thế, vẫn mang theo vài phần thịnh nộ không áp chế được.
Thẩm Chanh im lặng một giây, sau đó mở miệng: "Nếu như em bị anh chiều hư thì phải làm sao đây?"
Thi Vực hé mắt, lực đạo trên tay thả càng nhẹ hơn, "Hư hơn nữa, anh cũng sủng ái nuông chiều."
"Như vậy người khác sẽ nói anh không có nguyên tắc."
"Ai dám?"
"...."
Bá đạo, mạnh mẽ, nguy hiểm như vậy, đương nhiên không người nào dám!
Không đợi Thẩm Chanh nói chuyện, Thi Vực lại lên tiếng: "Nghỉ ngơi một chút đi, anh đưa em về."
"Vẫn chưa tan ca, không muốn trở về."
"Phải trở về."
"Em không ...."
"Em không có quyền lợi nói không."
"Em cứ không ...."
"Em thử nói tiếp xem."
"Bá đạo!"
Nụ cười của anh, giống như vĩnh viễn đều chỉ đối với một người phụ nữ.
Đó chính là Thẩm Chanh.
Ánh mắt của anh đột nhiên lạnh xuống, khiến tất cả nhân viên ở đây đều cảm thấy, nụ cười vừa nhìn thấy của anh đều là do ảo giác sinh ra!
Anh thật giống như một vương giả cao ngạo, trên dưới quanh thân, không một chỗ nào là không tản ra lệ khí khiến người khiếp đảm.
Không người nào dám nhìn hai người lộ liễu, cho nên lúc Thi Vực ôm Thẩm Chanh đi ra từ trong thang máy, tất cả mọi người gần như đều theo bản năng cúi đầu, lặng lẽ rời đi...
"Không thể an phận một chút sao?"
Bởi vì bị ôm, Thẩm Chanh không thể không đưa tay ôm cổ Thi Vực lần nữa.
Động tác như vậy, mặc cho ai nhìn đều sẽ cảm giác được sự mờ ám.
"Không thể."
Môi mỏng nhẹ nhàng động, phun ra hai chữ.
Biết tính tình của anh, Thẩm Chanh cũng lười nói thêm gì nữa, tựa ở ngực anh nhắm mắt lại.
Thi Vực bế cô về phòng làm việc, động tác dịu dàng đặt cô ở trên ghế sofa, sau đó gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân.
Chưa tới nửa tiếng, bác sĩ tư nhân liền đến nơi.
"Nhìn xem vết thương ở chân của cô ấy."
Thi Vực ngồi ở một chỗ khác trên sofa, nhìn mắt cá chân có chút đỏ lên của Thẩm Chanh, trong đôi mắt thâm sâu mang theo vài phần lạnh lẽo.
Rõ ràng có chút tức giận, lại đang khắc chế không có bạo phát ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Chanh nhẹ chau lông mày một chút, "Chỉ trẹo một chút, không có chuyện gì."
Thi Vực nghe tiếng, ánh mắt lạnh hơn, "Đều đỏ lên rồi mà còn nói không có chuyện gì?" Nói xong, liếc nhìn bác sĩ tư nhân, "Kiểm tra cho cô ấy."
Bác sĩ tư nhân lập tức tiến lên, rất cẩn thận làm kiểm tra cho Thẩm Chanh.
Kết quả kiểm tra là, dây chằng tổn thương rất nhỏ, có thể không cần uống thuốc, nhưng nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi ít nhất một tuần lễ.
Bác sĩ tư nhân lại dặn dò rất nhiều, sau khi trải qua sự cho phép của Thi Vực, mới rời khỏi công ty.
Trong văn phòng rộng lớn, chỉ còn mỗi hai người.
Thẩm Chanh nửa nằm trên ghế sa lon, khẽ cong chân lên, lấy tay xoa mắt cá chân.
"Đừng lộn xộn."
Thi Vực ngồi xuống, nâng chân bị thương của cô lên, đặt ở trên đùi của anh, sau đó dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve thương thế của cô.
Sắc mặt anh lạnh chìm, trong mắt một mảnh âm u, nhưng động tác trên tay lại toàn là nhu tình.
Thẩm Chanh yên tĩnh nhìn anh, không nói câu nào.
"Có đau không?"
Thi Vực nghiêng mắt liếc cô một cái, giọng nói vẫn có chút lạnh nhạt.
Thẩm Chanh lắc lắc đầu, "Không đau."
Thi Vực lạnh lùng ừ một tiếng, như chợt nghĩ đến điều gì đó, động tác trên tay chợt dừng lại: "Vừa rồi ai bảo em đi đưa tài liệu?"
Thẩm Chanh lắc đầu một cái: "Không biết."
"Không biết em còn đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh cần tài liệu, em có thể không đi đưa sao?"
"Em là người phụ nữ của anh, chuyện cần làm là học tốt làm người phụ nữ của anh như thế nào. Người phụ nữ của anh là được cưng chiều, không phải chân chạy vặt!"
Giọng điệu cường thế, vẫn mang theo vài phần thịnh nộ không áp chế được.
Thẩm Chanh im lặng một giây, sau đó mở miệng: "Nếu như em bị anh chiều hư thì phải làm sao đây?"
Thi Vực hé mắt, lực đạo trên tay thả càng nhẹ hơn, "Hư hơn nữa, anh cũng sủng ái nuông chiều."
"Như vậy người khác sẽ nói anh không có nguyên tắc."
"Ai dám?"
"...."
Bá đạo, mạnh mẽ, nguy hiểm như vậy, đương nhiên không người nào dám!
Không đợi Thẩm Chanh nói chuyện, Thi Vực lại lên tiếng: "Nghỉ ngơi một chút đi, anh đưa em về."
"Vẫn chưa tan ca, không muốn trở về."
"Phải trở về."
"Em không ...."
"Em không có quyền lợi nói không."
"Em cứ không ...."
"Em thử nói tiếp xem."
"Bá đạo!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro