Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Ngẩng đầu, để anh xem thử
Hề Yên
2024-07-24 20:05:57
Editor: May
Tửu lượng của Tô Cửu Y, Thích Cảnh Nhân rất rõ ràng, trước đây lúc ở Ciaos cô nghiên cứu ra một loại cocktail mới, vốn muốn để cho cô nếm thử xem vị như thế nào, kết quả một ly rượu rót xuống, Tô Cửu Y liền say rồi.
Sau khi say không có làm chuyện khác người gì, nói chính là một vài đề tài không giải thích được, gì mà khi còn bé không được chào đón, thường hay bị mẹ kế đánh chửi trừng phạt linh tinh.
Lúc ấy Thích Cảnh Nhân cũng không biết cô chính là đại tiểu thư nhà họ Tô, lại sợ hỏi tình huống gia đình của cô sẽ chạm đến đến vết thương của cô, cho nên xưa nay cũng không hỏi cụ thể tình huống trong nhà của Tô Cửu Y.
Giữa Tô Cửu Y và Thích Cảnh Nhân giống như rất có ăn ý, lúc hai người ở chung một chỗ chưa bao giờ đề cập đến chuyện trong nhà của đối phương, Tô Cửu Y che giấu Thích Cảnh Nhân là sự thật, nhưng Thích Cảnh Nhân cũng không chịu tiết lộ thân phận thật sự của mình.
"Tớ cũng cảm thấy cậu vẫn là không uống thì tốt hơn." Thích Cảnh Nhân vừa lại lấy lon bia đưa cho Tô Cửu Y trở về, phối hợp mở ra, sau đó cụng lon với Thi Ngạo Tước và Tần Thiếu Bạch, ngửa đầu hào phóng uống một hớp lớn.
Nhìn thấy cử động của cô, Thi Ngạo Tước quay đầu nhìn về phía Tần Thiếu Bạch bên cạnh, lạnh nhạt mở miệng: "Quản lý đi."
Tô Cửu Y chống cằm dựa vào trên bàn, cô đã điều chỉnh xong trạng thái của mình, đỏ ửng trên mặt cũng lui xuống, cô gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời của Thi Ngạo Tước.
Tần Thiếu Bạch dùng ánh mắt nhu hòa nhìn Thích Cảnh Nhân, cười hỏi: "Phụ nữ, đồng ý để cho anh quản không?"
"Trước mắt không muốn." Thích Cảnh Nhân nói: "Tiếp qua mười năm tám năm nữa, cố gắng có thể suy xét cân nhắc. Loại hoa hoa công tử như Tần thiếu gia, chỉ sợ phải qua ba mươi tuổi mới có thể định tâm lại."
Tần Thiếu Bạch không nói gì, chỉ là đưa tay chỉnh sửa lại tóc rơi xuống của Thích Cảnh Nhân, hành động của anh rất ôn nhu, giống như là đang che chở sủng vật cực kỳ trân ái.
Thích Cảnh Nhân dường như đã quen với Tần Thiếu Bạch như vậy, dù cho hành động của anh rất thân nật, cô cũng không thấy ngượng ngùng. Bởi vì vừa rồi uống bia quá vội vàng, bên cạnh khóe môi dính một chút vết bia, cô ngẩng đầu lên nói: "Nhanh lau cho tôi."
"Được." Tần Thiếu Bạch không có lấy khăn tay, chỉ dùng ngón cái của mình, nhẹ nhàng lau cho cô.
Tô Cửu Y bị phương thức chung đụng của bọn họ làm ấm áp, không khỏi có chút cảm động, cô cảm thấy tình cảm giữa Tần Thiếu Bạch và Thích Cảnh Nhân không giống với cô và Thi Ngạo Tước, bọn họ nhìn có vẻ như bạn bè, anh em, có thể vì đối phương chịu đựng tổn thương, nhưng có mấy lời chính là không chịu nói ra miệng.
Tình cảm như vậy rất kỳ quái, rồi lại khiến người ta ấn tượng khắc sâu.
Cô nghĩ, nếu như lúc Thích Cảnh Nhân gặp phải khó khăn, hoặc là gặp phải nguy hiểm, Tần Thiếu Bạch nhất định sẽ phấn đấu quên mình đứng ở trước mặt cô ấy, ngăn ở trước mặt cô ấy, hóa giải tất cả nguy cơ.
"Cửu Y?" Phát giác được Tô Cửu Y khác thường, Thích Cảnh Nhân không khỏi hỏi, "Sao mắt lại đỏ vậy?"
Tô Cửu Y cũng không ngờ mình sẽ cảm tính như vậy, vì che dấu một mặt này, cô đưa tay dụi dụi mắt, cười nói: "Không có gì, chỉ có hạt cát bay vào trong mắt."
Thi Ngạo Tước nghe nói như thế, lông mày liền nhíu lại, "Cát bay vào trong mắt?"
Tô Cửu Y gật gật đầu, "Ừ, đã không có gì đáng ngại rồi..."
"Lại đây ngồi." Thi Ngạo Tước kéo Tô Cửu Y, ý bảo cô ngồi bên cạnh anh.
Tô Cửu Y không rõ lắm mục đích của anh, nhưng suy nghĩ một lúc, vẫn rất tự giác ngồi xuống trên ghế bên cạnh anh. Vừa ngồi vững vàng, bên tai liền nghe được giọng nói khàn khàn của anh: "Ngẩng đầu, để anh xem thử."
Tửu lượng của Tô Cửu Y, Thích Cảnh Nhân rất rõ ràng, trước đây lúc ở Ciaos cô nghiên cứu ra một loại cocktail mới, vốn muốn để cho cô nếm thử xem vị như thế nào, kết quả một ly rượu rót xuống, Tô Cửu Y liền say rồi.
Sau khi say không có làm chuyện khác người gì, nói chính là một vài đề tài không giải thích được, gì mà khi còn bé không được chào đón, thường hay bị mẹ kế đánh chửi trừng phạt linh tinh.
Lúc ấy Thích Cảnh Nhân cũng không biết cô chính là đại tiểu thư nhà họ Tô, lại sợ hỏi tình huống gia đình của cô sẽ chạm đến đến vết thương của cô, cho nên xưa nay cũng không hỏi cụ thể tình huống trong nhà của Tô Cửu Y.
Giữa Tô Cửu Y và Thích Cảnh Nhân giống như rất có ăn ý, lúc hai người ở chung một chỗ chưa bao giờ đề cập đến chuyện trong nhà của đối phương, Tô Cửu Y che giấu Thích Cảnh Nhân là sự thật, nhưng Thích Cảnh Nhân cũng không chịu tiết lộ thân phận thật sự của mình.
"Tớ cũng cảm thấy cậu vẫn là không uống thì tốt hơn." Thích Cảnh Nhân vừa lại lấy lon bia đưa cho Tô Cửu Y trở về, phối hợp mở ra, sau đó cụng lon với Thi Ngạo Tước và Tần Thiếu Bạch, ngửa đầu hào phóng uống một hớp lớn.
Nhìn thấy cử động của cô, Thi Ngạo Tước quay đầu nhìn về phía Tần Thiếu Bạch bên cạnh, lạnh nhạt mở miệng: "Quản lý đi."
Tô Cửu Y chống cằm dựa vào trên bàn, cô đã điều chỉnh xong trạng thái của mình, đỏ ửng trên mặt cũng lui xuống, cô gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời của Thi Ngạo Tước.
Tần Thiếu Bạch dùng ánh mắt nhu hòa nhìn Thích Cảnh Nhân, cười hỏi: "Phụ nữ, đồng ý để cho anh quản không?"
"Trước mắt không muốn." Thích Cảnh Nhân nói: "Tiếp qua mười năm tám năm nữa, cố gắng có thể suy xét cân nhắc. Loại hoa hoa công tử như Tần thiếu gia, chỉ sợ phải qua ba mươi tuổi mới có thể định tâm lại."
Tần Thiếu Bạch không nói gì, chỉ là đưa tay chỉnh sửa lại tóc rơi xuống của Thích Cảnh Nhân, hành động của anh rất ôn nhu, giống như là đang che chở sủng vật cực kỳ trân ái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thích Cảnh Nhân dường như đã quen với Tần Thiếu Bạch như vậy, dù cho hành động của anh rất thân nật, cô cũng không thấy ngượng ngùng. Bởi vì vừa rồi uống bia quá vội vàng, bên cạnh khóe môi dính một chút vết bia, cô ngẩng đầu lên nói: "Nhanh lau cho tôi."
"Được." Tần Thiếu Bạch không có lấy khăn tay, chỉ dùng ngón cái của mình, nhẹ nhàng lau cho cô.
Tô Cửu Y bị phương thức chung đụng của bọn họ làm ấm áp, không khỏi có chút cảm động, cô cảm thấy tình cảm giữa Tần Thiếu Bạch và Thích Cảnh Nhân không giống với cô và Thi Ngạo Tước, bọn họ nhìn có vẻ như bạn bè, anh em, có thể vì đối phương chịu đựng tổn thương, nhưng có mấy lời chính là không chịu nói ra miệng.
Tình cảm như vậy rất kỳ quái, rồi lại khiến người ta ấn tượng khắc sâu.
Cô nghĩ, nếu như lúc Thích Cảnh Nhân gặp phải khó khăn, hoặc là gặp phải nguy hiểm, Tần Thiếu Bạch nhất định sẽ phấn đấu quên mình đứng ở trước mặt cô ấy, ngăn ở trước mặt cô ấy, hóa giải tất cả nguy cơ.
"Cửu Y?" Phát giác được Tô Cửu Y khác thường, Thích Cảnh Nhân không khỏi hỏi, "Sao mắt lại đỏ vậy?"
Tô Cửu Y cũng không ngờ mình sẽ cảm tính như vậy, vì che dấu một mặt này, cô đưa tay dụi dụi mắt, cười nói: "Không có gì, chỉ có hạt cát bay vào trong mắt."
Thi Ngạo Tước nghe nói như thế, lông mày liền nhíu lại, "Cát bay vào trong mắt?"
Tô Cửu Y gật gật đầu, "Ừ, đã không có gì đáng ngại rồi..."
"Lại đây ngồi." Thi Ngạo Tước kéo Tô Cửu Y, ý bảo cô ngồi bên cạnh anh.
Tô Cửu Y không rõ lắm mục đích của anh, nhưng suy nghĩ một lúc, vẫn rất tự giác ngồi xuống trên ghế bên cạnh anh. Vừa ngồi vững vàng, bên tai liền nghe được giọng nói khàn khàn của anh: "Ngẩng đầu, để anh xem thử."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro